Tinh Diệu thành, phủ thành chủ.
Hai thanh niên vừa nói chuyện, vừa đi tới sân nhỏ trước mắt.
- Vân Phi Dương cùng Hoàng Thao đang làm gì đó? Hai người này, vừa ra liền thần thần bí bí, cái tụ hội gì cũng không tham gia. Nếu như biết lần này có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, đoán chừng hối hận phát điên a!
Bên trái một thanh niên mặc áo xanh cười nói.
Cái tên này thân thể có chút cao gầy, như thân trúc, cánh tay thật dài.
- Bọn họ mới không hối hận, vừa đến liền mua hai cái Thông Thần ngọc phù, dùng tên giả cái gì Kinh Đào kiếm khách, chạy tới tìm người khiêu chiến!
Thanh niên thứ hai có chút bất đắc dĩ nói, âm thanh có chút tráng kiện, hiển nhiên đối với cách làm của hai người, cũng không quá đồng ý.
- Khiêu chiến?
Thanh niên thân trúc suýt chút nữa cười chết:
- Đường đường đệ tử ngoại môn của Lăng Vân Kiếm Các, chạy tới khiêu chiến thổ dân địa phương nhỏ? Còn muốn mặt không? Thắng, cũng không có cảm giác thành tựu gì ah!
- Thật không biết bọn họ nghĩ như thế nào... Không nói cái khác, coi như Tinh Diệu thành thành chủ, cùng chúng ta tỷ thí kiếm pháp, cũng không có niềm tin tuyệt đối chiến thắng, chạy tới khiêu chiến người bình thường... Xoạt loại cảm giác tồn tại này...
Bất đắc dĩ lắc đầu, thanh niên mặt chữ quốc cùng thanh niên thân trúc đã đi tới trước sân nhỏ, đẩy cửa đi vào.
Ngay sau đó nhìn thấy Hoàng Thao đang ngồi ở trước bàn đá, hai mắt trừng trừng ngây người.
- Có phải giết tu luyện giả Tinh Diệu thành, sợ chết khiếp, hô to anh hùng tha mạng hay không?
Thanh niên thân trúc mỉm cười, đi tới trước mặt.
- Ngươi từ trước tới nay có phong độ, lần này lại nhường mấy chiêu?
Mặt chữ quốc cũng vỗ bờ vai của hắn.
Thấy là hai người này, Hoàng Thao tràn đầy khó xử, chỉ mặt bàn trước mắt, âm thanh mang theo bất đắc dĩ cùng buồn bã:
- Ta... Thua!
Chỉ thấy trên bàn đá, một cái ngọc phù đặt ngang ở phía trên, đã vỡ vụn mấy khối.
- Ngươi ở bên trong bị người giết?
Đồng tử co rụt lại, hai người nhất thời rõ ràng chuyện gì xảy ra, tràn đầy khó tin.
Bọn họ là đệ tử Lăng Vân Kiếm Các, thực lực đồng dạng, tuyệt đối quét ngang, vốn nghĩ qua diễu võ giương oai, lại bị giết...
Làm sao không quá tin tưởng như vậy nhỉ?
- Ngươi dùng kiếm?
Mặt chữ quốc hỏi.
- Dùng, hơn nữa bị đối phương một kiếm đâm xuyên đầu, ngay cả kiếm pháp cũng không kịp thi triển...
Hoàng Thao muốn đào đất chui vào.
- Đồng dạng dùng kiếm, kiếm pháp cũng không có thi triển, bị đâm xuyên...
Hai người đều cho rằng có nghe lầm hay không.
- Vân Phi Dương sư huynh còn chưa đi ra, hẳn là nhìn thấy ta bị giết, chạy tới cùng đối phương tỷ võ, chỉ cần hắn đi ra, hẳn là có thể biết tất cả...
Biết bọn họ không tin, Hoàng Thao nói.
