- Ách?
Trương Huyền cứng đờ:
- Vậy ngươi đuổi theo ta làm gì?
Ngươi không phải nhận ra ta là Ta Rất Biết Điều, chạy nhanh như vậy đuổi tới làm gì?
Sợ tới mức ta ngay cả ngọc phù cũng bóp nát?
- Ngươi không phải bán một bình thuốc chữa thương cho Bạch Nguyễn Khanh sư tỷ sao? Nàng để chúng ta tìm ngươi, nếu không liền đánh tơi bời... Ngươi nhìn tổn thương trên người ta, đều là bị nàng đánh... Nhìn thấy ngươi, tự nhiên phải đuổi theo...
Sửng sốt một chút, đệ tử này phản ứng lại, chỉ khuôn mặt mình nói.
Liếc mắt nhìn, trên người đối phương quả nhiên có thương tích, nước mắt Trương Huyền sắp chảy ra.
Sớm biết là chuyện như vậy, chạy cái rắm ah!
Ngay cả ngọc phù cũng bị bóp nát... Đây chính là 20 Kiếm Các tệ a!
Sợ bóng sợ gió một hồi...
May mắn tiền không có tổn thất, nếu không thật muốn nhảy lầu tự sát.
- Nàng tìm ta làm gì?
Trương Huyền buồn bực, nhịn không được nói.
- Ta cũng không rõ ràng, hình như là thuốc đối chữa thương của ngươi hữu dụng, muốn tiếp tục mua sắm...
Vị đệ tử này nói.
- Mua thuốc?
Lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không có bị phát hiện thân phận Ta Rất Biết Điều Cái liền tốt... Còn dược vật, nước tắm hồ lô đương nhiên là có hiệu quả, bằng không thì cũng không có khả năng để thương thế của hắn tốt nhanh như vậy!
- Đúng vậy! Làm phiền ngươi đi với ta tìm Lưu Lộ Kiệt sư huynh, để hắn hỗ trợ liên hệ Bạch sư tỷ...
Vị đệ tử này vội vàng gật đầu.
Trương Huyền vốn không muốn đáp ứng, đột nhiên nghĩ tới một việc, tâm tư sinh động:
- Vị Bạch Nguyễn Khanh sư tỷ này, hình như là cháu gái ruột của Bạch Diệp trưởng lão, ở trong hạch tâm địa vị cũng rất cao đúng không?
Tin tức nữ bạo long này, trước hắn nghe qua.
Đã có địa vị, lại là đệ tử hạch tâm, nếu như có thể mượn thân phận của nàng, đi tàng thư các của đệ tử hạch tâm một chuyến, chẳng phải không cần đi Lạc Vũ đài?
Tiết kiệm ít nhất hai bước.
- Đúng vậy, địa vị xác thực rất cao, thuốc của ngươi, nàng có thể công nhận, hơn nữa đặc biệt tới tìm, về sau khẳng định sẽ được coi trọng, một bước lên trời ở trong tầm tay! Về sau đừng quên ta là được...
Vị đệ tử này hâm mộ cười nói.
Bọn họ gặp được Bạch sư tỷ, bị đánh hoàn toàn thay đổi, đối phương khẳng định không giống, nguyên nhân chính là như vậy, thái độ mới cung kính như vậy.
- Đi thôi...
Xác định điểm ấy, ánh mắt Trương Huyền sáng lên, gật đầu đồng ý.
Đi theo sau lưng đối phương, thời gian không dài đi tới tiểu viện của Lưu Lộ Kiệt.
- Ngươi chính là người bán thuốc cho Bạch sư tỷ?
Lưu Lộ Kiệt cùng Vương Kiệm Đông nhìn thanh niên trước mắt, dường như so với mình còn nhỏ, hơn nữa tràn đầy lạ lẫm, chưa bao giờ thấy qua, cũng có chút khiếp sợ.
- Là ta trong lúc vô tình có được đồ vật, đã dùng không sai biệt lắm, đối với chữa thương có hiệu quả không kém, bởi vì thiếu tiền dùng, mới bức bách bán ra... Không nghĩ tới cũng hữu dụng với Bạch sư tỷ!
Trương Huyền vội nói.
Hắn biết thất phu vô tội, mang ngọc có tội, trước đó bán ra nước tắm hồ lô, là vì bất đắc dĩ, giờ phút này không thiếu tiền, không dám tiết lộ quá nhiều, trước báo số lượng không nhiều lắm lại nói, nếu không người người đều đi cầu thuốc, ắt phải tiết lộ nhiều bí mật hơn.
- Ta đã báo tin Bạch sư tỷ, nàng một lát liền đến... loại thuốc chữa thương này, ngươi tốt nhất nên còn, nếu không... Ta cũng không giữ được ngươi!
Nghĩ tới vị Bạch sư tỷ kia thô bạo, Lưu Lộ Kiệt nói.
- Vâng!
Trương Huyền gật đầu.
- Ở chỗ này chờ a, ta còn có việc...
