Nhờ vào dung mạo cùng khí tức linh hồn, nàng cũng phát giác không ra ai là thật, ai là giả, đã như vậy, chỉ có thể căn cứ trước đó đối thoại, tới tiến hành phán đoán.
- Ngươi nói...
Suy nghĩ một chút, Tưởng Phương Du vừa định trả lời, liền nghe gia hỏa kia mở miệng:
- Ngươi nói... Ta mới không muốn gả cho Trương Huyền kia! Ngày ngày chỉ biết trang bức, đả kích người, hơn nữa còn từ hôn ở trước mặt mọi người, làm cho tiểu công chúa đau khổ, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có...
- Cái này...
Tưởng Phỉ Phỉ sửng sốt một chút, gật đầu:
- Không sai, chính là câu này...
- ...
Tưởng Phương Du run rẩy, cảm thấy có phải ký ức của mình bị đối phương đọc được hay không. Đây là hắn và nữ nhi đối thoại, vị trước mắt này làm sao lại biết rõ ràng như vậy?
- Không đúng, ngươi... vừa rồi liền ẩn giấu ở bên người chúng ta đúng hay không? Nếu không làm sao biết ta cùng Phỉ Phỉ đối thoại?
Tưởng Phương Du kìm nén không được, trên đầu gân xanh kéo căng, hét lớn một tiếng.
Bắt kẻ trộm ăn cắp bảo vật gia tộc, kết quả lại làm cho bản thân cũng không biết mình là ai, hắn thật phát điên.
- Ngươi mới là người ẩn núp!
Trương Huyền hừ lạnh một tiếng:
- Được rồi, ngoan ngoãn hiện ra bản thể đi, nếu không, mọi người cùng nhau ra tay, ngươi chỉ có một con đường chết!
- Ta...
Tưởng Phương Du xiết chặt nắm đấm, thân thể không ngừng run rẩy, muốn nói điều gì, lại nói không ra.
Đối phương nói không sai, nếu như tất cả trưởng lão thật không tin mình, hiện tại lại không có gia chủ lệnh, một khi mọi người liên thủ, quả thực khó mà chống lại. Làm không cẩn thận thật sẽ bị đánh chết tại chỗ.
- Được rồi, ta tới nói một câu công đạo đi!
Thời điểm hắn không biết làm sao mới tốt, liền nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên, trong đám người một lão giả đi ra.
Trương Huyền nhìn lại, nhận ra được, là Tưởng gia Tưởng Phương Vân trưởng lão.
Mặc dù bây giờ ở trong tộc chức vị không cao, lại nắm giữ uy tín cực cao, vừa rồi cũng tiến hành chỉ điểm đối phương.
- Phương Vân trưởng lão, mời nói!
Nhận ra đối phương, Trương Huyền ôm quyền.
- Ừm!
Tưởng Phương Vân trưởng lão gật gật đầu nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp:
- Vừa rồi ngươi chỉ điểm cho mọi người, ta cũng nghe vào trong tai, nhắm thẳng vào linh hồn chân ý cùng bản chất tu luyện, không có sai lầm chút nào... Nói thật, ta cũng nghĩ, nếu thật là tộc trưởng của chúng ta thì tốt biết bao! Tộc nhân nhất định nhanh chóng tiến bộ, vượt qua Trương gia, Lạc gia ở trong tầm tay... Đáng tiếc, ngươi không phải!
- Không phải?
Trương Huyền sững sờ:
- Ta thật sự là Tưởng Phương Du...
Đưa tay ngăn cản hắn, Tưởng Phương Vân lắc đầu:
- Thật ra thì không chỉ ta nhìn ra, tất cả trưởng lão đều nhìn ra rồi, Tưởng Phương Du tộc trưởng, cùng chúng ta ở chung vượt qua trăm năm, có năng lực như thế nào, chúng ta biết rất rõ ràng. Nhìn ra mấu chốt cùng thiếu hụt trên người chúng ta, còn chỉ điểm... Hắn không có năng lực này, cũng làm không được! Thật có loại bản lãnh này, Tưởng gia cũng không đến mức ở trong tam đại gia tộc xếp hạng cuối cùng...
- Đúng vậy, dù nhân phẩm của Tưởng Phương Du không tệ, nhưng năng lực quá kém...
- Ngươi lợi hại hơn tộc trưởng nhiều...
Vừa dứt lời, lại có mấy vị trưởng lão đáp lời.
- ...
Tưởng Phương Du mắt tối sầm lại.
Mẹ nó, lão tử ở trong lòng các ngươi, chính là cái bộ dáng này? Năng lực không đủ... Ta nơi nào không đủ? Có thể nói chuyện cẩn thận hay không?
Vừa rồi vẫn nghĩ để tất cả trưởng lão nhận ra hắn là ai, hiện tại thật nhận ra hắn là thật, vì sao không những không có cảm thấy cao hứng, ngược lại cảm giác đau tim như thế? Đang buồn bực, chỉ thấy nữ nhi ở một bên vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói:
- Cha ta năng lực có chút không đủ, tuyệt đối không nói ra những thứ như ngươi nói được...
Tưởng Phương Du che ngực.