- Phi Dương cũng đi, hắn là trong bốn người chúng ta, cực kỳ có cơ hội trở thành đệ tử nội môn, kiếm pháp cực mạnh, chỉ cần hắn ra tay, hẳn có thể rất nhẹ nhàng giải quyết...
An ủi một câu, ba người đồng thời đứng dậy, đi tới tiểu viện bên cạnh, vừa đẩy cửa đi vào, liền thấy trong miệng vị cường giả kiếm pháp kia giống như Hoàng Thao vừa rồi, nhìn ngọc bài nghiền nát, vẻ mặt mê man cùng đau buồn, thoạt nhìn có chút nghi ngờ nhân sinh.
- Ngươi... Chẳng lẽ cũng bị giết?
Khóe miệng co giật, mọi người vội vã đi tới trước mặt.
Vị này chính là kiếm thuật mạnh nhất trong bốn người bọn họ, cũng bị giết, người động thủ nên mạnh bao nhiêu?
- Ta thi triển ra kiếm pháp Lưu Thủy Vô Ngân, nhưng... Không có chống đỡ đượcmột kiếm! Một kiếm kia... Thật đẹp!
Nghĩ tới kiếm pháp vừa rồi, Vân Phi Dương vẫn chìm đắm trong đó.
- Lưu Thủy Vô Ngân?
Mọi người kinh hô.
Chiêu kiếm pháp này, ở trong hàng đệ tử ngoại môn của Lăng Vân Kiếm Các, được cho phòng ngự đỉnh tiêm, một khi thi triển, thân thể bao bọc bốn phía, vô luận công kích như thế nào cũng sẽ bị hơi nước dính lên, hoặc ngăn ở bên ngoài, hoặc thay đổi phương hướng.
Cùng cấp bậc, không người có thể phá.
Sử dụng ra chiêu này, không có chống đỡ một kiếm... Thật đáng sợ như vậy?
Then chốt là bị giết, còn cho rằng kiếm pháp rất đẹp... Một bộ say mê, làm sao cảm giác giống như bị điên thế nhỉ?
- Ta muốn tới kiến thức một chút... Phi Dương, ngươi nơi này còn có Thông Thần ngọc phù chưa sử dụng không?
Sau khi hết khiếp sợ, thanh niên thân trúc cùng mặt chữ quốc tràn đầy tò mò, cũng muốn kiến thức một chút.
- Sau khi ta tỉnh lại đã phái người đi mua, hẳn rất nhanh liền có thể cầm về...
Vân Phi Dương nói.
Mỗi một Thông Thần điện, nắm giữ Thông Thần ngọc phù thuộc về mình, sử dụng cái này, có thể đi vào cái gọi là mạng máy tính cục bộ.
Thời gian không dài, một người hầu vội vã đi tới, lấy ra trọn vẹn tám cái.
Một cái Thông Thần ngọc phù mấy vạn Thông Thần Tệ, đối với Thiện Hiểu Thiên mà nói là khoản tiền lớn, nhưng đối với mấy thiên chi kiêu tử này mà nói, không tính là gì.
Hô!
Bốn người rất nhanh tiến vào Tinh Diệu thành Thông Thần điện, lần nữa tới trước mặt đài tỷ thí thi đấu công khai.
- Trận thứ bảy, Thiên Nhai chiến thắng!
- Ta muốn tiến hành trận thứ tám!
Vừa tới, liền thấy Thiên Nhai đã tỷ thí xong trận thứ bảy, cũng lấy được thắng lợi.
Trận thứ bảy, chính là Mục Phong giả trước đó danh tiếng cực thịnh, cái tên này tốc độ cực nhanh, tựa như múa may theo gió, trên đài thấy không rõ hình bóng, có điều Thiên Nhai đạp một cái, liền đá trúng dưới háng của hắn, sau đó... không có sau đó.
- Còn có tiến hành trận khiêu chiến thứ tám hay không?
Bốn phía không có người trả lời.
