Không nghĩ tới che giấu tốt như vậy cũng bị phát giác, vẻ mặt ngưng lại, Trương Huyền bỗng nhiên co rụt, một quyền đánh lên.
Dù hắn vẫn không có đột phá đến Cổ Thánh, nhưng sức chiến đấu đã có thể so với tích huyết trùng sinh, chân khí dọc theo kinh mạch bắn ra, ở trước mắt tạo thành một thiên la địa võng to lớn.
Ầm!
Quyền chưởng đối đầu, Trương Huyền lắc lư một cái.
Chủ nhân nắm đấm vậy mà không yếu hơn hắn, cũng là tích huyết trùng sinh.
- Không thể ngạnh chiến...
Mục đích tới đây là tìm kiếm tin tức Khổng sư bắt lấy “Thần Linh”, mà không phải tới quấy rối, tránh khỏi phiền phức, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không bị Cổ Thánh của Chư Tử bách gia phát giác, muốn thuận lợi rời đi liền không dễ dàng như vậy.
Bàn tay run lên, Long Cốt thần thương xuất hiện, ẩn chứa khí tức toàn thân, phá không đâm tới nắm đấm.
Trong tích tắc, không gian xuất hiện vết rách nhỏ bé, tựa như cây kim đâm vào da, tuy uy lực cực mạnh, nhưng không có năng lượng tán dật ra ngoài, thậm chí cách từ đường mười mét, không tận mắt thấy, cũng phát hiện không ra có Cổ Thánh ở đây chiến đấu.
Bành!
Nắm đấm cùng thần thương đối đầu, người sau dường như bị thương, bàn tay lùi về, Trương Huyền bỗng nhiên vọt tới, một cước đạp vào.
Xuất hiện ở trước mắt là đại điện rộng rãi, chính giữa đứng sừng sững tượng Khổng sư, phía trước một người mặc khôi giáp, vẻ mặt nhìn về phía hắn, trong mắt ẩn chứa sát khí.
Vừa rồi công kích, đúng là hắn thả ra.
- Đây là... Sư tự kim binh?
Trương Huyền nhíu mày, sửng sốt.
Vốn cho rằng là cao thủ của Đại Nho đường thủ hộ từ đường, không nghĩ tới chỉ là một hộ vệ do chữ biến hóa thành.
Thứ này, trước đó ở di tích Nhiễm Cầu Cổ Thánh nhìn thấy qua một lần.
- Một chữ, liền có sức chiến đấu của Cổ Thánh tam trọng, chẳng lẽ là... Khổng sư lưu lại?
Trong lòng Trương Huyền khiếp sợ.
Thực lực Khổng sư, cổ kim đệ nhất, hắn cũng không phủ nhận, thật không nghĩ qua thế mà mạnh như vậy!
Viết một chữ, liền nắm giữ lực lượng Cổ Thánh tam trọng tích huyết trùng sinh, cùng mình đối đầu cũng không rơi vào thế hạ phong... Nếu như viết một mảng lớn, chẳng phải thiên hạ không có gì có thể ngăn cản?
Ý nghĩ này vừa ra, ngay sau đó lắc đầu.
Sư tự kim binh, dù rất lợi hại, nhưng cũng không phải tùy tiện liền có thể viết ra, không chỉ lý giải thư pháp có yêu cầu cực lớn, còn cần chân khí cùng tinh huyết tẩm bổ, lấy thực lực của hắn bây giờ, cũng nhiều nhất viết ra cấp bậc Bất Hủ cảnh đại viên mãn, số lượng không cao hơn ba cái.
Nhiều hơn nữa, cũng làm không được.
- Mạnh hơn cũng chỉ là một chữ!
Thần thức lan ra, phát hiện mới vừa rồi chiến đấu, cũng không dẫn tới những người khác chú ý, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, lông mày nâng lên, cũng không chậm trễ, tiến về phía trước một bước, lại một thương đâm tới.
Liên tục vài cái, mũi thương hội tụ lực lượng, hình thành một dòng xoáy xoay tròn.
Thương pháp của hắn phù hợp đại đạo, thoạt nhìn đơn giản, thực tế thi triển ra thiên biến vạn hóa, để cho người ta không thể nào phòng ngự.
Vì tốc chiến tốc thắng, lần này Trương Huyền không có biện pháp dự phòng, chân khí toàn thân dọc theo kinh mạch lao nhanh, tản mát ra lực lượng có thể so với cường giả phá toái hư không, không đến hai cái hô hấp, Sư tự kim binh trước mặt liền bị đánh tan, lần nữa biến thành một bãi mực nước, biến mất ở trước mắt.
Vội vàng ngẩng đầu, ngay sau đó nhìn thấy biến thành một chữ “Nho” to lớn, rơi vào trên vách tường sau lưng tượng.
Thấy chữ này tấn công xong thì không có công kích khác, cũng không có trận pháp, Trương Huyền đi tới trước tượng Khổng sư bái vài cái, lúc này mới nhìn lại bốn phía.
