Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 182 - Đuổi Đi

Đuổi đi Đuổi đi vipTruyenGG.com

Nhóm: TTTV

Dịch: My

- Đây là bái thiếp của chúng ta, mong rằng Tôn quản gia giúp đỡ đưa vào. Nếu được Dương sư triệu kiến, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích.

Dường như nhìn ra sự e ngại của Tôn Cường, Lục Tầm mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, lộ ra vẻ tự tin.

Từ nhỏ đến lớn, con đường của hắn đều xuôi chèo mát mái, lại thêm những năm này thanh danh vang xa khiến hắn rất có tự tin và phong thái.

Chỉ cần ử trong phạm vi Thiên Huyền vương quốc nhắc đến cái tên "Lục Tầm" này, ai lại không lau mắt ngắm nhìn, lấy lễ đối đãi?

Ngày trước là dựa vào thân phận của phụ thân hắn, Lục Thẩm đại sư là "Đế sư". Mà bây giờ, "Minh tinh giáo sư Lục Tầm" là chính hắn dành được danh hiệu.

- Tốt a!

Gật gật đầu, cần lấy bái thiếp, Tôn Cường không dừng lại quá lâu liền đi vào phủ đệ.

Mặc dù Lục Tầm hiện tại chỉ là minh tinh giáo sư, nhưng tương lai trở thành danh sư ở ngay trong tầm tay. Chuyện giữa các danh sư, một quản gia nho nhỏ như hắn không nên xen vào thì tốt hơn. Tất cả cứ để lão gia tự quyết định.

- Cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!

Thấy tên mập mạp này sau khi nghe tên liền thay đổi thái độ, lập tức đi vào, Vương Siêu hừ lạnh, đầy mặt coi thường.

Tình huống của Tôn Cường, hắn đã sớm nghe nói. Chỉ là một tiểu thương chuyên co thuê phòng thôi, cũng không biết Dương sư nhìn trúng điểm gì mà thu nhận hắn, lúc này mới lắc mình biến hoá, có thân phận như bây giờ.

Hơn bốn mươi tuổi mới đạt tới Bì Cốt cảnh, người lại mập mạp như heo, không có bản lãnh gì, còn dám kêu gào trước mặt mình. Nếu không phải nể mặt hắn là quản gia của Dương sư, khẳng định đã sớm xuất thủ giáo huấn một trận.

- Tiểu nhân vật mà thôi, Vương huynh không cần để ý. - Lục Tầm cười cười.

- Nguyên lai là Lục Tầm lão sư cùng Vương Siêu lão sư. Vừa rồi không nhận ra, thất kính thất kính rồi.

- Hai vị lão sư là nhân vật nổi danh nhất học viện, ta vẫn muốn bái phỏng, không nghĩ tới lại tình cờ gặp mặt ở đây.

- Thực sự là hân hạnh hân hạnh. Về sau khả năng còn có chuyện phải làm phiền hai vị lão sư. . .

Đám người nghe thấy cuộc hội thoại vừa rồi đều không còn vẻ tức giận, thay vào đó lại phi thường khách khí.

Giáo sư chia làm hai tầng lớp, phổ thông lão sư cùng danh sư.

Phổ thông lão sư chia làm ba loại, sơ cấp, cao cấp cùng minh tinh giáo sư.

Danh sư là chia làm học đồ (cũng gọi là trợ giáo ) cùng chính thức danh sư.

Lục Tầm và Vương Siêu mặc dù còn dừng lại ở cấp độ thứ nhất, nhưng dĩ nhiên đã đạt tới được đỉnh phong, thu được tư cách trở thành danh sư. Hiện nay chỉ cần nhận được sự tán thành của một vị danh sư là lập tức trở thành danh sư học đồ, từ đó thoát thai hoán cốt, gà mái biến Phượng Hoàng.

Trước mặt loại thân phận này, cho dù đám người đang xếp hàng dài chờ đợi trước cửa kia đều có thực lực không yếu, , địa vị tôn sùng nhưng cũng không dám đắc tội.

Huống chi, hai bọn họ hiện tại đang bái phỏng Dương sư, vạn nhất nhận được ưu ái, trở thành Dương sư học đồ, đến lúc đó mới nghĩ nịnh bợ thì đã muộn.

