Trong cơ thể Trương Huyền, có thể cùng hắn tinh thần câu thông chỉ có mấy thứ.
Phân thân vừa ra liền cướp danh tiếng của hắn, đã sớm nhốt ở trong không gian gấp, không có thả ra; kể từ khi Ngoan Nhân biết xương ngực của nó bị phong ấn ở Thánh Tử điện, cũng một mực không có động tĩnh gì, lại nói, không được hắn cho phép, ngay cả thần thức cũng phóng thích không ra, tình huống ngoại giới hoàn toàn không biết, chớ nói chi là nói chuyện.
Còn Tiểu Phù Phù, thu vào trữ vật giới chỉ, thanh âm cũng truyền không ra, đây cũng không phải Long Cốt Thần Thương.
Nhưng thanh âm bất ngờ vang lên ở trong người, thanh thúy to rõ, tựa như hài nhi non nớt, tuyệt không phải nghe nhầm...
Thứ gì lặng yên không tiếng động đi vào trong cơ thể hắn, vậy mà không biết rõ tình hình?
Tinh thần khẽ động, vội vàng nội thị, quét một vòng ở trong người, lại không hề phát hiện thứ gì, Trương Huyền kìm nén không được quát:
- Đến cùng là ai giả thần giả quỷ?
- Cái gì giả thần giả quỷ, ta là Tiểu Hồ Hồ!
Thanh âm vội vàng trả lời.
Da đầu Trương Huyền nổ tung:
- Tiểu Hồ Hồ?
- Ừm đây, chính là ta!
Trong đan điền, một cái hồ lô vặn vẹo cái mông.
- Động Hư Hồ Lô?
Trương Huyền ngẩn ngơ.
Cái đồ chơi này, trước đó liền biết có linh tính, chui vào trong đan điền không ra, còn thích hấp thu lôi điện... Làm sao đột nhiên nói chuyện? Còn... Tiểu Hồ Hồ, ngươi cho rằng ngươi là anh em Hồ Lô sao!
- Không sai, ta hấp thu vô số lôi đình, xem như thức tỉnh, mau đưa viên thiên ngoại phi thạch trong tay ngươi cho ta...
Động Hư Hồ Lô tiếp tục uốn éo cái mông.
- Ăn?
Trương Huyền cau mày:
- Ngươi nhận ra đây là vật gì?
Cái Động Hư Hồ Lô này, trước đó liền suy đoán không có đơn giản như vậy, không nghĩ tới thế mà còn biết nói chuyện, vội vàng muốn viên đá này, chẳng lẽ nhận ra là cái gì?
- Không biết, bất quá ta biết có thể ăn!
Động Hư Hồ Lô nói.
- Ăn?
Trương Huyền tràn đầy nghi ngờ cầm lấy viên thiên ngoại phi thạch ra, ngón tay đụng vào, thư viện vụt qua, xuất hiện một quyển sách, phía trên hiện ra một nhóm chữ: Thiên Vẫn Tinh, đồ vật từ trong khe hở thời không bay ra, có thể dung luyện vũ khí, giá trị không biết.
- Thiên Vẫn Tinh? Giá trị không biết, có ý tứ gì?
Trương Huyền cau mày.
Đây là lần đầu tiên Thiên Đạo thư viện xác định đồ vật mập mờ như thế.
Đổi lại trước đó, chỉ cần ngón tay đụng chạm, lai lịch đồ vật, tổ tông mười tám đời cũng có thể lấy ra... Hiện tại không biết?
- Xem ra thư viện cũng không có thể dựa vào như trước kia...
Trương Huyền nhịn không được lắc đầu.
Từ khi thực lực đạt tới Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong, nhìn thấy cao thủ càng ngày càng nhiều, thư viện cũng không giống trước đáng tin như vậy.
Một viên tinh thạch, vậy mà cũng không có biết rõ ràng, gia hỏa trước kia mọi việc đều thuận lợi, giờ phút này cũng không có dùng tốt như vậy.
- Nhất định phải đi Thiên Cơ sư công hội...
Biết đi tìm Thiên Cơ sư, tăng lên thư viện là bắt buộc phải làm, Trương Huyền lắc đầu, đang muốn ném Thiên Vẫn Tinh cho Động Hư Hồ Lô ăn, cuối cùng vẫn ngừng lại.
- Ngươi nói ngươi là Động Hư Hồ Lô, Động Hư Hồ Lô hẳn ăn không được thứ này? Ngươi rốt cuộc là thứ gì?
Trương Huyền nhịn không được hỏi.
Nếu như chỉ là hồ lô, giấu ở trong đan điền hắn thì cũng thôi đi, hiện tại đột nhiên có sự sống, có thể nói chuyện, thực sự không yên lòng nha.
- Ta chính là hồ lô, còn có thể là ai? Yên tâm, đi vào đan điền ngươi, cũng đã nhận ngươi làm chủ... Sẽ không tổn thương chủ nhân, nếu không ta cũng sẽ chết, sống rất tốt, về sau còn có thể cua hồ lô cái, quỷ mới đi tìm chết...
Động Hư Hồ Lô nói.