Coi như nhận ra ta là thật, cũng không đến mức đâm tim như vậy a! Làm sao lại sinh ra một nữ nhi hố cha như vậy chứ?
Vốn đang cân nhắc, thông gia có lỗi với nữ nhi, đã nói cha mình như vậy, một lát nữa liền cân nhắc gả ngươi cho Trương Huyền chán ghét kia...
Tưởng Phương Du đau tim, Trương Huyền thì không nhịn được ngẩn ngơ.
Còn tưởng rằng chỉ ra thiếu hụt, giải quyết mấu chốt trên việc tu luyện, mọi người có thể tin tưởng và nghe theo, náo loạn hồi lâu, tự mình bán mình đi...
Quá ưu tú, quả nhiên rất dễ dàng bị nhìn ra. Mặc kệ ở nơi nào cũng giống như đom đóm trong bóng đêm, rõ ràng như thế, xuất chúng như thế...
- Chỉ điểm linh hồn tu luyện không sai chút nào, đủ loại chi tiết, không có bất kỳ sai lầm... Chẳng cần biết ngươi là ai, cũng đã xem xong toàn bộ tàng thư của Tưởng gia a! Không có đoán sai, trước đó tổ phòng xuất hiện tiền bối bái phục, có phải chính là ngươi lĩnh ngộ linh hồn chân giải hay không?
Tưởng Phương Vân tiếp tục nói.
- Đúng!
Thấy đối phương không có hùng hổ dọa người, Trương Huyền biết không thừa nhận cũng không được, đành phải gật đầu.
- Lĩnh ngộ linh hồn chân giải của Tưởng gia, lại biết tộc nhân cặn kẽ như vậy, chẳng lẽ... Ngươi cũng là bàng chi trong tộc không biết tên?
Tưởng Phương Vân nghi ngờ.
Lạc gia xuất hiện một thiên tài siêu cấp Lạc Thiên Nhai! Thân là bàng chi, lĩnh ngộ phong cấm chân giải, tin tức bọn họ đều biết được, sẽ không phải Tưởng gia cũng có một cái như vậy chứ!
Bằng không tại sao lại biết mọi người cặn kẽ như vậy, đối với công pháp gia tộc cũng rõ như lòng bàn tay?
Trương Huyền rầu rĩ, không biết trả lời như thế nào.
- Thật ra thì bất kể có phải bàng chi hay không... Lĩnh ngộ linh hồn chân giải, liền có tư cách làm gia chủ! Huống chi, ngươi chân chính luyện hóa gia chủ lệnh, hơn nữa nắm đại trận gia tộc trong tay!
Con mắt Tưởng Phương Vân sáng lên nhìn qua, tiến về phía trước một bước, ôm quyền khom người:
- Cho nên... Chúng ta hi vọng ngươi có thể trở thành gia chủ chân chính của chúng ta, dẫn đầu Tưởng gia vượt qua cửa ải khó!
- ...
Trương Huyền sửng sốt, một lát sau mới nhịn không được lắc đầu:
- Nói thật, ta không phải là người Tưởng gia các ngươi!
Nếu thật là bàng chi, ngược lại cũng thôi, đáng tiếc hắn cùng Tưởng gia không có nửa xu quan hệ.
- Không phải người Tưởng gia?
Mọi người đều sững sờ.
- Không phải cũng không sao, lĩnh ngộ linh hồn chân giải của Tưởng gia, liền có quan hệ không thể dứt bỏ với Tưởng gia, như vậy... gả Tưởng Phỉ Phỉ cho ngươi, ngươi đồng dạng có thể làm tộc trưởng của Tưởng gia chúng ta...
Tưởng Phương Vân gật đầu nói.
- Không được...
Không nghĩ tới vị trưởng lão này vừa mở miệng, liền lấy hạnh phúc của nàng làm tiền đặt cược, Tưởng Phỉ Phỉ vội vàng lắc đầu.
Người trước mắt này ngụy trang thành phụ thân, bao nhiêu tuổi tác còn không rõ ràng, nàng mới không gả...
- Phương Vân trưởng lão nói giỡn, làm tộc trưởng có thể, lấy nàng liền quên đi!
Trương Huyền cũng vội vàng cự tuyệt.
Nếu như đối phương thật không ngại, một người ngoại tộc làm tộc trưởng của bọn họ mà nói, quả thực có thể cân nhắc.
Dù Tưởng Phương Du cùng thanh niên trắng nõn đi chung một chỗ, nhưng Tưởng gia truyền thừa vài vạn năm, có một hai sâu mọt cũng không có gì, luôn không có khả năng cả gia tộc đều phản bội!
Nếu không, Danh Sư đường khẳng định đã sớm phát hiện. Mấu chốt nhất là, nếu quả thật phản bội, làm gia chủ, cũng có thể sửa chữa tốt hơn, để hắn không làm ra sự tình làm hại nhân tộc.
- Lấy ta liền... quên đi, ngươi có ý tứ gì?
Bản thân còn chưa phủ nhận xong, tên này liền quả quyết cự tuyệt... Nghe nói như thế, Tưởng Phỉ Phỉ trực tiếp nổ tung.