Vừa rồi Sư tự kim binh, có lẽ giống như ở di tích Nhiễm Cầu Cổ Thánh, thuộc về một loại khảo hạch, đánh tan nó, mới có tư cách ở lại chỗ này.
Trong từ đường trống rỗng, chỉ có một bức tượng, bên cạnh cửa là hành lang, trên vách tường tràn đầy phù điêu.
- Đây là... cuộc đời của Khổng sư?
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Phù điêu trước mắt, điêu khắc chính là cuộc đời của Khổng sư, từ lúc vừa ra đời bắt đầu, dọc theo các mốc thời gian chậm rãi hướng về phía trước.
Con mắt rơi ở phía trên, linh hồn của Trương Huyền phảng phất như rơi vào trong đó, xuyên qua thời gian cùng không gian ràng buộc, kèm theo Khổng sư, trải qua một đời ầm ầm sóng dậy của hắn.
Khổng sư giáng sinh, không hề giống như trong truyền thuyết là trời sinh Thánh Vực, bất luận từ nơi nào nhìn, đều hết sức bình thường, nhiều nhất thông minh hiếu học, thích xem sách.
Lúc đó Dị Linh tộc thống trị đại lục, địa vị của nhân tộc cực thấp, từ mới đầu bình thường, sau đó phảng phất như khai ngộ, tu vi đột nhiên tăng mạnh, trong một năm đột phá võ giả cửu trọng, Hóa Phàm cửu trọng thậm chí Thánh Vực cửu trọng!
Tốc độ tiến bộ, so với hắn cũng không hề yếu!
Tu vi một đường trưởng thành, Khổng sư không ngừng bước đi, chinh chiến các quốc gia, giải cứu nhân tộc từ trong tay Dị Linh tộc ra, trong lúc đó, truyền bá lý niệm sư đạo, thu nhận học sinh, thành lập Danh Sư đường, truyền thụ thiên hạ.
Dị Linh tộc cảm nhận được uy hiếp, nên ra sức vây quét, cùng rất nhiều môn đồ bị vây ở Trần Thái mấy tháng, suýt chút nữa không cách nào chạy trốn, ở dưới nguy cơ, sáng chế Xuân Thu đại điển, đột phá Cổ Thánh, một lần phá vỡ khốn khó, thậm chí thiết kế phục sát Ngoan Nhân, triệt để đuổi Dị Linh tộc vào cổ chiến trường, phong ấn nơi đó, lại không cách nào làm ác.
- Xem ra Khổng sư đột phá Cổ Thánh, cũng không phải là lĩnh ngộ thời gian pháp tắc...
Một đường tiến lên, Trương Huyền một bên suy tư.
Xuân Thu đại điển, ẩn chứa thời gian bí ẩn, Khổng miếu hắn cũng đi qua, bên trong tốc độ thời gian trôi qua, cùng ngoại giới xác thực không quá tương đồng.
Nhiễm Cầu Cổ Thánh đột phá, lĩnh ngộ hẳn là thương pháp, Khưu Ngô Cổ Thánh lĩnh ngộ không gian... Trước đó một mực suy đoán, Khổng sư lĩnh ngộ cái gì, hiện tại xem ra, hẳn là thời không, mà không phải chỉ là thời gian!
Trương gia tiên tổ, chính là lĩnh ngộ thời gian thành tựu Cổ Thánh, thực lực cực mạnh, nhưng so sánh với vạn thế chi sư, lại kém không biết bao nhiêu.
Trong lòng nghi ngờ, tiếp tục nhìn tới.
Đuổi Dị Linh tộc vào cổ chiến trường, bọn họ tế tự triệu hồi ra “Thần Linh”, sau đó Khổng sư bắt đối phương.
Nhìn thấy cảnh này, hô hấp của Trương Huyền hơi gấp rút.
Mục đích tới đây, chính là vì tìm cái này, không nghĩ tới sắp biết đáp án.
Vội vàng nhìn xuống dưới, trên phù điêu điêu khắc, Khổng sư mang theo “Thần Linh” rời Tổng bộ Danh Sư đường, đi tới một chỗ vắng vẻ.
Nơi này có chút hoang vu, linh khí cũng rất mỏng manh, hầu như không nhìn thấy kiến trúc cùng thành thị ra dáng.
Đi tới nơi này, “Thần Linh” cũng không biết là bị giết hay như thế nào, không thấy tung tích, Khổng sư dường như bị thương, dừng ở tại chỗ tu dưỡng.
Phía sau một chỗ phù điêu, thì điêu khắc đi vào một tiểu thế giới, đoán không sai, hẳn là Côn Hư cảnh của Chư Tử bách gia.
Đây là bức cuối cùng.
- Côn Hư cảnh, chẳng lẽ...
Nhìn thấy bia đá cuối cùng là Côn Hư cảnh, Trương Huyền lần nữa nhìn về phía vị trí hoang vu mà Khổng sư dẫn “Thần Linh” đi, nhìn kỹ phút chốc, Trương Huyền nheo mắt.
Nơi này hắn nhận thức...
Chính là... Thiên Huyền vương quốc!