Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Vừa rồi chuyên môn dùng độc trùng cắn mình, thứ nhất, kiểm tra cho Triệu Nhã nhìn, thứ hai cũng là muốn tự mình cảm thụ một chút, giải dược trong hồ nước đến cùng là làm sao hóa giải nhiều độc trùng độc dịch như vậy.
Tra một cái mới phát giác, vậy mà giống như Thiên Đạo chân khí của hắn, có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Có thể nắm giữ loại năng lực này, trừ Khổng sư, thì không nghĩ ra được những người khác, lúc này mới nghĩ dùng chân khí của mình làm chỉ thả câu, không nghĩ tới... Quả nhiên mắc câu.
- Là chân khí đặc thù của Khổng sư, ngươi... làm sao cũng có loại năng lực này?
Cá chép nghi ngờ nhìn qua.
- Bởi vì ta cũng là Thiên Nhận Danh Sư!
Trương Huyền cười cười.
- Thiên Nhận Danh Sư? Khó trách...
Cá chép giật mình, ánh mắt sáng lên:
- Ta muốn cùng ngươi chung một chỗ! Lúc trước Khổng sư để ta đợi ở chỗ này, từng nói chỉ cần Thiên Nhận Danh Sư kế tiếp tới, liền có thể đi theo hắn... Như vậy, liền có thể ngày ngày được câu!
- Ngày ngày được câu?
Da mặt Trương Huyền co lại, thật đúng là tra tấn cuồng.
- Vậy ngươi trước tiến vào không gian gấp, thời điểm cần ngươi xuất hiện lại xuất hiện!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Vâng!
Vẻ mặt cá chép hưng phấn, sau một khắc liền bị thu vào trữ vật giới chỉ, ngay sau đó thấy được một viên gạch to lớn.
- Cái này gạch, luyện thật là tinh xảo...
Nó nhịn không được khen ngợi.
Gặp qua không ít gạch, nhưng chưa thấy qua lớn như vậy, cũng chưa từng thấy qua dùng nhiều tài liệu tốt như vậy.
- Ngươi mới là gạch, cả nhà ngươi đều là gạch, ta là Kim Nguyên đỉnh, đường đường là lô đỉnh đấy!
Kim Nguyên đỉnh cắn răng nghiến lợi giải thích.
- Lô đỉnh?
Ánh mắt cá chép sáng lên:
- Nói như vậy lên, ngươi có thể nhóm lửa? Mau tới đây rán ta, không đúng, là nướng ta... Có muốn ăn cá nướng hay không? Muốn ăn mà nói, nhanh lên một chút, ta không nhẫn nại được...
- ...
Kim Nguyên đỉnh.
- Không cần nướng, ăn gỏi cá đi!
Yêu Dị Huyền Đao ở một bên hừ lạnh, đao mang bắn ra bốn phía.
- Không a...
Nhìn thấy lại còn có một chuôi Cổ Thánh thần binh, khóe miệng cá chép co giật, không dám tiếp tục nói nhảm...
Không biết chuyện phát sinh trong không gian gấp, Trương Huyền mang theo Triệu Nhã bay đến trên hồ nước, giống như lúc trước, độ cao ba mươi mét liền khó tiếp tục, cổ tay khẽ đảo, Yêu Dị Huyền Đao xuất hiện, lăng không bổ một phát.
Rầm!
Không gian rạn nứt, một vết nứt xuất hiện, hai người một đường bay lên trên, rất nhanh thì xuất hiện ở một chỗ đất bằng. Giống như lần trước đi vào Đại Thành điện, một cung điện to lớn ở ngay phía trước, như ẩn như hiện.
- Chính là chỗ này, đi qua đi!
Hai người vội vã đi thẳng về phía trước.
- Đây là... Tẩm điện! Chẳng lẽ là địa phương năm đó Khổng sư cư trú qua?
Trên bảng hiệu viết hai chữ Tẩm điện, nói cách khác, đây là chỗ năm đó Khổng sư cư trú.
- Lão sư, đại điện đã mở ra, chúng ta nhanh vào đi!
Trương Huyền nhìn về phía trước, quả nhiên thấy đại môn Tẩm điện đã mở ra, chỉ còn lại có phong ấn ở bên ngoài, hiển nhiên đã có người tiến vào trong.
- Đi!
Lấy ra Tiểu Phù Phù, chiếu xạ ở trên người, hai người thẳng tắp xông tới.
Giống như lần trước, người khác không có truyền thế thiên phù, hoặc thể chất đặc thù đối ứng là vào không được, nhưng hắn mượn Tiểu Phù Phù, ung dung tiến vào bên trong, không có một chút trắc trở.
Cung điện cùng Đại Thành điện lúc trước hoàn toàn khác biệt, cực kỳ đơn giản, nếu như không phải nhìn thấy bên ngoài viết Tẩm điện, sẽ nghi ngờ có phải thật hay không.
Nơi này cực kỳ mênh mông, hầu như vật phẩm gì cũng không có, chỉ có một cái giường, bày ở tận cùng bên trong đại điện. Không có phù văn, không có hội họa, không có pho tượng... Toàn bộ Tẩm điện sạch sẽ như giấy trắng.