Thấy thái độ mọi người như thế, hai người Lục Tầm đồng thời cười một tiếng, rất có phong phạm cao cao tại thượng, chỉ điểm giang sơn, phảng phất giờ phút này đã biến thành danh sư học đồ vậy.

Tuổi còn trẻ có tạo được danh tiếng lớn như vậy, không phải là vì cái này sao?

- Hai vị cũng không cần tức giận với cái tên quản gia đó. Chờ các ngươi thành Dương sư học đồ, có cho hắn mười cái lá gan cũng không dám nhiều lời.

Một người tu luyện nịnh bợ vừa cười vừa nói.

- Đúng vậy a! Trở thành học đồ, chính là Dương sư thân truyền đệ tử, tương đương với hậu bối. Hắn chỉ là một quản gia, người hầu mà thôi! - Lại một người nói thêm vào.

- Chư vị khách khí rồi. Để trở thành học đồ vô cùng khó khăn, nào có dễ dàng như vậy.

Lục Tầm ngoài miệng nói khiêm tốn, nhưng trên mặt lại lộ ra tự tin như thể muốn nói ngoài ta còn ai.

Cũng đúng! Trong toàn bộ Thiên Huyền vương quốc này, hắn được coi là minh tinh giáo sư lợi hại nhất, là đệ nhất nhân. Nếu danh sư thực sự muốn thu học đồ, hắn khẳng định việc nhân đức không nhường ai, không người có thể so sánh.

- Lục lão sư khiêm tốn rồi. Ta có thể nghe nói Lưu sư đã sớm có ý thu ngươi làm học đồ từ trước!

- Ta cũng nghe nói. Tuy nhiên, ngay cả Lưu sư cũng muốn đến bái phỏng Dương sư, nếu như có thể trở thành học đồ của hắn, điểm xuất phát khẳng định cao hơn.

- Nếu trở thành Dương sư học đồ thật thì chỉ sợ địa vị sẽ không thua gì nhất tinh danh sư. Đến lúc đó chúng ta khẳng định còn phải dựa vào hai vị lão sư nhiều…

Mấy người lần nữa lấy lòng.

- Yên tâm đi! Nếu như Dương sư thực thu ta là học đồ, chắc chắn sẽ không quên chư vị.

Lục Tầm và Vương Siêu đồng thời cười một tiếng. Hai người đứng ở trước mặt mọi người như hoa sen không nhiễm bụi trần, cao khiết không gì sánh được, để cho người ta âm thầm cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Kẹt kẹt!

Nhưng vào lúc này, cửa sân "Kẹt kẹt!" mở ra, Tôn Cường lần nữa đi ra.

Thấy hắn đi ra, hai người tiến về phía trước một bước.

- Làm phiền Tôn quản gia đã thông báo, mời dẫn đường. - Vương Siêu nhẹ nhàng cười một tiếng, lông mày nhướn lên, muốn tiến vào tiểu viện.

Còn chưa đi được hai bước, hắn liền bị một thân hình mập mạp ngăn ở phía trước. Chính là Tôn Cường đang một mặt cổ quái nhìn qua.

- Chẳng lẽ Dương sư không có để cho chúng ta đi vào ? - Vương Siêu sầm mặt lại.

Không phải chứ? Bên trên bái thiếp hai người đã viết rất kỹ càng thành tích dạy học những năm qua, tuyệt đối là minh tinh giáo sư. Tại sao lại không được triệu kiến?

- Đi vào ? Ai bảo các ngươi tiến vào ? Cho các ngươi hai cái lựa chọn, một là xếp hàng, hai là. . . Xéo đi! - Tôn Cường phất tay.

- Ngươi. . .

Không nghĩ đã tới đưa bái thiếp lên mà đối phương còn có bộ dáng này, Lục Tầm, Vương Siêu suýt chút nữa tức điên.

- Đây là ý của Dương sư? Một quản gia nho nhỏ, tuyệt đối đừng nên phạm sai lầm!

Lục Tầm tiến về phía trước một bước.

Mới vừa thể hiện thần uy trước mặt đám người, bản thân còn đang cảm thấy rất oai phong, cho rằng Dương sư nhất định sẽ triệu kiến. Kết quả đối phương liền muốn đuổi người. Nếu thật như vậy đi, thanh danh của hắn cũng tuyệt đối sẽ lập tức quét rác, không thể ngẩng đầu lên được.

- Sai lầm? Người đâu, đem hai người quấy rối này đuổi đi. - Tôn Cường không thèm để ý, vẫy tay một cái.

Soạt!

Mấy tên hộ vệ từ sau cửa đi ra, mỗi người đều tự ôm một cây gậy, bước về phía hai người Lục Tầm.

- Ngươi. . . - Vương Siêu tức tới mặt đỏ hồng lên:

- Tôn Cường, ngươi dám. . .

Ngươi có ý tứ gì ?

Cầm gậy đuổi người?

Coi chúng ta là ăn mày sao?

Chúng ta chính là minh tinh giáo sư, tiếng tăm lừng lẫy toàn bộ Hồng Thiên học viện, thậm chí khắp Thiên Huyền vương quốc. . . Thật sự bị ngươi đuổi đi, uy nghiêm ở đâu?

- Có cái gì không dám? Lão gia đã nói, vô luận là ai, nếu muốn gặp hắn đều cần xếp hàng. Kể cả đưa trước ba trăm vạn kim tệ cũng không ngoại lệ. Ai cũng cầm bái thiếp như các ngươi tới đòi vào trước chẳng phải lão gia sẽ tươi sống bận bịu chết sao? Cái gì mà minh tinh giáo sư, ta nhổ vào! Tiền không có lại còn muốn chen ngang. Đừng giả vờ giả vịt, làm mất mặt các lão sư khác!

Tôn Cường khinh bỉ nhìn hai người một chút, khoát tay áo giống như là đuổi ruồi:

- Đuổi đi cho ta!

Vừa rồi hắn cũng rất khẩn trương. Nhưng đưa bái thiếp lên cho lão gia, chỉ thấy hắn hỏi một câu có giao tiền không, nghe nói không giao liền khoát tay áo, bảo bản thân cứ xử lý theo quy củ.

Từ điểm này cũng có thể thấy được, cái gì minh tinh giáo sư. . . Căn bản không coi ra gì.

Cũng đúng! Đến cả tam sư tới bái phỏng, lão gia đều hờ hững lạnh nhạt. Chỉ là một minh tinh giáo sư nho nhỏ mà thôi, tính là cái gì?

Soạt!

Nghe phân phó của Tôn Cường, mấy tên hộ vệ đi đến trước mặt:

- Hai vị lão sư, mời đi!

Nói xong, tất cả đều lộ ra vẻ mặt cổ quái.

- Còn tưởng rằng lão sư đều muốn mặt mũi, thì ra là không có giao tiền. Đưa ra một bái thiếp liền muốn chen vào?

- Dương sư làm rất đúng, đối xử với tất cả mọi người như nhau, lão sư cũng không ngoại lệ, bội phục!

- Không có tiền còn chen ngang, da mặt thật là dầy! Vậy mà vừa rồi ta còn muốn cùng hắn kết giao. . .

- Loại người không có phẩm chất này, Dương sư khẳng định cũng chướng mắt. Còn muốn trở thành danh sư. . . Buồn cười!

. . .

Không riêng mấy hộ vệ có ánh mắt không dễ nhìn, mọi người chung quanh cũng đều hừ lạnh.

Tất cả bọn hắn đều giao tiền, xếp hàng ở đây đã mấy ngày mà không được triệu kiến. Hai người này một xu cũng không nộp mà đòi xông đi vào, nói đùa cái gì? Đây không phải muốn bị mắng sao?

“. . .”

Thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt nhìn đồ đần, Lục Tầm và Vương Siêu suýt chút nữa phun máu tại chỗ.

Mãnh liệt vũ nhục, để bọn hắn choáng váng từng cơn.

Tất cả mọi người không muốn mất mặt xấu hổ, vì vậy đều lặng lẽ giao nộp ba trăm vạn phí bái phỏng, coi như ngầm hiểu với nhau. Lục Tầm cũng đã sớm tính toán kỹ, lúc viết bái thiếp sử dụng ngôn từ thành khẩn một chút, dù cho đối phương không gặp bọn hắn cũng nhất định sẽ nể thân phận của hắn mà không nói toạc ra.

Cái tên mập mạp này ngược lại tốt, chẳng những một hơi nói ra, còn dùng loại ánh mắt này. . .

Lục Tầm khóc không ra nước mắt.

Em gái ngươi a!

Lần này, mặt mũi xem như bị ném đến nhà bà ngoại. Nếu trên mặt đất có kẽ nứt nào, hắn tuyệt đối đã sớm chui vào.

- Ngươi. . .

Còn muốn nói tiếp chút lời xã giao, tìm về chút mặt mũi, Vương Siêu cảm thấy cánh tay bị xiết chặt, là Lục Tầm giữ lại.

- Không có ý tứ, là chúng ta lỗ mãng. Tôn quản gia, hôm nay cáo từ trước. . .

Nói xong lập tức xoay người rời đi.

Vị Tôn quản gia này chính là một cây chày gỗ, cái gì cũng dám nói. Bọn họ còn không mau mau rời đi mà tiếp tục chờ đợi, chỉ sợ không những bị tức chết, khẳng định sẽ càng ngày càng mất mặt.

Có thể trở thành minh tinh giáo sư, dĩ nhiên không phải đồ ngốc. Thấy hảo hữu xoay người rời đi, Vương Siêu cũng ý thức được vấn đề này, phẫn hận nhìn Tôn Cường một chút, sau đó theo sát rời đi.

- Lục Tầm, lần này làm sao bây giờ?

Rời khỏi đám người, đi đến một cái ngõ nhỏ không người, hai người ngừng lại. Vương Siêu nhịn không được mở miệng hỏi.

Vốn cho rằng bản thân đưa lên bái thiếp, đối phương nhất định sẽ coi trọng. Hắn tin tưởng dựa vào học thức của bản thân nhất định có thể hấp dẫn sự chú ý đối phương. Nằm mơ cũng không nghĩ đến. . . Người ta không những không cho vào, còn ở trước mặt mọi người vạch trần việc hắn không giao tiền. hai người phiền muộn sắp phát điên rồi.

- Còn có thể làm sao? Lấy ra ba trăm vạn, sau đó quang minh chính đại đi vào. - Lục Tầm cắn răng.

Nhìn thấy Dương sư mới có thể biểu hiện ra sở học, làm cho đối phương lau mắt mà nhìn. Hiện tại đến người đều nhìn không thấy, cùng một quản gia cãi lộn thì có ích lợi gì?

- Ba trăm vạn? Đi nơi nào tìm a? - Vương Siêu mặt như mướp đắng.

- Ngươi cũng biết, ta và lão gia tử mâu thuẫn, hắn có cũng sẽ không cho. Hơn nữa, ta làm sao mở miệng? - Lục Tầm lắc đầu.

- Lúc đầu lão gia tử nhà chúng ta có thể lấy ra, nhưng mấy ngày trước để học được một bộ thương pháp lợi hại, hắn đã giao ra mấy triệu học phí, bây giờ cũng không có tiền. Đừng nói ba trăm vạn, mấy chục vạn cũng khó khăn. . . - Vương Siêu cười khổ.

Mấy ngày nay, lão gia tử nhà bọn hắn học tập thương pháp như si như say, đến hắn muốn gặp cũng không được. Đừng nói không có tiền, cho dù có, sợ rằng hắn cũng không xin được.

- Đúng vậy a, nên làm cái gì bây giờ? - Hai người vò đầu bứt tai phiền muộn.

- Lục Tầm, thực sự không được, ngươi hỏi mượn Thẩm Truy bệ hạ mượn chút đi. . . Không phải ngươi lớn lên từ Vương cung sao? Mượn ba trăm vạn sẽ không quá khó đi! Sau này trở thành học đồ rồi trả lại hắn đầy đủ là được. . .

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Vương Siêu nhịn không được nói.

- Thẩm Truy bệ hạ? - Lục Tầm xoa xoa mi tâm, một lát sau quyết định.

- Được!

Bình Luận (0)
Comment