Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
- Phong lão, hắn... Thực lực thế nào?
Bạch Nguyễn Khanh kìm nén không được nhìn lại.
Bọn họ từ Thông Thần Điện rời đi đã hơn mười phút, ý thức vừa trở về, Phong lão liền nhắm mắt lại, không biết nghĩ cái gì, mọi người ai cũng không dám nói chuyện.
- Diệu! Thật sự là diệu!
Từ từ mở mắt, hai mắt Phong lão sáng lên.
- Diệu?
Khóe miệng mọi người đều co giật.
Vị này... Chẳng lẽ bị sợ choáng váng!
Bị chặt, không những không tức giận, còn hô “diệu” ?
Là cho rằng chém đứt đầu rất hay sao?
Lưu Lộ Kiệt cùng Vương Kiệm Đông nhìn nhau, kìm lòng không được sờ lên cổ, mặc dù biết là giả, nhưng liên tục bị chặt bốn lần, vẫn cảm thấy có chút hoảng sợ.
Sợ hãi còn không kịp, “diệu” cọng lông ah!
- Trầm Tuyết kiếm pháp, ta tu luyện vượt qua một trăm năm, càng luyện càng khâm phục, không chỉ tốc độ nhanh, càng quan trọng hơn là chân khí trong cơ thể, ẩn giấu ở trong kiếm thể, khống chế thành thạo, mảy may không tiết ra ngoài! Một khi bắn ra, kiếm khí vào mây, lực lượng như hồng, quỷ thần khó lường!
Ánh mắt xa xăm, thanh âm của Bạch Phong mang theo khâm phục cùng tôn sùng:
- Cho tới nay, ta đều cho rằng, chiêu này là không có thiếu hụt, uy lực vô tận, không nghĩ tới, đối phương một chiêu phá tan! Một kiếm kia của hắn... Thật diệu! Tuyệt không thể tả!
Tuy bị một kiếm đánh giết, nhưng cũng nhìn ra kiếm thuật của đối phương, quả thực cao minh, thành tâm khâm phục.
- Cái này...
Mọi người nháy mắt, Bạch Nguyễn Khanh hơi đỏ mặt nhìn qua:
- Phong lão... Ngươi không tức giận?
Bị một tiểu nhân vật ngay cả Hư Tiên cũng không có đến vừa thấy mặt liền chém giết, cao thủ như ngươi chẳng lẽ không cảm thấy trên mặt tối tăm, rất mất mặt, rất tức giận?
- Nhìn thấy kiếm pháp lợi hại như thế, cảm ơn còn không kịp, vì sao phải tức giận?
Bạch Phong sững sờ, nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, dường như biết ý nghĩ của bọn hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Thân là tu luyện giả, nhất định phải khiêm tốn, mà không phải tự cho là đúng! Kiếm đạo bao la, không biết phần cuối, ngươi ta cố gắng cả đời, cũng không thể thăm dò hết, cần gì một chút mặt mũi không tồn tại mà ảnh hưởng cảm xúc? Không nên bị danh lợi ảnh hưởng, nếu như ta mua danh cầu lợi, hiện tại ít nhất cũng là trưởng lão hạch tâm!
- Vâng!
Sắc mặt mọi người đều đỏ lên.
Dựa theo thực lực, vị Bạch Phong này, hoàn toàn có thể làm trưởng lão hạch tâm, nhưng hắn vẫn chăm sóc Bạch Diệp trưởng lão, thời khắc làm một người hầu, chưa từng vượt qua, phần tâm tính này đáng giá được kính nể.
- Phong lão, Ta Rất Biết Điều này lý giải kiếm pháp... Rất cao sao? Chẳng lẽ còn lợi hại hơn ngươi?
Bạch Nguyễn Khanh tò mò nhìn qua.
- Ta?
Bạch Phong lắc đầu:
- Ta không có tư cách tới đánh đồng! Được rồi, lần tỷ thí này, thu hoạch tương đối khá, ta đi về trước... Nguyễn khanh, ngươi tiếp tục tìm kiếm vị đệ tử bán thuốc kia!
Nói xong đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy lên, bay ra ngoài, thời gian nháy mắt biến mất tại nguyên chỗ.
Không nghĩ tới Phong lão nói đi là đi, không chần chờ chút nào, Bạch Nguyễn Khanh sửng sốt một chút, nhìn về phía Lưu Lộ Kiệt:
- Vị Ta Rất Biết Điều này, dù sao các ngươi cũng đánh không lại, đừng quản nữa, đi giúp ta thẩm tra vị này là ai đi!
Lần nữa lấy chân dung ra ngoài.
- Hiện tại các đệ tử, đều cùng Ta Rất Biết Điều giao đấu, muốn thẩm tra cũng không dễ dàng... Đợi tỷ thí xong, ta lập tức tìm người hỏi thăm!
Lưu Lộ Kiệt đứng dậy.
