Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 1977 - Lục Vân Trưởng Lão

Lục Vân trưởng lão Lục Vân trưởng lão vipTruyenGG.com

- Không tệ!

Trương Huyền thoả mãn gật đầu.

Vị đệ tử này, giống như Lộ Xung lúc trước, có được lòng kiên định cực kỳ mạnh.

Không nói cái khác, đổi lại những người khác, gặp thảm biến, khẳng định sớm đã cam chịu, triệt để lưu đày, mà hắn, dưới tình huống biết rõ không thể tu luyện, vẫn mỗi ngày thu nạp linh khí, chưa từng ngừng nghỉ.

Phần nghị lực này, mới có thành tựu như thế!

Bỏ ra mới có thể có được, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí.

- Lão sư!

Cảm nhận được lực lượng nối liền toàn thân, chân trái trước đó tựa như nham thạch khôi phục như lúc ban đầu, không còn ràng buộc, Thiện Hiểu Thiên cũng nhịn không được nữa, nước mắt cuồn cuộn chảy xuôi, quỳ rạp xuống đất.

Bất kể nói thế nào, hắn chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi.

Vốn cho rằng, vị hôn thê từ hôn, nhất định bị khuất nhục, sau đó chết đi, không nghĩ tới vị lão sư trước mắt này, hoàn toàn thay đổi nhân sinh.

- Hảo tâm có báo đáp tốt, ngươi đã cứu ta, đây cũng là ngươi nên được...

Trương Huyền cười cười, lần nữa nhìn tới:

- Thực lực ngươi đạt đến Kiến Thần Bất Hoại, vi sư lại truyền thụ một chút võ kỹ phòng thân!

Chỉ có tu vi, không có võ kỹ, tương đương không có sức chiến đấu.

Giống như Hư Trúc lúc trước, cầm hai trăm năm công lực, không biết sử dụng, không tính là cao thủ, một cái Ô lão đại liền để hắn luống cuống tay chân.

- Thấy ngươi một mực luyện kiếm, vừa vặn, vi sư vừa sáng chế ra một bộ kiếm chiêu, ngươi thử xem có thể học hay không...

Thiện Hiểu Thiên từ mười tuổi bắt đầu, trừ tu luyện chính là luyện kiếm, dù kiếm pháp không quá tốt, nhưng binh khí này sớm đã sâu tận xương tủy, không cần thiết đi thay đổi, lại nói, vừa rồi ở Thông Thần ngọc phù sáng lập ra kiếm pháp, truyền thụ cho hắn cũng không tệ.

Rất mau học kiếm pháp ảo diệu một lần.

Lão sư truyền thụ chỉ có một chiêu, chính là ném trường kiếm ra phía sau, trải qua khống chế lực lượng tinh diệu, đâm vào sơ hở của đối phương, chém giết đối thủ.

Thoạt nhìn đơn giản, nhưng sau khi nghe qua mới hiểu được, muốn luyện thành, khó khăn chồng chất.

Đầu tiên, phải tìm hiểu kiếm chiêu, lực lượng, kiếm ý của đối thủ, mới có thể liệu địch tiên cơ. Thứ hai, tốc độ cũng có yêu cầu rất cao.

Hô hô hô!

Tuy khó khăn, nhưng bản thân Thiện Hiểu Thiên là người kiên nghị, một chiêu một thức, làm cẩn thận tỉ mỉ, sợ có một chút sai lầm, dẫn đến lão sư mất hứng.

- Ừm!

Thấy đệ tử vừa thu nhận, dù không có thiên phú như đám người Triệu Nhã, Viên Đào, Ngụy Như Yên, nhưng thắng ở cố gắng, Trương Huyền thoả mãn gật đầu.

Luyện hơn một canh giờ, thấy hắn đối với chiêu kiếm pháp này có hiểu biết nhất định, lúc này hai người mới rời tĩnh thất.