Tuy cùng cao thủ tỷ thí, có thể tăng lên thực lực của mình, nhưng vừa lên đài liền bị miểu sát, chênh lệch quá lớn... Cũng không có người nguyện ý lãng phí tiền.
- Ta tới!
Đi lên phía trước, thanh niên thân trúc báo danh xong xuôi, đi vào đài tỷ thí.
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Liên tục bảy tràng chiến thắng, tuy kiếm lời không ít, nhưng vẫn không đủ mua đan dược, nếu không thêm trận thứ tám... Tiền không cách nào gom góp.
Đứng ở trên lôi đài, thanh niên thân trúc quan sát tỉ mỉ thanh niên trước mắt.
Hết sức bình thường, không có bất kỳ đặc thù gì, là hắn liên tục đánh bại hai vị sư huynh đệ?
- Vẫn dùng kiếm?
Thấy tên này vừa lên, liền lấy ra trường kiếm, Trương Huyền hỏi.
Thanh niên thân trúc gật đầu, trường kiếm ra khỏi vỏ, một tiếng hô khẽ, đâm tới.
Nghe Vân Phi Dương cùng Hoàng Thao nói, biết người trước mắt này là cao thủ, cũng không nói nhảm, trực tiếp tấn công.
Bất quá, trường kiếm còn chưa tới, trước mắt lập tức xuất hiện một đạo quang mang rực rỡ, tựa như cầu vồng, lại như mặt trời mới mọc, chói lóa mắt, để cho người ta trầm mê.
Bành!
Thi thể nằm trên mặt đất.
- ...
Khóe miệng thanh niên mặt chữ quốc giật giật.
Trước đó còn cho rằng đám người Vân Phi Dương có phải phóng đại hay không, không nghĩ tới không những không có khoa trương, so với bọn hắn nói càng thêm cường đại!
Vân Phi Dương phòng ngự, trong đệ tử ngoại môn được cho mạnh nhất, thanh niên thân trúc tấn công, tuyệt đối xếp ở phía trước, dù vậy ngay cả ống tay áo của đối phương cũng chưa đụng được, liền bị đánh chết...
Đã không thể dùng đáng sợ để hình dung!
- Sư huynh, ngươi có muốn đi lên thử một chút hay không?
Hoàng Thao nhìn qua.
- Ta...
Dừng lại một chút, thanh niên mặt chữ quốc cười khổ:
- Hai người bọn họ cũng không được, ta khẳng định càng không được... Thôi đi!
Thông Thần Tệ không là vấn đề, chỉ là trong đệ tử ngoại môn, hai cái cường đại nhất cũng không phải đối thủ, hắn đi lên, sẽ chỉ kết quả giống nhau.
- Tinh Diệu thành, lại có cường giả dùng kiếm lợi hại như thế, chuyện này nhất định phải thông báo trưởng lão!
Thanh niên mặt chữ quốc nói.
- Ừm!
Hai người còn lại đồng thời gật đầu, ba người rất nhanh biến mất tại nguyên chỗ, rời đi ngọc phù.
...
- Rốt cục tám vị...
Đâm chết thanh niên thân trúc, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng không ai dám khiêu chiến, để hắn thu vào giảm nhiều, không nghĩ tới cuối cùng lại tới một cái, không thể không nói, trên đời này vẫn có rất nhiều người tốt!
Lại đợi một hồi, không có người tiến hành trận thứ chín, Trương Huyền đành phải bất đắc dĩ đi ra lôi đài.
Lần nữa trở lại quầy phục vụ, phục vụ viên vừa rồi tiếp đãi, vẻ mặt đã thay đổi.
Động tĩnh lớn như vậy, cái tên này đã biết.
Vốn cho rằng là người nghèo rớt mồng tơi, gà yếu, nằm mơ cũng không nghĩ đến, lại là cường giả lợi hại như thế!