Bạch Nguyễn Khanh nhíu mày:
- Ta vừa rồi nhìn một chút, ít nhất còn ba ngàn người, còn có không ít đệ tử nội môn liên tục không ngừng tiến vào bên trong, triệt để giao đấu xong cần rất lâu a!
- Mặc kệ bao lâu, chúng ta khẳng định cũng sẽ kiên trì, chắc chắn sẽ không nhận thua! Đây là sự kiêu ngạo cùng kiên trì của chúng ta!
Trong ánh mắt Lưu Lộ Kiệt mang theo kiên định:
- Ta tin tưởng, chỉ cần kiên trì, Ta Rất Biết Điều lợi hại hơn nữa, cũng sẽ bị hao hết lực lượng, tươi sống giết chết, mà thắng lợi cuối cùng, thuộc về chúng ta...
Thời điểm dõng dạc bảo đảm, chỉ thấy Vương Kiệm Đông khẽ đảo cổ tay, lòng bàn tay nhiều ra một ngọc bài, liếc mắt nhìn, da mặt không ngừng vặn vẹo, dường như có lời gì muốn nói, nhưng nói không ra miệng.
- Làm sao vậy?
Lưu Lộ Kiệt hỏi.
- Khụ khụ, Lưu sư huynh, tỷ thí kết thúc... Ta Rất Biết Điều một kiếm chém giết ba ngàn người còn lại... Hiện tại đã quyết định thắng bại...
Vương Kiệm Đông nhịn không được nói.
- Một kiếm, một kiếm chém giết? Ba ngàn người?
Thân thể run rẩy, Lưu Lộ Kiệt suýt chút nữa ngã sấp xuống, tròng mắt trừng đến sắp rơi trên mặt đất:
- Ngươi xác định?
Không chỉ hắn, Bạch Nguyễn Khanh cũng choáng váng.
Một kiếm giết một cái, giết hai cái, thậm chí giết mười cái, đều có thể tiếp nhận... Giết ba ngàn...
Đây là đùa giỡn sao?
- Tin tức đã xác định, bây giờ mọi người bị chém giết đều lần nữa trở lại Thông Thần Điện, chờ phán quyết...
Vương Kiệm Đông nói.
Thân là đệ tử nội môn xếp hạng thứ ba, có bản thân thuộc hạ trung thành, nguồn tin tức chuẩn xác không sai.
- Cái này...
Lông mày nhảy dựng, Lưu Lộ Kiệt vội vàng ôm quyền:
- Bạch sư tỷ, tất cả mọi người đồng thời bị giết, chứng minh cá cược đã hoàn thành, chúng ta những người đánh cược này, cần đi vào Thông Thần Điện tiếp nhận phán quyết, mong được tha thứ...
- Đi đi!
Biết quy củ, Bạch Nguyễn Khanh không có nói nhiều, mà khoát tay áo.
Nói thật, đến bây giờ nàng cũng khó tin đây là sự thực.
Song quyền đánh tan nội môn, một kiếm chém giết ba ngàn...
Vị Ta Rất Biết Điều này đến cùng là ai?
Quan trọng là làm ra chuyện này, huyên náo toàn bộ nội môn gà chó không yên...
Cùng “biết điều” có nửa xu quan hệ?
...
Kiếm Các đình, đám người Mộc trưởng lão cuối cùng từ trong khiếp sợ khôi phục lại.
Nơi này cho thấy thực lực của đối phương, chứng minh người này xác thực là đệ tử nội môn, một đệ tử nội môn, khiêu chiến toàn bộ nội môn, liên tục giết hơn một ngàn người, không những không bại, còn giết bọn họ... Quả thực biến thái tới cực điểm.
- Bất quá lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng chiến thắng, đệ tử nội môn có hơn vạn, tin tức truyền ra, vì tôn nghiêm, tới sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, chỉ cần không thể chém giết toàn bộ người trong đại điện, liền không có khả năng thành công!
Mộc trưởng lão lắc đầu:
- Cho nên... Bất luận kiên trì bao lâu, cũng chỉ có thua!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Một người khiêu chiến toàn bộ nội môn... Lại là cùng cấp bậc, thành công... Quá khó khăn!
Dù lại nghịch thiên cũng vậy.
Ông!
Đang cảm xúc, ngọc bài đưa tin phát ra âm thanh, Mộc trưởng lão cúi đầu nhìn lại, ngay sau đó ngốc tại chỗ:
- Cái này, cái này... có kết quả rồi? Ta Rất Biết Điều một kiếm chém giết ba ngàn người, tranh tài kết thúc... Làm sao có thể?
- Một kiếm chém giết ba ngàn?
Lặng ngắt như tờ, tất cả trưởng lão đều choáng váng.
...
Hô hô hô!
Thông Thần Điện, vô số thân ảnh xuất hiện.
Tham dự giao đấu, sau đó bị giết, hầu như đều ở sau khi nghe được tin tức đều chạy về, nhìn thanh niên ở chính giữa có chút xụi lơ, từng cái ánh mắt phức tạp.