- Đây là chỗ ở của Khổng sư?
Đôi mắt thanh tú của Triệu Nhã trợn tròn.
Dường như ngay cả nàng cũng không tin. Khổng sư, môn hạ đệ tử ba ngàn, Cổ Thánh liền có bảy mươi hai vị, vạn thế chi sư bồi dưỡng được vô số cường giả, hoàn cảnh cư trú lại mộc mạc như thế...
- Khổng sư, là chân chính không màng danh lợi!
Trương Huyền cảm xúc một tiếng, nhìn lại bốn phía.
Giống như thế giới khí độc lúc trước, tất cả bố cục nơi này đều lộ ra tự nhiên, tiến vào bên trong, làm cho lòng người sảng khoái, không có một chút lo âu. Ở loại địa phương này tu dưỡng, tâm cảnh tăng lên tuyệt đối có trợ giúp thật lớn.
- Cửa mở ra, đám người Ngụy Như Yên khẳng định đã đi vào, chỉ là... Người ở nơi nào?
Triệu Nhã cũng nghi ngờ nhìn bốn phía.
Trong đại điện trống rỗng, chỉ có hai người bọn họ, cửa phía ngoài mở rộng, dựa theo tình huống bình thường, hẳn là tới không ít người, làm sao một chút tung tích cũng không có?
Rầm rầm rầm!
Đang nghi ngờ, lập tức cảm thấy phía trước có linh khí khuấy động.
- Hẳn là ở phía trước...
Cảm giác ra khí tức ở phía trước truyền đến, Trương Huyền vội vã tiến lên, dọc theo cửa bên đi ra ngoài.
Mới vừa vào cửa, lập tức cảm thấy một cỗ chân khí nồng đậm cuốn tới đè hai người, không khỏi lắc lư hai lần.
Đằng sau Tẩm điện là hậu hoa viên, hiện tại bọn họ tiến vào chính là nơi này.
- Bồ Đề quả phía trên, chúng ta đã định, còn xin về đi!
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
- Đồ tốt người người đều muốn, chúng ta có thể lý giải, nhưng những vật này, là chúng ta tiêu phí tâm huyết đạt được, không có khả năng cho người khác!
- Thiên tài địa bảo, người có đức chiếm lấy, chúng ta sớm chuẩn bị, bảo vật tự nhiên về chúng ta!
...
Trương Huyền theo thanh âm nhìn lại, phía trước có hai nhóm người giằng co.
Bên tay phải đại khái mười người, Ngụy Như Yên ngay ở trong đó, chín người còn lại quần áo tương đồng, chính là trang phục đặc thù của Chư Tử bách gia.
Bên tay trái chỉ có một, yên tĩnh đứng tại chỗ, phía trước có một viên châu quay tròn.
Tĩnh Không châu!
Lại là Lạc Thất Thất đã lâu không gặp!
- Trương sư!
Nhìn thấy hai người đi tới, hai bên lập tức ngừng lại, ánh mắt Lạc Thất Thất sáng lên.
Trương Huyền đầu đáp lại một tiếng, nhìn về phía đám người Chư Tử bách gia.
Lúc này Ngụy Như Yên như Triệu Nhã lúc trước, giống như không thấy được hắn, đang hai tay đẩy về phía trước, ở chỗ không xa, một cây Thánh vực Bồ Đề thụ yên tĩnh đứng sừng sững, mấy cái trái cây ở dưới chân khí của nàng cung cấp, dần dần trở nên đỏ tươi, bất cứ lúc nào cũng sẽ trưởng thành.
- Đây không phải Thánh vực Bồ Đề thụ bình thường, mà đạt tới Đại Thánh!
Thấy hắn nghi ngờ, Lạc Thất Thất đi tới trước mặt nói:
- Không giống cây ở Hồng Viễn đế quốc, phía trên kết trái cây, sau khi dùng, có thể để tâm cảnh người ta tăng lên, tăng thêm ba mươi phần trăm cơ hội phá tan bình chướng... Đạt tới Cổ Thánh!
- Có thể khiến tâm cảnh người ta đột phá Cổ Thánh?
Trương Huyền sững sờ, ngay sau đó ngạc nhiên.
Tâm cảnh khó tu luyện nhất, hắn đã có lĩnh giáo rất sâu!
Đổi lại chân khí, thân thể, Vu Hồn, chỉ cần nắm giữ công pháp, hoàn toàn có thể xung kích đến cảnh giới chí cao, mà tâm cảnh không làm được.
Đã mấy ngày, cũng mới từ 28. 1, xung kích đến 29. 99, cách Cổ Thánh 30. 0, còn là kém một chút.
Đừng xem chỉ có 0. 01, nhưng muốn bước ra, lại không biết phải hao phí bao nhiêu tâm huyết.
Thứ này có thể giúp người đột phá, chẳng phải đại biểu, Cổ Thánh cũng không khó như vậy, dễ như trở bàn tay?