- Danh Sư đại lục, làm bất cứ chuyện gì, đều chú ý quy củ, Linh tộc vừa vặn là địa phương không có quy củ, không ít Giám Bảo sư ăn nói lung tung, giá tiền của vật phẩm cũng vô cùng kỳ quặc, chướng khí mù mịt!
Lão giả Cổ Thánh lắc đầu, tựa hồ đối với loại sự tình này cũng có chút không ưa.
Dị Linh tộc mạnh được yếu thua, nghề nghiệp Giám Bảo sư này, dựa vào nhãn lực cùng thanh danh ăn cơm, thực lực chân chính chỉ có thể nói bình thường, đối với giám định một ít bảo vật bình thường, có lẽ có thể nói thật, nhưng một khi gặp được cường giả, sẽ có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ai cũng không biết, có thể bị cường giả dưới cơn nóng giận giết hay không.
Bởi vì nhãn lực không được, mua hàng giả, tìm Giám Bảo sư tới phân biệt, lại bởi vì người sau nói thật, mà bị xử tử... xuất hiện qua không ít.
Vì lẽ đó, Giám Bảo sư nói, bảy phần giả, ba phần thật.
Nhưng loại nghề nghiệp này, còn nhất định phải tồn tại, nếu không thị trường sẽ loạn hơn.
- Thời điểm ngươi an bài nhiệm vụ cho bọn hắn, có rõ ràng yêu cầu, muốn số liệu chân thực, mà không phải khoa trương hay không?
Cổ Thánh lão giả nói.
- Đặc biệt bàn giao, có điều vẫn còn có chút người viết ra giá cả, có chút không hợp thói thường!
Trung niên nhân nói.
- Không hợp thói thường, đẩy ra ngoài giết! Giết mấy người, chắc hẳn liền thành thật, không dám viết linh tinh!
Cổ Thánh hừ một tiếng, sát khí trên người lão giả lan tràn ra, bốn phía giống như trong nháy mắt lâm vào thế giới băng sương, Trương Huyền ẩn thân ở trong đại thụ, bị xâm nhập, lá cây trở nên khô vàng.
Cường giả Cổ Thánh quá cường đại, tùy tiện tiết lộ một tia lực lượng, cũng làm người khó có thể chịu đựng.
- Cỗ khí tức này...
Trong lòng Trương Huyền hơi động.
Đối phương toả ra mới nhìn như khí tức băng sương, trên thực tế lại mang theo cảm giác âm hàn, cho người ta một loại cảm giác rơi xuống địa ngục.
Có thể toả ra loại lực lượng này, chỉ có một... Vu Hồn sư!
Chẳng lẽ lão giả này, là Cổ Thánh trong Vu Hồn sư?
- Ừm?
Hắn phát giác được đối phương không đúng, lão giả dường như cũng phát giác được trong cây cối có Vu Hồn tồn tại, nhíu mày một cái.
- Mặc Linh Cổ Thánh, làm sao vậy?
Thấy hắn biểu lộ không đúng, trung niên nghi ngờ nhìn qua.
- Không có gì!
Khoát tay áo, Mặc Linh Cổ Thánh dặn dò một tiếng:
- Ngươi đi về trước đi, cứ dựa theo ý của ta, trước giết mấy cái, hơn nữa cho bọn họ nhìn, đoán chừng rất nhanh liền thành thật!
- Vâng!
Trung niên nhân gật đầu, không nói nhiều, xoay người quay trở về, thời gian không dài, biến mất tại nguyên chỗ.
Thấy hắn rời đi, lão giả cũng không tiến lên cũng không rời đi, mà đứng tại chỗ không nhúc nhích.
- Chẳng lẽ bị phát hiện?
Trương Huyền ẩn thân ở trong đại thụ, khóe miệng nhịn không được co lại.
Hắn ẩn nấp không dám nói thiên hạ đệ nhất, tâm cảnh đột phá 30. 0, Cổ Thánh muốn phát giác cũng rất khó.
Vừa rồi nghi ngờ, hồn lực ba động một chút, ngay sau đó liền bị áp chế lại, dựa theo tình huống bình thường, xem như Linh Hoàng đích thân đến, muốn phát hiện cũng không quá dễ dàng, vị này làm sao có thể phát giác?
- Đi!
Thấy lão giả đứng tại chỗ không nhúc nhích, tinh thần dường như khóa chặt bản thân, biết không trốn nữa, sẽ không có cơ hội, lúc này Trương Huyền không dám do dự, Vu Hồn vụt qua, thẳng tắp chui vào mặt đất.
- Nhịn không được ư?
Thấy hắn động đậy, lão giả Mặc Linh Cổ Thánh nhẹ nhàng cười một tiếng, con mắt đột nhiên mở ra, lóe ra quang mang chói mắt, tựa như nhật quang, ngay sau đó bàn chân bỗng nhiên đạp mạnh.
Ầm ầm!
Đại địa lập tức đung đưa, một làn sóng năng lượng từ dưới chân hắn nhộn nhạo ra, tựa như thủy văn.
