Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Không có công kích... Chẳng lẽ, trình tự bộ pháp quyết này, cũng đạt tới cấp bậc Thiên Đạo? Cái này... Ai có thể tu luyện ra?
Rất nhanh, vòng qua từng tảng đá, đến chỗ bệ đá chính giữa, Trương Huyền cực kỳ kinh ngạc.
Hắn dùng chính là trình tự của Thiên Đạo, không có một tia sai lầm, mà mảnh rừng đá này, lại cũng như vậy! Chẳng phải cho thấy, bộ pháp quyết ghi lại này, đã đạt đến cấp bậc Thiên Đạo?
- Xem ra Khổng sư thật giống như ta, cũng nắm giữ Thiên Đạo thư viện!
Trương Huyền âm thầm phỏng đoán.
Công pháp này tám chín phần mười là Khổng sư lưu lại, đặc tính của công pháp Thiên Đạo biết rất rõ ràng, trừ nắm giữ Thiên Đạo chân khí, người ngoài căn bản không có cách nào luyện thành. Nếu không đã sớm truyền thụ cho mấy học sinh, để cho bọn họ nhanh chóng tiến bộ.
Người bình thường không luyện được, Khổng sư lại có loại pháp quyết này, nói rõ bản thân hắn nhất định nắm giữ Thiên Đạo chân khí, có thể tu luyện công pháp Thiên Đạo, như vậy còn lại liền không cần nói cũng biết.
Rầu rĩ một hồi, biết cần lần nữa nhìn thấy Khổng sư mới có thể xác nhận, Trương Huyền lại không rầu rĩ, ngưng thần tĩnh tức, chậm rãi bắt tới Thánh Tích Thạch.
Ông!
Cảm nhận được bàn tay đưa đến, Thánh Tích Thạch lấp lánh ra hào quang sáng chói, linh hồn trong nháy mắt giống như rơi vào dung nham, cảm giác cực nóng lan tràn toàn thân.
- Hừ!
Vu Hồn của hắn bị Chí Tôn Thiên Hỏa thiêu đốt cũng vô sự, chút cảm giác áp bách ấy tính là cái gì, bỗng nhiên đè ép xuống, chộp nó vào lòng bàn tay, đồng thời cắn nát đầu ngón tay, máu tươi nhấn tới.
Thời gian không dài, Thánh Tích Thạch đình chỉ phản kháng, thuận lợi nhận chủ.
Đá nhận chủ, áp lực lập tức biến mất, thay vào đó chính là một loại cảm giác ấm áp, trên Thánh Tích Thạch bóng người du động, một cỗ hồn lực tinh thuần bổ sung đến, để hồn phách của hắn chậm chạp tăng thêm.
Biết đây là cơ duyên thuế biến, Trương Huyền lập tức khoanh chân ngồi xuống, Vu Hồn ly thể, cùng Thánh Tích Thạch trước mắt chạm đến.
Ầm ầm!
Hồn lực tràn vào Vu Hồn, lực lượng hồn thể nhanh chóng tăng thêm, trong nháy mắt đã đột phá Kim Thân cảnh đỉnh phong, xung kích tầng thứ cao hơn.
Một canh giờ sau đã đạt đến Đại Thánh đệ tam trọng Tâm Huyết Lai Triều đại viên mãn.
Đạt tới loại cảnh giới này, tốc độ tiến bộ cũng chậm lại, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên Thánh Tích Thạch du động thân ảnh ngừng lại, dường như cũng xuất hiện mệt mỏi.
- Xem ra thứ này cũng cần năng lượng...
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Thánh Tích Thạch này, có thể tăng lên cảnh giới linh hồn, có điều cũng giống như linh thạch, chỉ ẩn chứa số lượng hồn lực nhất định, không có khả năng để cho người ta một mực tấn cấp.
Bất quá luyện hóa thứ này cũng biết, chỉ cần tu dưỡng một đoạn thời gian, lại có thể tiếp tục sử dụng, không giống linh thạch một lần. Nếu không cũng không có khả năng được Khổng sư đơn độc chứa đựng trong một điện, tiêu phí đánh đổi như vậy tiến hành khảo hạch.
- Linh hồn đột phá Tâm Huyết Lai Triều, sẽ có phản ứng gì?
Tâm Huyết Lai Triều, là từ nơi sâu xa cảm ứng Thiên Cơ, để tu luyện giả làm ra phản ứng xu cát tị hung, hắn thân có Thiên Đạo thư viện, chân khí tu luyện tới cảnh giới này, rất dễ dàng gặp phải phản phệ, hiện tại Vu Hồn đạt đến, có thể đồng dạng xảy ra vấn đề hay không? Nghĩ đến điểm này, Vu Hồn đi vào thân thể, cảm ứng ý trời từ nơi sâu xa.
Răng rắc! Răng rắc!
Một đoàn lôi điện kéo tới, không tự chủ được run rẩy.
- Quả nhiên...
Khóe miệng Trương Huyền co giật một cái, da mặt biến thành màu đen.
Còn tưởng rằng đã đạt tới đại viên mãn, thì sẽ không có loại tình huống này, không nghĩ tới không có chút thay đổi nào.
Xem ra đối với hắn mà nói, cho dù là Vu Hồn, cũng không thể nhìn trộm Thiên Cơ... Nếu không không khác gì biển thủ.
