- Nhanh bắt nó lại...
Ngô Xương Bình kìm nén không được, chân khí trong cơ thể tuôn ra rất nhanh, bức tường lửa chung quanh càng ngày càng nóng, nhanh chóng co rút lại.
Thân là Thái Thượng trưởng lão của Thuần Thú sư công hội, hiểu rõ Thánh thú rất nhiều, đối phương la lên sắc nhọn mạnh mẽ, rõ ràng là gọi đồng bạn, một con liền để bọn họ sắp không kiên trì nổi, lại đến một con, hẳn phải chết không nghi ngờ!
Mọi người cũng biết nguy cơ, từng cái vẻ mặt lo lắng, không để ý mà nói nhiều, tăng tốc vận chuyển chân khí.
- Ha ha, đường đường Vân Hổ, một trong năm đại vương giả, lại bị một đám bao cỏ bắt lại, truyền đi cũng không đủ mất mặt!
Thanh âm trêu tức vang lên, ngay sau đó một thân ảnh thon dài từ sơn động bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Có chút tương tự Địa Ngục Thanh Long Thú của Trương Huyền, chẳng qua càng thêm to lớn, huyết mạch càng thêm thanh thuần, thực lực tương tự Kim Linh Vân Hổ, là Thánh Bất Hủ cảnh đại viên mãn!
- Khung Mộc Thanh Giao!
Sắc mặt của Ngô Xương Bình trắng nhợt, quyết định thật nhanh:
- Lui!
Nói xong, chí bảo bao phủ ở trên người Vân Hổ cũng không cần, bàn chân đạp mạnh mặt đất, vội vàng bỏ chạy. Không hổ là lão giang hồ, vừa nhìn thấy tình cảnh không đúng, đồ vật lại trân quý cũng mặc kệ.
Một con Vân Hổ liền để bọn họ dùng ra lực lượng lớn nhất, lại toát ra một Khung Mộc Thanh Giao cùng cấp bậc, căn bản không thể đối kháng.
- A?
Hắn trốn nhanh, nhưng những người khác liền không có phản ứng nhanh như vậy, sửng sốt một chút, liền vội vã lao đi.
Chỉ từ phản ứng cũng có thể thấy được, trừ Ngô Xương Bình, thì không có Thuần Thú sư chân chính!
Thuần Thú sư phối hợp thú sủng, sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng Thuần Thú cũng không phải sự tình đơn giản, hơi không cẩn thận sẽ gây nên đối phương phản kích, nguyên nhân chính là như vậy, một khi phát hiện nguy hiểm, chạy trốn như thế nào, đối với Thuần Thú mà nói là cực kỳ quan trọng. Thuần Thú sư công hội, từng có câu chưa học Thuần Thú, trước học chạy trốn. Ngay cả chạy trốn cũng không biết, thì làm sao đánh du kích chiến với Thánh thú, hoàn toàn làm hao mòn tính nhẫn nại của đối phương?
- Hạ mê dược, muốn bắt chúng ta, như vậy liền đi... Không quá phù hợp nha!
Rầm!
Mọi người còn không có chạy xa, mặt đất lập tức quay cuồng, tựa như cuốn lên nước sông, ngay sau đó một Thánh thú to lớn từ dưới đất chui ra, lực lượng tuôn trào, lơ lửng ở trên không, đầu sư tử, sừng hươu, mắt hổ, thân nai, vảy rồng, đuôi trâu... Lại là một con Kỳ Lân Thú!
Chỉ bất quá, con này khác biệt Trương Huyền biết, ngũ hành thuộc thổ, móng vuốt nhẹ nhàng nhấc, bốn phía liền xuất hiện một lồng giam màu vàng đất, bao phủ tất cả mọi người ở bên trong.
Không nghĩ tới lại thêm ra một con Thánh thú, mọi người giờ mới hiểu được vì sao Ngô Xương Bình chạy nhanh như vậy, từng cái vẻ mặt khó coi.
- Phá!
Lão giả Bất Hủ cảnh trung kỳ đi đầu kia, trường kiếm trong tay bỗng nhiên bổ xuống.
Rầm!
Bức tường màu vàng đất bị một kiếm phá mở, có điều hắn phá nhanh, tường đất sinh ra càng nhanh, trong thời gian ngắn, mấy người bị nhốt lại, căn bản không có cách chạy trốn.
- Sớm biết liền không nghe Ngô Xương Bình, nhất định phải bắt con Thánh thú này...
Trái tim mọi người chìm xuống.
Bọn họ giống như những người khác, thuộc về tạm thời tạo thành đội ngũ.
Ngô Xương Bình tụ tập bọn hắn lại, nói muốn tìm được Khổng miếu, chỉ có con đường này có thể đi, hơn nữa hắn có Đại Thánh chí bảo, bắt sẽ cực kỳ dễ dàng...
Mọi người tính toán một chút, cảm thấy không có vấn đề, liền vui vẻ đồng ý.
Nằm mơ cũng không nghĩ đến, một lần toát ra ba Thánh thú cùng cấp bậc, càng không nghĩ tới Ngô Xương Bình chạy trốn còn nhanh hơn thỏ!