Vừa nghe đối phương nói, muốn khiêu chiến tất cả mọi người, đều cho rằng là ngạo mạn, bị hóa điên... Chân chính trải qua chiến đấu mới hiểu được... Đối phương thật có thực lực diệt toàn bộ nội môn!
- Giao đấu kết thúc, lúc ấy Ta Rất Biết Điều khiêu chiến tất cả mọi người ở đây, lấy Kiếm Các tệ trên người mọi người làm tiền đặt cược, hiện tại đã có kết quả...
Một nhân viên quản lý chịu trách nhiệm tỷ thí đi ra, âm thanh vang lên:
- Ta Rất Biết Điều chiến thắng!
- Như vậy liền chiến thắng? Toàn bộ nội môn cũng không thắng được hắn?
- Cái này chỉ sợ là một ngày sỉ nhục nhất của nội môn!
- Năm ngàn đệ tử, đều thua... Tại sao có thể như vậy?
Nghe được kết quả, ở đây không ít người tâm tính mất cân bằng, có chút sụp đổ.
Thân là đệ tử Lăng Vân Kiếm Các, đều có kiêu ngạo thuộc về mình, mà bây giờ những kiêu ngạo này, bị một người dễ như trở bàn tay đánh vỡ.
- Ta không phục, ta nghe được tin tức liền chạy tới, còn không có tham gia giao đấu, không tin một mình hắn có thể thắng được năm ngàn người! Coi như có thể thắng được, đám người Lưu Lộ Kiệt sư huynh khẳng định cũng không có xuất hiện, nếu không sao có thể dễ dàng như vậy!
Có người hô lên.
Nghe được đệ tử nội môn tranh đấu, không ít người đuổi đến, nhưng xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, vẫn như cũ có hơn phân nửa đệ tử nội môn không có xuất hiện!
Không ít người, vừa mới đi vào, liền nghe nói chiến đấu kết thúc, rõ ràng không có tham dự, nhưng phải gánh tội danh sỉ nhục, cực kỳ không cam tâm.
- Lưu Lộ Kiệt sư huynh, liên tục nội môn đệ nhất bảy năm, ta không tin hắn ra tay, Ta Rất Biết Điều có thể thắng!
Có người quát.
Trước đó Lưu Lộ Kiệt ra tay, chưa kịp nói liền bị chém giết, không ít người chẳng qua là cảm thấy kiếm pháp giống, nhưng kiếm pháp tương tự, liền nhất định đúng ư?
Chưa hẳn!
Nghe được kêu la như vậy, không khỏi hi vọng, có phải Lưu sư huynh thật không có xuất hiện hay không?
Mới để cho tên này thắng?
- Chẳng lẽ các ngươi muốn không thừa nhận cá cược?
Người phụ trách Thông Thần Điện nhướng mày.
- Không thừa nhận cá cược ngược lại không đến nỗi, thật sự là hắn rất lợi hại, nhưng cũng chỉ thắng được tất cả mọi người ở đây, mà không phải thắng được toàn bộ nội môn chúng ta! Trong nội môn, những cao thủ chân chính thật muốn xuất thủ, hắn chưa hẳn có thể kiên trì đến bây giờ!
Người nói chuyện trước đó cao giọng nói.
Vô luận nguỵ biện như thế nào, cũng không che giấu được thảm bại bị giết năm ngàn người, đã như vậy, chỉ cần không thừa nhận thắng được toàn bộ nội môn, chí ít còn có thể kéo chút mặt mũi.
- Nội môn hết thảy hơn một vạn người, hơn năm ngàn người bị giết, cái này còn không phải thắng được nội môn? Là thắng được cái gì? Nói ra lời này, không cảm thấy xấu hổ ư?
Người phụ trách Thông Thần Điện sầm mặt lại.
Bọn họ là trưởng lão tông môn, không thuộc về nội môn, hạch tâm hay ngoại môn đều là giải quyết việc chung, sẽ không làm việc thiên tư.
- Chúng ta nói là, trong đệ tử nội môn, mấy vị lợi hại nhất không ra tay! Bọn họ không có ra tay, nói thắng được toàn bộ nội môn, liền không có căn cứ!
Đệ tử kia nghiến răng.
- Ngươi làm sao phán định bọn họ không ra tay?
Người phụ trách Thông Thần Điện nói.
- Ta không cách nào phán định, cho nên xin Thông Thần Điện công bố tình hình chiến đấu cụ thể! Như vậy, coi như thua, cũng tâm phục khẩu phục!
Người này tiếp tục nói.
- Không sai, xin lấy ra tình hình chiến đấu cụ thể, chúng ta đều muốn biết, đến cùng ai tham gia chiến đấu, cuối cùng dẫn đến thua, chúng ta chưa kịp tham gia, cũng không muốn cõng nồi...
- Đưa ra cái này, mới có thể biểu hiện công bằng!
- Nếu như tham gia chiến đấu, đều là đệ tử vừa tiến vào nội môn, thực lực không mạnh, thua rất bình thường, làm sao để chúng ta tin tưởng và nghe theo?
Không ít người nói.