- Không được, ta vẫn không yên lòng, như vậy đi, ta cho ngươi viên Thiên Vẫn Tinh này, ngươi rời đan điền của ta, đi vào trữ vật giới chỉ được không!
Trương Huyền trầm ngâm một chút, nói.
- Yên tâm đi, ta ăn Thiên Vẫn Tinh, sẽ lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say, chắc chắn sẽ không ầm ĩ đến ngươi...
Dường như đã quen địa phương, Động Hư Hồ Lô không nguyện ý rời đi.
Trương Huyền cau mày.
Đối với cái hồ lô này, hắn là không có bất kỳ biện pháp nào, trước đó chui vào liền lấy không ra, tu vi đạt tới Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong cũng thử qua, đồng dạng không lấy ra.
Nếu quả thật một mực không đi, chẳng phải tương đương với trong cơ thể chứa quả bom hẹn giờ? Nó ngoài miệng nói sẽ không làm loạn, ai biết có thể làm ẩu hay không? Vẫn là trước lấy ra lại nói!
- Ngươi đi vào trữ vật giới chỉ ngủ say, nếu không chuyện này không cần nói nữa!
Bàn tay khẽ động, lần nữa đóng hộp ngọc.
- Được rồi...
Thấy hắn không cho ăn, Động Hư Hồ Lô tràn đầy bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vụt qua, Trương tuyển lần nữa nhìn lại, đã biến mất khỏi đan điền, chẳng biết lúc nào đi vào trữ vật giới chỉ.
- Cái này...
Đồng tử Trương Huyền co rụt lại, giật nảy mình.
Đan điền của hắn ở trong người, trữ vật giới chỉ, là không gian gấp độc lập... Không có thông qua hắn, tùy ý xuyên qua, trực tiếp tiến vào bên trong, vận dụng không gian vậy mà mạnh hơn hắn... Cái đồ chơi này đến cùng là cái quỷ gì?
- Mặc kệ là cái gì, dám làm loạn, cùng lắm thì một bản Thiên Đạo chi thư đập xuống!
Trương Huyền hừ một tiếng.
Trước đó thời điểm Lạc Huyền Thanh học tập kiến thức, thư viện lại tạo thành một bản Thiên Đạo chi thư mới, thứ này ngay cả Ngoan Nhân cũng có thể nhẹ nhõm áp chế, áp chế cái hồ lô, không khó lắm.
Đoán chừng thật muốn một sách đi xuống, liền biến thành cái bầu. Trong lòng nắm chắc, đối phương lại không ở trong đan điền, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Càn Trinh cách đó không xa cười cười:
- Thứ này, ta có thể lấy đi hay không?
- Tiền bối trong tộc nghiên cứu qua nhiều lần, không biết cụ thể là gì, tộc trưởng muốn, lấy đi là được!
Lạc Càn Trinh gật đầu.
- Đa tạ...
Nghe được có thể, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, tinh thần khẽ động, đưa hộp ngọc vào nhẫn.
Hồ lô nhìn thấy hộp ngọc, nhất thời hưng phấn vọt tới, thân thể vặn vẹo, Thiên Vẫn Tinh trong hộp liền biến mất không thấy gì nữa, không biết có phải bị ăn hay không. Ngay sau đó, cùng chính như nó nói, lâm vào ngủ say, lại không động đậy.
- Một cái hồ lô biết nói chuyện...
Thấy tên này không có gây chuyện, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời che trán.
Hiện tại trên người có quá nhiều đồ ngổn ngang, phù lục biết nói chuyện, hồ lô biết nói chuyện, trường thương biết nói chuyện... May mắn, trong trữ vật giới chỉ, những chân giò xem như thức ăn kia không biết nói chuyện, nếu không, tới cái chân giò biết nói chuyện, thật sẽ bị dọa chết tươi.
Không đi quản hồ lô kia nữa, Trương Huyền tiếp tục nhìn phía trước, thời gian không dài, quả nhiên để hắn tìm được một chút đồ tốt.
Có linh dịch, có đan dược, cũng có chút thiên tài địa bảo đặc thù. Không thể không nói, Lạc gia làm gia tộc xếp hạng thứ hai trên đại lục, cất giữ quả nhiên phong phú.
Lấy một chút đồ vật để cho mình trong thời gian ngắn đột phá, lại không buồn phiền vì linh khí, lúc này Trương Huyền mới đi ra.
Bất kể nói thế nào, cũng là tiền bối của đối phương nhọc nhằn khổ sở làm ra, hắn không phải con cháu Lạc gia, thật muốn chuyển hết, thực sự quá không hiền hậu, dù vậy cũng cầm không ít đồ tốt.
Nếu như nói lần trước Hưng kiếm thánh cho bảo vật, liền để hắn giật nảy cả mình, như vậy lần này cầm, ít nhất là gấp mười lần trước, nếu không phải hắn thân là tộc trưởng, chỉ sợ sớm đã bị Lạc Càn Trinh đuổi ra ngoài.
- Ta ý định ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, tranh thủ sớm ngày đột phá, trong tộc có chuyện gì, đưa tin cho ta, ta sẽ lập tức chạy về!
Hảo hảo thu về đồ vật, Trương Huyền thoả mãn nói.