Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Nghe nói như thế, thân thể thanh niên vụt qua, lửa giận từ từ xuất hiện, tùy thời sẽ bùng nổ.
Cùng tên này nói nhiều một câu, cũng cảm thấy sẽ tức chết tại chỗ. Tu vi đạt tới cấp bậc như bọn họ, đừng nói một giây, xem như một phần mười giây, cũng có thể phân ra sinh tử, cho hắn một giây, tùy ý tấn công, không đánh trả... Quả thực chính là trần trụi miệt thị!
- Không cần! Có bản lĩnh liền phát huy ra thực lực mạnh nhất của ngươi, để ta nhìn một chút, đến cùng có thực lực gì!
Thanh niên cắn răng.
- Ngươi xác định?
Trương Huyền nghi ngờ.
- Ta xác định! Ta cũng không giống như Nam Cung Mạt, chỉ thi triển thân pháp, bị ngươi được như ý, ta sẽ thi triển ra thực lực mạnh nhất, để ngươi biết, người Chư Tử bách gia không thể sỉ nhục...
Ầm ầm!
Trong tiếng gầm gừ, khí tức trên người thanh niên trực tiếp bay lên, tuy áp chế đến Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác giống như Đại Thánh, cực kỳ mạnh mẽ, không thể xâm phạm.
- Đã như vậy, vậy ta bắt đầu...
Thấy bộ dáng của hắn, Trương Huyền thoả mãn nhẹ gật đầu.
- Bắt đầu đi, ta cũng bắt đầu...
Bàn tay nâng lên, thanh niên đang muốn tiến hành công kích, liền cảm thấy thấy hoa mắt, ngay sau đó ngực đau đớn kịch liệt.
Tạch tạch! Tạch tạch!
Xương sườn gãy mất mấy cái, trong nháy mắt bay rớt ra ngoài, nặng nề nằm rạp trên mặt đất, mắt tối sầm lại, cũng hôn mê bất tỉnh, giống như Mạt Nhi trước đó, thân thể thỉnh thoảng run rẩy, như bị kinh phong.
- Cái này... Là ngươi bảo ta không cần nhường ngươi, trực tiếp xuất thủ...
Nhìn hắn nằm trên mặt đất, không biết sống chết, Trương Huyền bất đắc dĩ xòe bàn tay ra, mặt mũi vô tội:
- Các ngươi đều nghe được, hắn nói không cần ta nhường hắn một giây... người Chư Tử bách gia là không thể sỉ nhục, nhưng thỉnh thoảng sỉ nhục một chút cũng không sao, bởi vì về sau các ngươi sẽ quen!
- Ngươi tự tìm cái chết...
Nhìn thấy thanh niên ra tay, một chiêu cũng không tiếp được, càng nói ra lời này, hai thanh niên còn lại đồng loạt đi ra, từng cái nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da đối phương.
Sỉ nhục Chư Tử bách gia chúng ta, ngươi vẫn là người đầu tiên của Danh Sư đại lục từ trước tới nay.
- Lạc Thiên Nhai đúng không! Có dám cùng hai người chúng ta chiến một trận hay không!
Hai cái thanh niên đứng ở hai bên Trương Huyền, ánh mắt tựa như sắp bùng cháy.
- Hai cái cùng tới cũng tốt, tiết kiệm ra tay hai lần, nói thật, ta cũng rất mệt mỏi!
Trương Huyền vịn cằm, nhẹ gật đầu.
- Mệt?
- Mệt em gái ngươi ah... Tổng cộng ra một quyền, một cước, cũng kêu mệt?
Khóe miệng của hai thanh niên co giật.
Một tay quất bay Mạt Nhi, một cước đạp bay một vị khác... Đây con mẹ nó cũng kêu mệt? Có thể cần chút mặt không?
- Loại thái độ vô sỉ. này.. Tại sao ta cảm giác hình như gặp qua?
Lạc Huyền Thanh sửng sốt một chút, có điều sau đó lắc đầu, lần nữa nhìn về phía đài cao.
Hai vị này rõ ràng mạnh hơn hai người trước, liên thủ xem như hắn có lòng tin với Lạc Thiên Nhai, cũng kìm lòng không được tràn đầy lo lắng.
- Các ngươi đi xuống đi!
Ngay thời điểm chiến đấu hết sức căng thẳng, một thanh âm vang lên. Hai vị thanh niên vội vàng quay đầu, ngay sau đó nhìn thấy lão sư đứng dậy.
- Lão sư...
- Vị bằng hữu này, không chỉ lĩnh ngộ không gian cảnh giới thứ tư, tu vi càng kinh người, cùng cấp bậc có thể xưng vô địch... cho dù các ngươi liên thủ, cũng không địch nổi!
Sắc mặt Nam Cung Nguyên Phong nghiêm túc nhìn qua.
Bàng chi Lạc gia đột nhiên xuất hiện này, tuy bề ngoài xấu xí, nhưng thực lực chân chính để hắn kinh tâm.
Vãn bối có thể được mình mang tới, tự nhiên cũng là tuyển ra ưu tú nhất, mặc dù kém tồn tại ở trên Đại Nho Thiên bảng, Địa bảng rất nhiều, nhưng so với một chút Danh Sư, thậm chí Chiến Sư đỉnh phong, cũng cường đại hơn không biết bao nhiêu.