Trên đầu không ngừng toát mồ hôi lạnh, thân thể có chút run rẩy, sợ đối phương thù dai, chẳng qua nhìn hắn một mặt hiền lành, cũng không vì chuyện vừa rồi tức giận, kìm lòng không được thở phào nhẹ nhõm.
- Thiên Nhai tiền bối, ngươi mua sắm một viên Thanh Dương đan, trong thẻ còn thừa lại 105500 Thông Thần Tệ!
Rất mau thu tiền tỷ thí vừa rồi vào, cùng tính tiền mua sắm đan dược, phục vụ viên vội nói.
- Mười vạn?
Trương Huyền sững sờ.
Tỷ thí tăng lên gấp bội, hắn thắng tám trận, không nên chỉ có 25500 Thông Thần Tệ, mua sắm xong, chỉ còn lại 5500 ư? Làm sao xuất hiện mười vạn?
- Bẩm báo tiền bối, cường giả trận thứ năm cùng thứ sáu, kiếm trong tay là bọn họ mua sắm, sau khi bị giết, không có cách nào thu về, tự động bán cho Thông Thần điện, mỗi một chuôi đều giá trị năm vạn Thông Thần Tệ, bởi vì là ngươi chiến thắng, cho nên giá cả tính ở trên thân thể ngươi, lúc này mới nhiều hơn mười vạn!
Phục vụ viên nói.
- Mua sắm? Kiếm của bọn hắn, thoạt nhìn cùng trên lôi đài không có gì khác biệt a...
Những kiếm này đều thuộc tính tương đồng, sẽ không càng thêm sắc bén, làm sao đắt như thế?
- Thuộc tính là tương đồng, nhưng trên kiếm của bọn hắn có hoa văn đặc thù, vỏ kiếm màu sắc cũng không giống, chỉ riêng những thứ này, liền giá trị năm vạn...
Phục vụ viên giải thích.
Khóe miệng Trương Huyền co giật.
Nguyên lai nơi này cũng bán avatar như kiếp trước, hơn nữa giá cả cũng không rẻ.
Thật hố người.
Cũng đúng, người hư vinh đâu đâu cũng có, có tiền tự nhiên muốn không giống người khác, trên tu vi cùng thuộc tính không cách nào thay đổi, quần áo, vũ khí luôn có thể hiển lộ rõ ràng ra không giống nha.
- Ta mua đan dược, làm sao lấy ra?
Lại không rầu rĩ những sự tình này, Trương Huyền hỏi.
- Tiền bối rời Thông Thần điện, chỉ cần tinh thần câu thông Thông Thần ngọc phù, truyền tống trận pháp phía trên sẽ kích hoạt, tự động đưa đồ vật mua sắm đến trước mặt!
Phục vụ viên nói.
- Như vậy quá tốt!
Không nghĩ tới đơn giản như vậy, Trương Huyền thoả mãn gật đầu.
Đã mua đồ vật mua được, tinh thần khẽ động, thân thể hóa thành điểm sáng rời đi Thông Thần điện, sau một khắc, lần nữa xuất hiện ở trong tĩnh thất.
Khoanh chân ngồi xuống, Thông Thần ngọc phù đặt ở trước mặt, dựa theo phục vụ viên nói, tinh thần câu thông.
Ông!
Một tiếng vang nhỏ, quả nhiên thấy một cái bình ngọc xuất hiện ở trước mắt, chính là Thanh Dương đan vừa rồi ở trong Thông Thần điện nhìn thấy.
- Nuốt vào, hẳn sẽ khôi phục...
Mở ra bình ngọc, đặt đan dược ở trong lòng bàn tay, Trương Huyền đang muốn nuốt vào, đột nhiên lòng bàn tay hơi lạnh, một cái hồ lô bất ngờ xuất hiện, miệng há ra, nuốt xuống đan dược.
- Ta sát...
Vẻ mặt Trương Huyền nhất thời xanh biếc.