- Tiếp tục giả vờ què...

Trương Huyền truyền âm.

Thiện Hiểu Thiên vội vàng khôi phục hình dáng trước đó, lết lết tiến lên.

Tu vi đột phá, chân không chỉ tốt, chiều cao cũng tăng lên không ít, tuy không đồ sộ bằng Trương Huyền, nhưng không khác người bình thường, giờ phút này biết dụng ý của lão sư, cố ý bị què, thân thể cong lên, không phải hết sức quen thuộc, căn bản nhìn không ra, từ thương hội một vào một ra, không đến nửa ngày, đã có chất biến cùng bay vọt.

Giờ phút này, bên ngoài đã triệt để tối, Dịch lão chạy xe ngựa đến, nhìn rõ ràng hình dáng thiếu gia, nhịn không được sửng sốt.

Vừa định nói chuyện, chỉ thấy thiếu gia lắc đầu.

Rõ ràng ý tứ của hắn, Dịch lão cũng không nhiều lời, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, cẩn thận dập đầu cho Trương Huyền, lúc này mới lần nữa đứng lên, gọi hai người lên xe.

Vốn thiếu gia muốn cứu vị này, hắn còn cho rằng có chút phiền phức, không nghĩ tới vậy mà mang đến cho thiếu gia tạo hóa nghiêng trời lệch đất.

- Lão gia, thiếu gia tốt rồi...

Hốc mắt đỏ lên, Dịch lão tự nói một tiếng, không nói thêm lời, lái xe ngựa, nhanh chóng chạy như bay về Thiện gia.

Bọn họ vừa rời đi, góc đường lập tức hiện lên mấy đạo nhân ảnh, tựa như khói xanh, thẳng tắp đi theo.

...

Tinh Diệu thành.

- Nghe nói không? Ngày hôm nay Thông Thần điện tới siêu cấp cường giả! Công khai khiêu chiến thi đấu, liên tục tám tràng chiến thắng, bởi vì không còn đối thủ mới rời khỏi?

- Liên tục tám tràng? Tinh Diệu thành đã mấy trăm năm không có xuất hiện qua cường giả lợi hại như vậy! Khoảng thời gian này, vừa vặn cao thủ Lăng Vân Kiếm Các tới thu nhận đệ tử ngoại môn, có phải là bọn họ hay không?

- Bọn họ ra sân không giả... Nhưng đều bị người này tuỳ tiện đánh chết! Hơn nữa đều là một chiêu mất mạng...

- Thật hay giả? Làm sao ngươi biết cao thủ Kiếm Các ra sân?

- Kiếm Các tới bốn cường giả, không phải có một người gọi Vân Phi Dương ư? Hắn không có thay đổi dung mạo, cũng không dùng ngoại hiệu, còn thi triển ra kiếm pháp của Kiếm Các, kết quả... một kiếm bị vị kia đâm trúng đầu, tại chỗ liền chết...

- Mạnh như vậy? Cao thủ tên gì?

- Gọi... Thiên Nhai!

- Quả nhiên là tên rất hay, nghe xong liền biết, xa xăm bao la, sâu không lường được!

- Chẳng lẽ không phải nhai cọng lông?

- ...

...

Tin tức truyền đi rất nhanh, Trương Huyền rời Thông Thần điện chưa tới một canh giờ, toàn bộ Tinh Diệu thành hầu như đều biết.

Trong nháy mắt, Thông Thần điện kín người hết chỗ, vô số cao thủ sử dụng kiếm đều trước đài ở tỷ thí chờ, hi vọng Thiên Nhai xuất hiện lần nữa, cũng để cho bọn họ mở mang kiến thức kiếm pháp chân chính một chút.

Tinh Diệu thành, phủ thành chủ.

Người Lăng Vân Kiếm Các tới, đều được an bài ở chỗ này.

Tiểu viện rộng lớn, một lão giả đang tay cầm trường kiếm, chậm chạp vung vẩy.

