Thiên Diệp sơn thẳng đứng vạn trượng, đâm vào bầu trời, như một cây trường thương xuyên phá vân tiêu.
- Nghe nói núi này, là năm đó Khổng sư cùng thiên nhân giao chiến, đối phương ném xuống một kiện binh khí biến thành...
Một bên bay đi, Mặc Linh Cổ Thánh nói.
Thán phục thiên nhiên quỷ phủ thần công, Trương Huyền cũng cảm khái.
Đoàn người nhanh chóng đi tới trên ngọn núi, là một khu đất bằng phạm vi hơn ba mươi mẫu, ở chính giữa có một bệ đá hình tròn đường kính khoảng ba mét, từ xa nhìn lại giống như là tế đàn tự nhiên.
- Đây là địa phương câu thông thượng giới?
Trương Huyền nhíu mày.
Thần Dung Hoàng nhẹ gật đầu, càng thêm hữu khí vô lực.
- Cần bảo vật gì tế tự? Ta đi chuẩn bị!
Thấy bộ dáng của hắn, Trương Huyền không tiện nói nhiều, mở miệng hỏi.
Thần Linh Hoàng tế tự, vô số dược vật, khoáng thạch, đồ vật trân quý... Càng thiêu đốt sinh mệnh của mười vạn người, mới phá vỡ không gian bích lũy, triệu hoán Thần Linh xuất hiện, mình muốn thấy Lạc Nhược Hi, hẳn là cũng không dễ dàng như vậy.
- Không cần, đồ vật tế tự đã chuẩn bị xong...
Thần Dung Hoàng quay đầu nhìn về phía Lưu Dương.
Lưu Dương cũng không nhiều lời, đi tới trước mặt bệ đá, chờ chỉ chốc lát, cường giả Bất Hủ cảnh trước đó hắn phân phó đi tới trước mặt, đưa qua một chiếc nhẫn.
Cổ tay khẽ đảo, một đống lá cờ xuất hiện ở trước mặt, đâm vào bốn phía bệ đá.
- Bắt đầu đi!
Làm xong những sự tình này, Lưu Dương dặn dò một tiếng.
Cường giả Bất Hủ cảnh nhẹ gật đầu, xoay người rời đi, ước chừng qua một canh giờ, Trương Huyền đột nhiên cảm thấy trong lòng sợ hãi, vội vàng quay đầu, ngay sau đó nhìn thấy tám phương hướng chung quanh đều có một đạo quang mang bắn ra, giống như bị trận kỳ trên bệ đá thu hút.
- Là tám tòa thái miếu đồng thời tế tự, mấy vạn người đồng thời bẩm báo thượng giới, mọi người đồng tâm hiệp lực...
Nhìn một vòng, Mặc Linh Cổ Thánh hiểu được.
- Thái miếu?
- Là địa phương Dị Linh tộc tế tự tổ tiên, mỗi lần tế tự loại này, đều cần có người chuyên môn chủ trì, hơn vạn Dị Linh tộc tập hợp mới có thể hoàn thành, tám thái miếu đồng thời tế tự, cũng chỉ có Dung Hoàng mới có lực hiệu triệu như vậy, những người khác muốn hoàn thành, căn bản không làm được...
Mặc Linh Cổ Thánh giải thích.
Trương Huyền giật mình.
Trước đó, đối phương từng nói qua, muốn tế tự cần trước giúp hắn chém giết Linh Hoàng, Tinh Hoàng, đạt được toàn bộ Dị Linh tộc ủng hộ mới có thể hoàn thành, hiện tại xem ra quả thế.
Loại tế tự cỡ lớn này, không phải một hai cá nhân có thể hoàn thành.
Vừa rồi Lưu Dương dặn dò, hẳn là vị cường giả Bất Hủ cảnh kia đi chuẩn bị.
Tám đạo ánh sáng hội tụ ở trên trận kỳ, rất nhanh bệ đá biến thành ôn nhuận, giống như gương, rất nhiều ánh sáng tụ lại, thẳng đứng chiếu xạ lên bầu trời.
- Tới phiên ta...
Thần Dung Hoàng cười nhạt một tiếng, đi tới ở chính giữa, khoanh chân ngồi xuống.
Nhìn thấy động tác của hắn, hốc mắt Lưu Dương đỏ bừng.
- Ta Ngột Thần, bằng lòng lấy sinh mệnh của mình tế tự, cầu nguyện thượng giới, khẩn cầu gặp mặt Linh Thần...
Ầm ầm!
Kèm theo thanh âm vang lên, trong cơ thể Thần Dung Hoàng giống như sinh ra một đám lửa, cháy hừng hực, đảo mắt liền thôn phệ hắn.
Trương Huyền biến sắc.
Còn tưởng rằng cái gọi là tế tự, chỉ cần tiêu tốn bảo vật liền có thể, không nghĩ tới cần hi sinh sinh mệnh của đối phương.
Dù đối phương trọng thương, ngày hôm nay chưa hẳn có thể sống qua, nhưng vì mình thấy Lạc Nhược Hi mà tự sát, cũng không phải hắn bằng lòng nhìn thấy.
Thân thể nhoáng một cái, đi tới trước mặt, Thiên Đạo chân khí trong cơ thể lập tức bao phủ đối phương.
- Dừng lại...
Muốn gặp Lạc Nhược Hi, nhưng không hy vọng vì thế chảy ra máu tươi.
Không nguyện ý nợ ân tình, dù là một chút, đây là nguyên tắc làm việc của hắn.
- Dù sao ta đã không còn sống lâu nữa, có thể vì thiếu gia làm việc, cam tâm tình nguyện!
Không có hấp thu Thiên Đạo chân khí của Trương Huyền tuôn qua, Thần Dung Hoàng cười nhạt một tiếng.
Khuôn mặt không thay đổi, giống như bùng cháy ở bốn phía thân thể không phải lửa, mà là ôn tuyền.
Đối với tu luyện giả, tự bạo dễ dàng, trong nháy mắt cắt đứt ý niệm, không cần lo lắng đau đớn cùng dày vò, nhưng như vậy, lấy bản thân hiến tế, dùng liệt diễm thiêu đốt từ trong ra ngoài, không thể chết nhanh được, khổ sở giống như lăng trì... Đây mới là thống khổ nhất.
- Ta gặp lại Nhược Hi, bản thân sẽ nghĩ biện pháp...
Trong lòng Trương Huyền khó chịu, vung tay lên, đối phương đã không đồng ý, vậy liền hủy đi bệ đá cùng trận kỳ, cưỡng ép ngăn cản.
Sinh mệnh đổi lấy tế tự, hắn không muốn tiếp nhận, cũng không nguyện ý.
Bất quá, lực lượng còn không có hạ xuống, một đạo khí tức mạnh mẽ từ trên trời hạ xuống, thời gian nháy mắt liền bao phủ Thần Dung Hoàng.
Bị khí tức bao phủ, hỏa diễm bùng cháy trên người Dung Hoàng dần dần tắt, linh hồn cùng thân thể không ngừng suy yếu vậy mà chậm rãi có sinh cơ.
Ầm ầm!
Giữa thiên địa, như nhiều hơn một cánh cửa khổng lồ, một thân ảnh xuất hiện ở trên tế đàn, cực kỳ đồ sộ, đỉnh thiên lập địa, tản mát ra uy nghiêm không cho người khinh nhờn.
- Nhược Hi...
Trương Huyền vội vàng nhìn, sững sờ:
- Ngươi là ai?
Tế tự xuất hiện Linh Thần, cũng không phải Lạc Nhược Hi, mà là một người khuôn mặt xa lạ.
Bất kể khí tức hay ánh mắt, đều có thể xác nhận, chưa bao giờ thấy qua.
- Linh Thần đã trở lại địa phương thuộc về mình, ta chỉ là tôi tớ của nàng mà thôi!
Thân ảnh xoay đầu lại, nhìn về phía Trương Huyền:
- Ngươi hẳn là Trương Huyền!
Nắm đấm Trương Huyền căng thẳng.
Không cần hắn nói chuyện, thân ảnh trên không nhìn lại, vô hỉ vô bi:
- Trước khi Linh Thần đi bàn giao cho ta, nếu như cần trợ giúp gì, có thể ra tay... mặc dù ta không muốn nhưng vẫn đáp ứng! Bất quá vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, Linh Thần địa vị kính trọng, tuyệt không phải một phàm phu tục tử như ngươi có thể nghĩ tới, khuyên ngươi... Vẫn là bỏ ý niệm này đi, nếu không, hại người hại mình!
Ầm ầm!
Trong tiếng nói mang theo cảm giác áp bách nồng đậm, mặc dù Trương Huyền nắm giữ bậc sức chiến tích huyết trùng sinh, nhưng vẫn cảm thấy huyết dịch toàn thân giống như bị giam cầm, một chút lực lượng phản kháng cũng không có.
Đối phương chỉ là hư ảnh, so với Thần Linh Hoàng trước đó triệu hoán đến Thần Linh thì mạnh mẽ hơn nhiều!
- Chuyện của ta... Còn không nhọc ngươi quan tâm! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Linh Thần đến cùng là ai, ở nơi nào là được...
- Linh Thần tự nhiên ở Linh Thần cung! Được rồi, nói đến thế thôi, nếu như ngươi có thể phá vỡ không gian trói buộc, giống như Khổng sư gặp mặt ta, ta sẽ nói cho ngươi tung tích của nàng, làm không được, thì đừng nghĩ nhiều...
Thân ảnh hừ một tiếng, vung tay áo một cái, ánh sáng càng lúc càng mờ nhạt.
- Chậm đã!
Trương Huyền ngẩng đầu.
Thân ảnh dừng lại một chút.
- Linh Thần có phải dặn dò ngươi, cần trợ giúp gì, ngươi có thể ra tay hay không?
Trương Huyền nói.
Thân ảnh nhíu mày, bất quá vẫn nhẹ gật đầu:
- Tốt! Bất quá ta sẽ chỉ ra tay một lần, ngươi cần nghĩ kĩ yêu cầu, đừng lãng phí cơ hội.
- Ta nghĩ xong!
Trương Huyền khoát tay áo nói:
- Vị Ngột Thần này, là đồng tử của Linh Thần, bản thân bị trọng thương, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong, xin xuất thủ cứu giúp...
- Thiếu gia...
Con mắt Thần Dung Hoàng đỏ lên.