Năng lực cường đại nhất của Tâm Huyết Lai Triều, chính là trước thời hạn dự đoán nguy hiểm, không thể dùng năng lực này... Thực lực nhất định giảm bớt đi nhiều.
Bất quá, đối với hắn mà nói, cũng không có phương pháp gì, coi như lực lượng lần nữa tăng cường.
Trước đó đối chiến Bất Hủ cảnh đại viên mãn, sử dụng Long Cốt Thần Thương, miễn cưỡng chiến thắng, muốn đánh giết nhất định phải đánh lén hoặc dùng thủ đoạn khác, mà bây giờ Vu Hồn tấn cấp, loại thực lực này đã có thể nghiền ép.
Hô!
Biết trong thời gian ngắn sẽ không cách nào tấn cấp, Trương Huyền lật bàn tay một cái, vừa định thu vào trữ vật giới chỉ, liền nghe một thanh âm vội vàng vang lên:
- Chủ nhân, viên Thánh Tích Thạch này, có thể cho ta mượn sử dụng không?
- Ngoan Nhân? Ngươi đã tỉnh...
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Không phải người khác, chính là Ngoan Nhân sau khi nuốt lấy xương ngực, rơi vào trạng thái ngủ say, không nghĩ tới lúc này tỉnh lại.
- Lực lượng linh hồn của Thánh Tích Thạch tán dật, ta mới tỉnh lại, chủ nhân, có thể cho ta mượn sử dụng hay không... hiện tại linh hồn của ta suy yếu, có thứ này, có thể khôi phục nhanh chóng!
Ngoan Nhân nói.
- Lực lượng trên Thánh Tích Thạch đã bị ta hấp thu hết...
Trương Huyền nhíu mày.
Hắn vừa mới tấn thăng, bên trong ẩn chứa lực lượng bị hấp thu sạch sẽ, cho đối phương lại như thế nào? Như linh thạch không có linh khí, đặt ở trong tay cũng vô dụng ah.
- Thánh Tích Thạch, chỉ dựa vào tự nhiên hấp thu, dự trữ đầy linh khí cũng không cần hao phí bao lâu, nếu không sao xưng là chí bảo, chủ nhân!
Ngoan Nhân nói.
- Tốt!
Trương Huyền gật đầu, cổ tay khẽ đảo, Thiên Đạo chi thư xuất hiện, Thánh Tích Thạch rơi vào phía trên.
Rầm!
Sách mở ra, Ngoan Nhân lộ ra nửa người, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, Thánh Tích Thạch lập tức bay ra ngoài, đi tới trước mặt vài đầu Dị Linh tộc vừa mới bị giết.
Ông!
Một lát sau, bóng người lần nữa du động, tản mát ra hào quang sáng chói.
- Đây là... Hấp thu linh hồn người khác?
Đồng tử của Trương Huyền co rụt lại.
Lấy Minh Lý Chi Nhãn của hắn, có thể rõ ràng nhìn ra, Thánh Tích Thạch vừa mới hấp thu hồn phách của vài Dị Linh tộc vừa mới chết đi, đồng thời tinh lọc, biến thành năng lượng tinh thuần.
- Ừm, Thánh Tích Thạch nắm giữ tác dụng tinh lọc linh hồn, thôn phệ hồn phách, đối với người tu luyện linh hồn mà nói, còn quan trọng hơn Cổ Thánh chí bảo... Lúc trước Hồn Ấn của Vu Hồn sư công hội, chính là từ thứ này luyện chế thành!
Ngoan Nhân giải thích.
- Hồn Ấn, là cái này luyện chế?
Trương Huyền sững sờ, ngay sau đó giật mình.
Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Tích Thạch, sẽ có cảm giác giống như đã từng quen biết, thì ra là thế!
Phải biết Hồn Ấn cũng ở trên tay hắn, đang được cất ở trong nhẫn trữ vật, chỉ bất quá một mực không có sử dụng mà thôi.
- Có thể hấp thu linh hồn, thay đổi thành hồn lực tinh thuần... Loại lực lượng này, quả thực rất khủng bố!
Trương Huyền cuối cùng hiểu được.
Khó trách có thể so sánh với Bồ Đề quả, Cổ Thánh lực, đơn độc chứa đựng ở một điện, quả nhiên uy lực phi phàm.
- Ngươi cầm trước!
Loại năng lực này nghe tà ác, trên thực tế cũng phải nhìn người sử dụng là ai, ở trong tay người thiện, đồ vật lại tà ác cũng có thể làm ra chuyện tốt, mà ở trong tay người tà ác, đồ vật khá hơn nữa cũng sẽ là lợi khí giết người.
Bởi vậy khảo hạch của Thánh Tích Thạch là cực kỳ biến thái, có thể nói không tu luyện công pháp Thiên Đạo, liền không cách nào tiến vào bên trong... Thì ra là thế!
Trong cõi u minh, Trương Huyền có loại cảm giác, Khổng sư hình như biết hắn tồn tại, vật phẩm này, rõ ràng là đang lưu lại cho hắn. Đổi lại những người khác, coi như muốn lấy được, cũng lấy không ra.
- Đa tạ chủ nhân!
Ngoan Nhân vội vàng hấp thu lực lượng linh hồn trong đá, củng cố hồn lực của mình…