- Hắn cũng trốn không thoát...
Không giống mọi người buồn bực, Trương Huyền nhìn về phía Ngô Xương Bình chạy trốn, nhịn không được lắc đầu.
Tên này vừa phát hiện nguy hiểm, lập tức liền trốn, làm việc xác thực quả quyết, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng căn bản trốn không thoát!
Quả nhiên, lời còn chưa dứt, lần nữa nghe được trong sơn động có tiếng chim tước kêu to.
Rầm!
Ngay sau đó một Thánh thú phi hành đầy người hỏa diễm vọt ra, đột phá không gian ràng buộc, chớp mắt đi tới trước mặt Ngô Xương Bình, lăng không bắt tới.
Hừng hực!
Móng vuốt chưa tới, hỏa diễm tới trước, ở trên không trung tạo thành một bức tường hỏa diễm, cản trở con đường chạy trốn.
- Thiên Thương Hỏa Phượng?
Khuôn mặt Ngô Xương Bình trắng bệch, không ngừng run rẩy.
Vốn cho rằng trong sơn động này chỉ có một Kim Linh Vân Hổ, làm đủ chuẩn bị liền có thể bắt lại, nằm mơ cũng không nghĩ đến, Kim Linh Vân Hổ, Khung Mộc Thanh Giao, Hậu Thổ Kỳ Lân, Thiên Thương Hỏa Phượng... nháy mắt liền xuất hiện bốn con!
Mỗi một con đều nắm giữ thực lực mạnh mẽ hơn hắn... Còn đánh thế nào?
Phần phật!
Binh khí trong tay liều mạng bắn ra, nhưng tốc độ của Thiên Thương Hỏa Phượng nhanh, hỏa diễm mạnh, lại thêm thủ đoạn rất nhiều, căn bản không phải hắn có thể chống lại, thời gian không dài, liền bị một đám lửa đè nằm rạp trên mặt đất, không thể động đậy.
Bên này Ngô Xương Bình bị bắt, Hậu Thổ Kỳ Lân cũng vây chết bảy người còn lại.
Thấy người muốn bắt mình đều bị nhốt lại, Kim Linh Vân Hổ tràn đầy tức giận nhìn về phía Khung Mộc Thanh Giao cách đó không xa, cắn răng nói:
- Muốn chế giễu để nói sau, còn không mau giúp ta phá vỡ!
- Được, giúp ngươi phá vỡ!
Khung Mộc Thanh Giao ngừng cười quay đầu:
- Minh U huynh, liền nhìn ngươi...
- Ừm, chờ đó, ta lập tức đi ra...
Lại một thanh âm từ trong sơn động truyền đến, mọi người đồng loạt nhìn lại, lần nữa nhìn thấy một thân ảnh to lớn chậm rãi đi ra. Tốc độ cực chậm, từ khi nhìn thấy thân ảnh, đến hoàn toàn xuất hiện, trọn vẹn bảy tám phút, là một con rùa đen to lớn.
- Kim Linh Vân Hổ, Khung Mộc Thanh Giao, Minh U Huyền Quy, Thiên Thương Hỏa Phượng, Hậu Thổ Kỳ Lân... Đây là ngũ hành Thánh thú?
Thân thể Ngô Xương Bình nhoáng một cái, sắc mặt trắng nhợt:
- Ta hẳn nên sớm nghĩ tới...
Trong truyền thuyết, Khổng sư lưu lại Khổng miếu, sợ di tích không ổn định, chuyên môn bắt đến ngũ hành Thánh thú trấn áp ngũ phương, cũng chính là năm đại vương giả trong miệng Thánh thú khác nói...
Vốn cho rằng phân tán bốn phương, làm sao cũng không ngờ tới, đều xuất hiện ở trong sơn động, trốn ở trong sào huyệt của Kim Linh Vân Hổ.
Minh U Huyền Quy chậm chạp đi tới trước mặt Kim Linh Vân Hổ, há to miệng.
Rầm!
Phun ra một đoàn hơi nước, rơi vào trên bức tường lửa, dập tắt hỏa diễm, thân thể của Kim Linh Vân Hổ bỗng nhiên dâng lên, huyệt đạo bên ngoài thân lập tức bắn ra vô số kiếm khí.
Đại Thánh chí bảo lập tức vỡ vụn thành từng mảnh, rơi xuống trên đất.
Mặc dù bảo vật này mạnh mẽ, nhưng bị ngọn lửa thiêu đốt, ngay sau đó bị hơi nước xâm nhập, đã hư hại căn bản, không chịu nổi kiếm khí của Kim Linh Vân Hổ.
- Những người này đều tới giết ngươi, xử trí như thế nào?
Khung Mộc Thanh Giao nhìn lại.
- Những người này khẳng định phải xử lý, bất quá nơi này còn ẩn tàng một người, lấy ra lại nói!
Kim Linh Vân Hổ ở trên mặt đất ngửi hai lần:
- Bằng hữu, phong cấm không gian dùng không tệ, có điều muốn giấu giếm ta, vẫn còn non một chút!