Động tác của hắn rất chậm, thoạt nhìn không có uy lực gì, nhưng mỗi một kiếm, đều cho người ta một loại cảm giác xé rách thiên địa, khí lưu trong viện bị trường kiếm khuấy động lên, không ngừng xoay tròn, tạo thành gió lốc.

Trong viện trồng không ít hoa, cỏ cây, sau gió lốc, hoa cùng lá cây đều không có bất cứ thương tổn gì, nhưng giọt nước phía trên nhưng giống bị bốc hơi.

Bỏ đi giọt nước, nhưng không làm hại hoa, phần lực khống chế này, quả thực kinh người.

Hô!

Ngừng lại, lão giả thu hồi trường kiếm, phun ra một ngụm trọc khí, tựa như lụa trắng lan tràn hơn mười trượng, cuối cùng biến mất ở trong trời đêm.

- Vào đi!

Rửa tay sạch sẽ, lão giả mở lời.

Vừa rồi thời điểm luyện kiếm liền phát hiện, lần này mang tới mấy hậu bối, đồng loạt đi tới bên ngoài, nhưng bởi vì tu luyện nên không để ý tới.

Kẹt kẹt!

Đám người Vân Phi Dương, Hoàng Thao đi vào, đồng thời khom người:

- Bái kiến Lục trưởng lão!

Vị lão giả này, chính là Lục Vân trưởng lão của Lăng Vân Kiếm Các chịu trách nhiệm thu học sinh lần này!

- Ừm!

Đi tới trước mặt bàn đá, Lục Vân trưởng lão ngồi xuống:

- Tới tìm ta có chuyện gì không?

Rời tông môn, những người này đều giống như chim ra khỏi lồng, bình thường gặp hắn trốn cũng không kịp, đồng loạt xuất hiện ở bên ngoài viện, muốn nói không có việc gì, hắn cũng không tin.

- Bẩm báo trưởng lão, vừa rồi Vân Phi Dương sư đệ cùng Hoàng Thao sư đệ, đi Tinh Diệu thành Thông Thần điện, cùng người tiến hành thi đấu công khai...

Dừng lại một chút, thanh niên mặt chữ quốc tiến về phía trước một bước nói.

- Tâm tư của các ngươi ta có thể lý giải, học nghệ nhiều năm, muốn khoe khoang một chút, nhưng thân là đệ tử Kiếm Các, học tập kiếm pháp mục đích là vì tăng thực lực lên, phát triển kiếm thuật, vì tông môn tranh đến vinh dự, sớm ngày tiến vào nội môn, mà không phải cho các ngươi dùng để thu hút ánh mắt người khác, thu hoạch được sùng bái...

Sắc mặt Lục Vân trưởng lão trầm xuống.

Cao thủ đến câu lạc bộ phổ thông, tự nhiên muốn bày ra mấy tay, thu hoạch ánh mắt của người khác... Nhưng làm như vậy thực sự quá ngây thơ.

Vân Phi Dương, Hoàng Thao hơi đỏ mặt.

- Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, lần này bỏ qua!

Lục Vân trưởng lão khoát tay áo, đột nhiên phản ứng lại:

- Trước kia mang đệ tử ra, đều có loại tình huống này, không tính vi phạm quy định tông môn, làm sao vậy? Chẳng lẽ xông đại họa gì?

Vân Phi Dương khó xử:

- Bẩm báo trưởng lão, vừa rồi ta đi vào Thông Thần điện cùng người tỷ thí... Thi triển kiếm chiêu Lưu Thủy Vô Ngân!

- Lưu Thủy Vô Ngân? Đối phó tu luyện giả Tinh Diệu thành, còn cần đến chiêu này? Xem ra gặp được cao thủ!