Vu Hồn của Trương Huyền, mới vừa tiếp xúc mặt đất, vốn có thể ung dung chui vào, lần này lại giống như đâm vào tấm thép, bị thủy văn ngăn ở bên ngoài, lảo đảo té ngã trên đất.
- Nguy rồi...
Thấy đối phương tùy tiện một cước, liền chặn lại đường đi của hắn, vẻ mặt Trương Huyền khó coi.
Hắn hiện tại chỉ là Vu Hồn đơn thuần, Yêu Dị Huyền Đao, Ngoan Nhân, Long Cốt Thần Thương đều không có mang ở trên người, thật bị vị Cổ Thánh này vây ở đây, hẳn phải chết không nghi ngờ!
Hô!
Biết mặt đất bị phong ấn, muốn chạy trốn gần như không có khả năng, Vu Hồn của Trương Huyền nhảy dựng, bỗng nhiên xông tới trên không.
- Để ngươi chạy mất, Cổ Thánh như ta cũng sẽ không cần làm...
Lão giả nhướng mày, cổ tay lăng không nâng lên.
Phần phật!
Một đạo khí tức âm hàn bao phủ bốn phía, Trương Huyền người còn chưa tới trên không, lần nữa cứng đờ, như rơi vào đầm lầy.
- Phá!
Ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng điểm một cái.
Phần phật!
Không gian bốn phía kích động, xuất hiện vết rách.
Trước đó hắn cần phải mượn Long Cốt Thần Thương mới có thể phá vỡ không gian, hình thành thông đạo, hiện tại tu vi đạt tới Bất Hủ cảnh đại viên mãn, tiện tay một chỉ, liền có thể ung dung hoàn thành, cực kỳ đơn giản.
- Hừ!
Dường như sớm biết hắn sẽ có cử động như vậy, khóe miệng Mặc Linh Cổ Thánh nâng lên, bàn tay hợp lại.
Khe hở xé ra lập tức khôi phục như lúc ban đầu, vừa rồi còn có thể phá vỡ không gian, thời gian nháy mắt cứng rắn như sắt, cho dù thực lực của Trương Huyền cũng lôi kéo bất động.
Cổ Thánh thực sự quá cường đại, không có Ngoan Nhân, Yêu Dị Huyền Đao… lấy thực lực Trương Huyền bây giờ, căn bản không có cách nào chống lại.
- Thiếu hụt!
Biết bị nhốt lại, thật khả năng vẫn lạc, không dám tiếp tục giữ lại át chủ bài, tinh thần Trương Huyền nhanh chóng vận chuyển.
Rầm!
Thư viện chấn động, trong đầu nhiều ra một quyển sách.
Ngón tay vội vàng điểm, nội dung thư tịch lập tức chảy vào trong óc.
Thời gian nháy mắt, không gian trước mắt bị giam cầm, toàn bộ thiếu hụt xuất hiện ở trong trí nhớ.
- Thì ra là thế...
Trương Huyền giật mình.
Đối phương là mượn Vu Hồn phong cấm không gian, thoạt nhìn chắc chắn, trên thực tế lại có không ít sơ hở.
Vu Hồn lui về phía sau, bàn chân nhẹ nhàng điểm một cái.
Rầm!
Vừa vặn điểm một chỗ thiếu hụt, không gian vừa mới củng cố, xuất hiện vết rách.
- Ừm?
Không nghĩ tới một Vu Hồn chỉ có Bất Hủ cảnh, tuỳ tiện phá giải phong cấm của hắn, Mặc Linh Cổ Thánh nhíu mày, lại không cố kỵ thân phận, lăng không trảo một cái.
Liếc mắt nhìn ra đối phương tồn tại bảy tám cái thiếu hụt, Trương Huyền cũng không tránh né, bỗng nhiên xông lên.
Phần phật!
Thân ảnh đã đi vào khe hở, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuyên toa không gian rời đi.
- Lưu lại cho ta!
Thấy tên này đối mặt công kích của mình cũng dám xé rách không gian rời đi, vẻ mặt Mặc Linh Cổ Thánh âm trầm, hai tay đại khai đại hợp.
Khe hở ở dưới lực lượng chèn ép, lần nữa hội tụ, chỉ cần không kiên trì nổi, liền sẽ bị quấy thành bụi phấn.
Trương Huyền không bối rối, phun ra một ngụm trọc khí, cánh tay Vu Hồn thời gian nháy mắt hóa thành dài hơn mười trượng, bỗng nhiên nhấn tới.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Lực lượng của Mặc Linh Cổ Thánh lập tức gián đoạn, kìm lòng không được lui về sau hai bước.
- Hô!
Vu Hồn kìm nén không được, từ mi tâm nhảy ra ngoài.
Trong nháy mắt, toàn bộ sân nhỏ gió lạnh mãnh liệt, khí tức âm sâm bao phủ thiên địa.
- Cáo từ!
Phần phật!
Hắn Vu Hồn vừa mới rời thân thể, một thanh âm nhàn nhạt vang lên ở bên tai, ngay sau đó, khe hở trước mắt “Hô” biến mất, Vu Hồn vừa rồi đã mất đi tung tích.