Những người này, người mặc áo ngắn tay, thoạt nhìn hết sức bình thường, trong tay cầm cuốc, lưỡi hái, thuổng sắt… khí thế hùng hổ.
- Thực lực của bọn hắn...
Trịnh Dương sững sờ.
Những người trước mắt này, bình thường không thể tại bình thường, ở Danh Sư đại lục, ngay cả võ giả cũng không phải, mà những người trước mắt này, vậy mà từng cái đều đạt đến cấp bậc Tông Sư.
- Bọn họ không có tu luyện, trong cơ thể không có dấu vết chân khí...
Ngụy Như Yên cũng có chút kinh ngạc.
Lấy nhãn lực của nàng, có thể tuỳ tiện nhìn ra những người này, thân thể nặng nề, trong đan điền không có chân khí, hẳn là chưa hề tiếp xúc qua tu luyện.
Không có rèn luyện linh lực, không có thuế biến chân khí, càng không rèn luyện thân thể, liền có khí tức cấp bậc Tông Sư...
- Hẳn là quanh năm dùng Thanh Nha mạch, thể chất thay đổi, giống như Dị Linh tộc, không giống nhân loại bình thường...
Trương Huyền giải thích.
Xuất hiện loại tình huống này, có lẽ liên quan đến những lúa mạch kia, những người trước mắt, tổ tông dùng loại linh cốc này, thể chất trải qua thời gian đạt được thay đổi.
Giống như Dị Linh tộc, vừa ra đời, dù không tu luyện cũng nắm giữ thực lực Hóa Phàm cảnh.
Giống như tiền thân của hắn, tiểu thiên tài Trương gia, trời sinh Thánh giả, vừa ra đời liền đạt đến Thánh vực...
- Cái này...
Con mắt Trịnh Dương sáng lên.
Trước đó lão sư nói còn không để ý, giờ phút này nhìn thấy những người bình thường kia đều có loại lực lượng này, nhất thời tràn đầy hưng phấn.
Nếu như người Danh Sư đại lục cũng có thể như vậy, lần nữa đối mặt Dị Linh tộc, thật sự không cần sợ hãi.
Danh Sư mạnh hơn, học sinh không nguyện ý học, cũng không có khả năng bồi dưỡng hắn thành cường giả, Khổng sư ba ngàn môn đồ, đạt tới Cổ Thánh cũng chỉ có bảy mươi hai người mà thôi.
Mà quanh năm dùng loại thực vật này, có thể khiến người ta vừa ra đời liền nắm giữ thực lực tương đương Tông Sư...
Đã là người người như rồng.
- Các ngươi là ai, lại dám phá hoại hoa màu...
Mọi người đi tới trước mặt, tức giận la lên.
Cầm đầu là một lão giả, tuổi tác ít nhất tám mươi, nhưng tinh thần khỏe mạnh, sợi râu cùng tóc đều đen nhánh, cho người ta một loại cảm giác khí lực tràn đầy.
Đồng dạng không có tu luyện, thế mà đã đạt đến Chí Tôn cảnh!
Thiên Huyền vương quốc, có thể tu luyện tới Chí Tôn cảnh, quốc vương Thẩm Truy cũng có thể không để vào mắt, mà ở đây, kèm theo tuổi tác tăng trưởng có thể trực tiếp đạt tới...
Nói ra cũng không ai dám tin tưởng.
- Chúng ta không có ý định phá hoại, nguyện ý bồi thường...
Vẻ mặt Trương Huyền áy náy, cổ tay khẽ đảo, một đống dược liệu, vũ khí rơi xuống.
Tuy những vật này ở trong tay hắn là rẻ nhất, nhưng đặt ở bất kỳ địa phương nào, đều có giá trị không nhỏ.
Mọi người vốn khí thế hung hăng, thấy cảnh này, tất cả đều ngẩn ngơ.
Mặc dù bọn họ chưa thấy qua bảo vật ra dáng gì, nhưng những vật trước mắt toả ra linh khí cường đại, vẫn có thể cảm thụ được.
Sở dĩ xông lại, là bởi vì vừa rồi mấy người hủy hoại vài mẫu hoa màu của bọn họ, nhưng hủy hoại lúa mạch, so sánh với những vật phẩm này... Kém không chỉ một đoạn.
- Đền bù cho chúng ta?
Lão giả dừng lại một chút, vẫn như cũ khó tin.
- Đúng!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Các ngươi cầm đi, vừa vặn, ta còn có chuyện muốn hỏi thăm, còn hi vọng có thể được đáp án!
- Có chuyện gì cứ nói đừng ngại...
Phái người mang đi đồ vật đền bù, cẩn thận kiểm tra, xác định có giá trị không nhỏ, đám người lão giả vẫn cho rằng đang nằm mơ, vội vàng khom người.
Đã đền bù, lại bộ dáng này, quá hòa khí a.
- Ba người chúng ta lần đầu tiên tới nơi này, xin hỏi đây là nơi nào?
Trương Huyền đạo.
- Đây là địa phận Khai Minh phủ, Thạch Nham thôn!
Lão giả gật đầu.
- Thạch Nham thôn? Khai Minh phủ?
Trương Huyền nhíu mày:
- Xin hỏi... Khai Minh phủ thuộc về nơi nào?
- Là một nơi thuộc quản lý của Tử Trì Cổ Thánh!
Một trung niên chen vào nói.
- Tử Trì Cổ Thánh?
Trương Huyền gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Tử Trì Cổ Thánh là một trong bảy mươi hai hiền, tuy danh khí kém xa Nhiễm Cầu, Bốc Thương, nhưng trong lịch sử cũng có ghi chép.
Am hiểu canh tác, có lẽ... Thanh Nha mạch là dựa theo Khổng sư suy nghĩ mà gieo trồng ra, là công lao của hắn.
Đã quy Tử Trì Cổ Thánh quản lý, nói cách khác, giống như suy đoán, nơi này thật là phạm vi của Chư Tử bách gia.
Vốn nghĩ sau khi đến Thiên Huyền vương quốc, cẩn thận tìm kiếm, không nghĩ tới bị đám người Trịnh Dương trong lúc vô tình phát hiện.
- Không biết làm sao mới có thể đi tới phủ đệ của Tử Trì Cổ Thánh?
Trương Huyền hỏi tiếp.
Vài vạn năm lịch sử, Cổ Thánh đã sớm không còn nữa, nhưng hậu nhân khẳng định còn sống, muốn tìm kiếm dấu chân Khổng sư, tìm “Thần Linh” hắn bắt, thì nhất định phải tìm được cường giả của Chư Tử bách gia.
- Phủ đệ Cổ Thánh ở Phàn thành, cách nơi này rất xa, ba vị không vội vã mà nói, ta để Tú Như trong thôn mang các ngươi đi qua!
Lão giả cười cười:
- Tú Như là thôn hoa của chúng ta, từng đặc biệt tu hành, thuần phục qua một linh thú, để nàng mang các ngươi đi, ngồi linh thú, tốc độ có thể nhanh một chút...
- Thôn hoa?
Trương Huyền cười khổ:
- Ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết phương hướng là được, không cần làm phiền...
- Sao có thể gọi làm phiền, Phàn thành là thành phố lớn, không phải ai cũng có thể tiến vào, nếu như không phải người nơi này, tùy tiện đi qua, rất dễ dàng bị bắt, vẫn là để Tú Như dẫn đường, nàng hết sức quen thuộc, sau khi đi qua, cũng có thể thuận tiện làm việc!
Lão giả nói mang theo không thể nghi ngờ.
Mấy người trước mắt làm hỏng hoa màu của bọn họ, nhưng tình nguyện đền bù, thái độ lại tốt, bọn họ tự nhiên cũng cực kỳ khách khí.
Thấy cố chấp không qua, Trương Huyền đành phải gật đầu.
Thạch Nham thôn, là thôn trang không lớn, chỉ có chừng một trăm hộ, nghe được có khách đến, tất cả đều cực kỳ nhiệt tình.
Rất nhanh, thấy được “thôn hoa” trong truyền thuyết, dung mạo chỉ có thể nói nhìn được, cùng Tô Phi Phi không sai biệt lắm, trung thượng chi tư, nhưng ở một thôn nhỏ, quả thực lộ ra siêu quần bạt tụy.
- Hóa Phàm nhị trọng!
Đối phương đi tới, Trịnh Dương nhìn ra tu vi.
Quả thực tu luyện qua, chân khí trong cơ thể di động, cho thấy thực lực chân chính, Hóa Phàm nhị trọng.
- Ta có thể mang các ngươi đi Phàn thành, chẳng qua trước thời hạn dặn dò một tiếng, phủ đệ của Tử Trì Cổ Thánh, không phải người nào cũng có thể đi qua, thật muốn viếng thăm, cần trước thời hạn đưa lên bái thiếp, tùy tiện xông tới, đắc tội người, ta cũng mặc kệ sinh tử của các ngươi!
Đi tới trước mặt, lông mày nâng lên, Tú Như ngạo nghễ nói.
Thân là thôn hoa, có sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của mình.
- Yên tâm...
Trương Huyền gật đầu.
Tuy thực lực của bọn hắn đã đạt đến đỉnh phong nhất của thế giới, nhưng lần này tới là tìm kiếm đáp án, không phải đánh nhau, giết người, đương nhiên sẽ không lỗ mãng.
- Vậy là tốt rồi, còn nữa, trước thời hạn cảnh cáo các ngươi một câu, lần này ta là vâng lệnh thôn trưởng, mang các ngươi đi Phàn thành, cũng không phải là chủ ý của ta, không được bởi vì cùng một chỗ đi lại, liền lặng lẽ thích ta, ta chỉ tiếp thụ người trong thôn thổ lộ, tạm thời còn không có nghĩ tới muốn gả ra ngoài thôn!
Tú Như nghiêm mặt.
- ...
Đám người Trương Huyền tựa như táo bón.