Lục Vân trưởng lão sửng sốt một chút, bưng lên một cái ấm trà, rót đầy chén trà:

- Chiêu này, là năm đó ta quan sát lưu thủy, trong lúc vô tình sáng lập ra, tuy đơn giản, nhưng ẩn chứa đại đạo ở bên trong, tu hành cực kỳ không dễ, ngươi có thể thi triển, cũng xem là tốt... Đương nhiên, có thể ép ngươi thi triển ra chiêu này, đối phương cũng coi như có chút thực lực! Thi triển chiêu này ra, đối phương hẳn triệt để không có cách nào, đẩy kiếm nhận thua a!

Đặt chén trà ở bên miệng, uống một ngụm, Lục Vân trưởng lão ý cười đầy mặt.

Hắn đối với chiêu số mình sáng lập ra, có tự tin tuyệt đối, tu luyện giả ở Tinh Diệu thành mà thôi, thi triển ra chiêu này, khẳng định là sợ tới mức cúi đầu nhận thua, không dám tiếp tục nói nhảm.

Thấy trưởng lão tự chăm sóc mình như thế, Vân Phi Dương càng thêm khó xử nói:

- Ta thi triển ra chiêu này, hắn... Một kiếm đâm xuyên đầu của ta...

- Phốc!

Toàn bộ nước trà phun lên trên mặt thanh niên mặt chữ quốc, Lục Vân trưởng lão trợn mắt lên:

- Ngươi nói cái gì?

- Ta... Cùng hắn vừa giao thủ, liền thi triển ra chiêu này, sau đó... Tại chỗ bị đâm xuyên đầu, chết!

Vân Phi Dương giải thích.

- Cái này, cái này... Làm sao có thể?

Lục Vân trưởng lão sắp điên rồi.

Tuyệt chiêu phòng ngự lợi hại như thế, bị một chiêu phá giải, còn đâm xuyên đầu? Thật hay giả?

- Người kia am hiểu công kích?

Thấy đối phương không giống nói dối, Lục Vân trưởng lão vội nói.

- Vâng, năng lực tiến công cực mạnh!

Hoàng Thao gật đầu, hiện tại lòng còn sợ hãi.

- Nếu năng lực tiến công mạnh, chắc là dùng sai kiếm chiêu, Lưu Thủy Vô Ngân, phòng ngự không tệ, nhưng đối mặt tấn công tuyệt đối, chỉ cố thủ mà nói, đồng dạng sẽ xuất hiện sơ hở, giống như rút đao đoạn thủy, tuy nước tung tóe dưới thân đao, nhưng người sau vẫn bị chém đứt...

Nghe được tấn công cực mạnh, Lục Vân trưởng lão từ từ khôi phục lại:

- Đối phó loại người này, nên chủ động tấn công, sử dụng Lưu Tinh Bộ phối hợp Phá Trúc kiếm pháp, hẳn là có thể nhẹ nhõm tới đối kháng, phá giải bị động cục diện!

- Cái này... Bẩm báo trưởng lão, ta cũng cùng hắn giao thủ, vừa bắt đầu liền thi triển ra Lưu Tinh Bộ phối hợp Phá Trúc kiếm pháp...

Thanh niên thân trúc trên mặt ửng hồng.

Cùng Thiên Nhai giao thủ, hắn vừa ra tay liền tấn công, dùng chính là hai chiêu số này.

Cũng là vị trưởng lão trước mắt này sáng lập ra.

- Thế nào? Có thế như chẻ tre, một lần đánh bại hắn hay không?

Lục Vân trưởng lão lần nữa uống một hớp nước.

Thanh niên thân trúc gãi đầu một cái:

- Còn chưa tới trước mặt... Cũng bị bể đầu...

Phốc!

Trên người thanh niên mặt chữ quốc lại ướt, tràn đầy u oán.

- Tấn công, phòng ngự đều bị đối phương một kiếm chém giết?

Chén trà rơi trên mặt đất, Lục Vân trưởng lão đột nhiên đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment