- Ngươi rất thông minh! Cũng rất thức thời!
Thấy một câu nói liền để một vị Cổ Thánh phản loạn, Thần Linh nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra vẻ hài lòng, lần nữa nhìn tới những người khác:
- Các ngươi thì sao?
- Ta...
Ba vị Cổ Thánh được Thần Dung Hoàng đưa tới, từng cái thân thể run rẩy, không biết trả lời như thế nào.
Rõ ràng đã sắp thắng, lại toát ra cường giả như thế này, để cho bọn họ căn bản không có cách nào lựa chọn.
- Dung Hoàng, xin lỗi, lần này cũng không phải là ta không giúp ngươi... Nợ ân tình của ngươi, kiếp sau trả lại!
Dừng lại mấy hơi thở, một vị Cổ Thánh quay người bay về phía Thần Linh.
- Ở trước mặt sinh tử, các ngươi lựa chọn như thế nào đều do bản tâm...
Thần Dung Hoàng lắc đầu, nhìn về phía hai vị Cổ Thánh còn lại.
Lại thấy hai người đồng thời lắc đầu:
- Sống lâu như vậy, đã sớm chán ghét, nếu như có thể chết ở trong tay Thần Linh thượng giới, đủ để lưu danh sử sách, chuyến đi này không tệ! Dung Hoàng, ngươi từng cứu ta, ta và ngươi cùng tiến thối!
- Ta cũng vậy, Kim Tháp Cổ Thánh ta đồng ý theo ngươi, đã không có ý định sống trở về...
Có người tham sống sợ chết, cũng có người chân chính trung nghĩa.
Dị Linh tộc, cũng không thiếu người trung nghĩa.
- Đa tạ...
Thấy biết rõ hẳn phải chết, còn nguyện ý đứng ở bên mình, Thần Dung Hoàng tràn đầy cảm kích, nhìn về phía Hỏa Tư Cổ Thánh.
- Nhìn ta làm gì? Lão tử không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là lật lọng, Thần Linh thượng giới lại như thế nào? Muốn giết ta, cũng phải lột một lớp da!
Hỏa Tư Cổ Thánh cười lạnh, hàm răng âm u tĩnh mịch.
Hắn thừa nhận ân tình của chủ nhân, tự nhiên sẽ tới cùng tiến thối.
- Ngươi khẳng định cũng không cần nói...
Lần nữa nhìn về phía Mặc Linh Cổ Thánh, thấy ánh mắt hắn kiên định, Thần Dung Hoàng biết nói nhiều vô ích, nhìn về phía Trương Huyền:
- Thiếu gia, làm sao bây giờ!
- Còn có thể làm sao, đương nhiên là liều mạng!
Trương Huyền mỉm cười, hừ nhẹ một tiếng, trường thương lần nữa run lên.
- Phá!
Thẳng tắp vọt ra ngoài, trường thương như rồng, bốn phía lóe ra từng đạo hư ảnh, bao phủ Thần Linh ở bên trong.
- Động thủ!
Thần Dung Hoàng biết không đường lui, cũng lao ra nghênh tiếp.
Sáu đại Cổ Thánh liên hợp, thiên địa như tùy thời sụp đổ, toàn bộ Dị Linh vương thành giống như động đất, vô số kiến trúc sụp đổ, đủ loại trận pháp, phù văn… di tán ở bốn phía.
Cổ Thánh quá lợi hại, một người liền có thể hủy diệt vô số sinh linh, huống chi nhiều như vậy đồng thời ra tay.
- Một đám sâu kiến không biết trời cao đất rộng!
Bị vây công ở giữa, Thần Linh cười lạnh, hai tay cuồn cuộn, cũng không thấy có chiêu số gì, công kích của mọi người liền biến thành vô hình, không có chút hiệu quả nào.
Long Cốt Thần Thương bị đối phương gảy liên tục ba lần, gan bàn tay của Trương Huyền đổ máu, tinh thần khẽ động.
Một quyển sách xuất hiện, sau đó cánh tay lan ra ra, thẳng tắp bắt tới Thần Linh.
Phần phật!
Cùng bàn tay Thần Linh đối đầu, người sau một mực không có bất kỳ gợn sóng, con mắt sáng lên:
- Cường giả phá toái hư không?
Hiển nhiên, hắn liếc mắt liền nhìn ra thực lực của Ngoan Nhân khi còn sống, giống như hắn, cũng đạt tới phá toái hư không, thậm chí mạnh hơn hắn hiện tại.
Nơi linh khí mỏng manh như thế này, vậy mà có thể sinh ra cường giả lợi hại như thế... Suy nghĩ một chút cũng không dám tin tưởng.
- Lưu lại cho ta đi!
Thần Linh hít sâu một hơi, vồ liên tục về phía trước.
Tê lạp!
Không gian bị xé rách ra, cánh tay của Ngoan Nhân không cách nào chống lại, bị trói buộc tại chỗ.
Hiện tại khung xương nửa người trên của Ngoan Nhân đã triệt để thu thập hoàn chỉnh, còn thiếu hụt bắp đùi cùng chân, thực lực chân chính chỉ có tích huyết trùng sinh đỉnh phong, cùng đối phương tỷ thí kém một đoạn rất lớn, căn bản không phải đối thủ.
- Thiếu hụt!
Thấy Ngoan Nhân công kích, dẫn tới đối phương biểu hiện ra thực lực, Trương Huyền vội vàng câu thông thư viện.
Phần phật!
Thư viện lắc lư một cái, không xuất hiện thư tịch.
Trương Huyền nhảy dựng.
Nếu như biết thiếu hụt, có lẽ mọi người còn có thể đánh lén, thư viện không phát hiện được, còn đánh thế nào?
- Chẳng lẽ tên kia không phải người thế giới này, Thiên Đạo của thế giới này không cách nào dò xét?
Trong lòng Trương Huyền toát ra một ý nghĩ.
Đối phương từ một thế giới khác đến, không thuộc về thế giới này, thực lực lại cường đại quá phận...
Có thể bởi vì như vậy, mới không có cách nào dò xét hay không?
- Lui!
Không biết thiếu hụt, tiếp tục đánh xuống, làm không cẩn thận toàn bộ sẽ chết, Trương Huyền hô khẽ, trường thương vạch một cái, nhảy về phía sau.
Đám người Thần Dung Hoàng đối với mệnh lệnh của hắn không có bất kỳ nghi ngờ gì, cũng đồng thời thả ra công kích mạnh nhất.
Ầm ầm!
Bầu trời tựa như nổ pháo hoa to lớn, sóng khí cuồng bạo để phạm vi vài trăm mét không ai dám tiếp cận, vừa mới dừng lại, Trương Huyền đang muốn đâm rách không gian, mang theo mọi người trốn đi, liền phát hiện không gian chắc chắn như sắt, đối phương dường như nhìn ra ý nghĩ của hắn, không gian trong phạm vi mấy trăm dặm bị giam giữ lại.
- Nếu để cho các ngươi chạy trốn, ta cũng không cần sống...
Thần Linh cười nhạt một tiếng, chậm rãi đi về phía trước, mỗi đi một bước, liền cho người ta cảm giác áp bách tăng cao.
Tên này quá mạnh, bất luận từ chỗ nào đều giống như không có thiếu hụt, hoàn mỹ không giống loài người.
- Cho ta khung xương cường giả phá toái hư không kia, ta có thể tha các ngươi không chết!
Thấy ở dưới áp bách của mình, mọi người không dám tiếp tục chạy trốn, Thần Linh nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Chủ nhân, không thể bỏ qua bọn họ...
Đồng tử của Thần Linh Hoàng co rụt lại, vội vàng hét.
- Láo xược! Ta quyết định như thế nào, cần ngươi tới chỉ điểm sao?
Xoay người liếc mắt nhìn, Thần Linh Hoàng lập tức gặp phải trọng kích, lần nữa bay ngược ra, Thần Linh vung ống tay áo, hừ lạnh nói.
- Thế nào?
Xử lý xong đối phương, Thần Linh lần nữa nhìn về phía Trương Huyền.
Hắn đã nhìn ra, nắm quyền nói chuyện trong mọi người, chính là gia hỏa tu vi yếu nhất kia, khung xương kia hiển nhiên cũng nghe mệnh lệnh của hắn.
- Muốn khung xương?
Trương Huyền lắc đầu:
- Nằm mơ!
Ngoan Nhân từ rất sớm liền đi theo phía sau hắn, lập xuống công lao hiển hách, vì sinh mệnh bản thân liền tặng người... Tuyệt đối không thể!
- Vậy ta đành phải không khách khí...
Thấy hắn nói kiên quyết như thế, Thần Linh cười lạnh một tiếng, bàn tay nâng lên, thẳng tắp vỗ về phía Trương Huyền.
Vũ trụ sụp đổ, thiên địa trầm luân.
Trương Huyền cảm giác tinh thần cùng linh hồn của mình giống như bị tước đoạt, muốn triệt để tử vong.
- Liều mạng... Chết đi cho ta!
Biết không thể giữ lại, Trương Huyền cắn chặt hàm răng, tinh thần khẽ động.
Hô!
Một quyển sách từ mi tâm bay ra, thấy gió liền lớn, biến thành mấy chục trượng.
Một bản Thiên Đạo chi thư cuối cùng!
Ở lại thư viện, một mực vô dụng, giờ phút này cũng không quản được nhiều như vậy, trực tiếp tế ra.
- Đây là cái gì?
Không nghĩ tới đối phương sắp chết đến nơi, không còn thủ đoạn, cầm một quyển sách muốn đập chết bản thân, Thần Linh suýt chút nữa cười tắt thở:
- Ngươi cho rằng, một bản sách nát có tác dụng với ta? Có thể thương tổn được ta? Cười chết người...
Răng rắc!
Lời còn chưa dứt, quyển sách đập ở trên đầu.
Mắt Thần Linh tối sầm lại, cảm giác ý thức bắt đầu tán loạn.
Phù phù!
Nằm trên mặt đất, cắt đứt hô hấp.
- ...
Trong nháy mắt, bốn phía lặng ngắt như tờ.