Dù vậy cũng bị đánh bại dễ dàng... thực lực kẻ trước mắt này, đã có thể dùng kinh khủng để hình dung. Hai hậu bối của mình, cho dù vượt qua hai người Nam Cung Mạt, nhưng chân chính đi lên cũng không cách nào thắng được.
- Nhưng hắn nhục Chư Tử bách gia ta...
Nghe lão sư nói bọn họ không thể chiến thắng, hai thanh niên xiết chặt nắm đấm, hàm răng cắn sắp vỡ vụn.
- Chư Tử bách gia cao cao tại thượng, dựa vào là thực lực, không phải là mấy câu liền có thể sỉ nhục, cũng không phải vài câu, liền có thể thổi phồng!
Nam Cung Nguyên Phong hừ một tiếng, không tiếp tục giải thích, mà ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Trương Huyền:
- Vốn lấy thân phận của ta, không nguyện ý lấy lớn hiếp nhỏ, nhưng đồ vật này, Chư Tử bách gia ta tình thế bắt buộc, nếu không ta trở về, nhất định sẽ bị trừng phạt... Không bằng như vậy đi, ta và ngươi tỷ thí, ngươi có dám tiếp không?
Ầm ầm!
Nói xong, lực lượng trên người xông thẳng lên trời, không gian bốn phía xuất hiện vặn vẹo, hình như bầu trời cũng bị lực lượng trùng kích rớt xuống.
Đại Thánh đỉnh phong nhất, Bất Hủ cảnh! Tương xứng với bốn Dị Linh tộc kia!
- Ta vừa rồi đã nói, ngươi tới so, đi ra sớm một chút không phải tốt sao...
Trương Huyền ngẩng đầu, cười nhạt một tiếng.
Áp chế tu vi ngang nhau, Long Cốt Thần Thương cũng không phải đối thủ, mặc dù mấy thanh niên này không yếu, nhưng vẫn kém rất lớn, Nam Cung Nguyên Phong có lẽ có thể để cho hắn đánh ra chút tinh thần.
- Vậy thì tốt!
Nam Cung Nguyên Phong hít sâu một hơi, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng hạ xuống, thời gian nháy mắt giống như Trương Huyền, đạt đến Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong.
Lấy thực lực như hắn, khiêu chiến một Thánh Vực cửu trọng, quả thực mất tôn nghiêm.
Nhưng truyền thế thiên phù, nhất định phải đạt được, đây là nhiệm vụ Chư Tử bách gia cho, thật muốn tay không quay về, coi như hắn là hậu nhân của Cổ Thánh, cũng đảm đương không nổi.
- Xin mời...
Lật bàn tay một cái, Nam Cung Nguyên Phong tập trung tinh thần nhìn về phía Trương Huyền.
Thực lực đối phương thông qua hai trận chiến vừa rồi đã nhìn ra, cho dù là hắn, đè thấp tu vi, muốn thắng được cũng rất khó, khẳng định phải dùng ra toàn lực!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là... Vừa rồi đối phương cùng đám người Nam Cung Mạt chiến đấu, vận dụng lực lượng cường đại nhất.
Nghĩ đến đây, hắn kìm nén không được:
- Mong Thiên Nhai huynh dùng ra toàn lực cùng ta đối chiến!
- Dùng toàn lực?
Trương Huyền nhíu mày, có chút khó khăn:
- Ngươi xác định?
Chiến đấu với Long Cốt Thần Thương, cũng không có dùng ra toàn lực, dùng toàn lực với hắn, thật có thể chịu được?
- Đương nhiên, ta thân là hậu nhân của Tử Dung Cổ Thánh, coi như thực lực không đủ, tôn nghiêm vẫn phải có... Hi vọng ngươi có thể tác thành!
Nam Cung Nguyên Phong ôm quyền.
Đường đường lão sư của Đại Nho đường, hậu nhân Cổ Thánh, đè thấp tu vi cũng bị người khác nhường, coi như trở lại Chư Tử bách gia, cũng vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.
- Cái này... Cũng được!
Thấy thái độ của hắn nghiêm túc, Trương Huyền nhẹ gật đầu:
- Vậy thì tốt, ta chuẩn bị thi triển toàn lực...
- Tới đi, để ta nhìn một chút, siêu cấp cường giả lĩnh ngộ được cảnh giới không gian thứ tư của Danh Sư đại lục, đến cùng có bao nhiêu lợi hại!
Nam Cung Nguyên Phong khí phách đầy trời, chân khí trong cơ thể xao động, hét lớn một tiếng, lời còn chưa dứt, liền nghe một đệ tử ở sau lưng thanh âm dồn dập vang lên:
- Lão sư, cẩn thận...
Vù!
Còn không có kịp phản ứng, Nam Cung Nguyên Phong liền cảm thấy trên người tê rần, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng lùi về phía sau, nguyên bản kiến trúc Lạc gia to lớn, biến thành một chấm đen nhỏ, dần dần biến mất ở trong tầm mắt, không nhìn thấy gì nữa.