Giao phó xong, Lưu Lộ Kiệt không nói thêm lời, đi vào trong viện.
Bị Ta Rất Biết Điều Liên tục chém giết bốn lần, hắn cảm nhận được áp lực nồng đậm, dù có chút sợ hãi Bạch sư tỷ, nhưng giờ phút này một chút thời gian cũng không muốn lãng phí.
Đi tới trong viện, cầm lấy trường kiếm, cùng Vương Kiệm Đông nghiên cứu và thảo luận.
- Vị Ta Rất Biết Điều kia, là thi triển kiếm pháp như thế này...
Trường kiếm trong tay Vương Kiệm Đông lắc một cái, kiếm khí gào thét.
- Không đúng, ta cảm thấy là như thế này...
Lưu Lộ Kiệt nhíu mày, thi triển ra chiêu số khác biệt.
Hai người ngươi tới ta đi, căn cứ nhớ lại, nghiên cứu tuyệt chiêu của Ta Rất Biết Điều, đồng thời thảo luận thiếu hụt trong chiêu số bản thân.
- Thiên phú cũng không tệ lắm...
Nhìn một hồi, Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Hai người kia, thiên phú là thật không tệ, mạnh hơn Thiện Hiểu Thiên không biết gấp bao nhiêu lần.
Chỉ bằng vào nhìn chiến đấu, liền phân tích ra nhiều như vậy, rất không dễ dàng.
Nhưng kiếm pháp của hắn ảo diệu vô tận, Bạch Phong cũng lý giải không đầy đủ, đối phương hai đệ tử nội môn, làm sao có thể lĩnh ngộ tinh túy, trò chuyện một chút liền xuất hiện sai lầm, hơn nữa càng ngày càng xa.
Trương Huyền nhìn mà mí mắt run rẩy, cố nén xúc động muốn mắng người.
Làm lão sư làm quen, nhìn thấy hai người này, càng làm càng sai, thực sự có chút nhịn không được.
Nhưng một khi mở miệng, thân phận nhất định tiết lộ, được rồi, nhịn một chút a...
Hô!
Đúng lúc này, trên không có tiếng thú minh, Bạch Nguyễn Khanh đến.
Trương Huyền nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
May mắn tới, bằng không thật sợ mình nhịn không được, chạy tới mắng một trận, sau đó lại mạnh mẽ dạy dỗ.
Kiếm pháp của mình mạnh như vậy, bị lý giải sai lầm, vặn vẹo thành bộ dáng này, quá đáng hận.
- Cuối cùng tìm được ngươi... còn có thuốc chữa thương lần trước bán ta hay không?
Từ trên lưng thú nhảy xuống, Bạch Nguyễn Khanh nhận ra Trương Huyền, tràn đầy hưng phấn đi tới trước mặt.
Lần trước gia gia uống một bình nhỏ, liền có hiệu quả trị liệu, nếu như nhiều hơn một ít, có lẽ có thể triệt để khôi phục.
- Ta cũng chỉ còn lại ba bình...
Trương Huyền khẽ đảo cổ tay, lấy ra bình ngọc.
- Ba bình ta muốn lấy hết...
Bạch Nguyễn Khanh vội vàng gật đầu, nhận lấy bình ngọc nhìn một chút, xác nhận giống như lần trước, vẻ mặt mong đợi nhìn qua:
- Không biết những thuốc này, là ngươi chế biến hay từ nơi nào lấyđược?
- Ta trong lúc vô tình lấy được trong di tích, chỉ còn lại mấy bình này, nếu không phải thiếu tiền, thì không có khả năng lấy ra...
Trương Huyền lần nữa nói một lần.
Dù sao hồ lô trong đan điền, chỉ cần không nấu, đối phương cũng không phát hiện được.
- Đáng tiếc...
Còn tưởng rằng có thể mua nhiều một ít, thấy đối phương nói như vậy, Bạch Nguyễn Khanh kìm lòng không được có chút thất lạc, lấy ra Thông Thần tệ đưa tới.
- Đây là sáu mươi Kiếm Các tệ!
Trương Huyền không có đi nhận tiền, nhìn lại:
- Bạch sư tỷ, tiền này ta không lấy, chỉ muốn làm phiền ngươi một việc, không biết có được không!
Bạch Nguyễn Khanh nhíu mày, lại không còn vui vẻ như vừa rồi, mơ hồ mang theo không vui:
- Chuyện gì?
Thu tiền, là một giao dịch, không lấy tiền, khẳng định sự tình mong muốn là tiền không cách nào giải quyết.
Chẳng qua loại thuốc này của đối phương có thể cứu mạng gia gia, xem như ân nhân, không tiện từ chối lắm.
- Sư tỷ hẳn là có thể thấy được, tu vi của ta đã đi đến Cổ Thánh tứ trọng đỉnh phong, khoảng cách đột phá chỉ kém một bước cuối cùng...
Trương Huyền nói.
- Ngươi muốn ta giúp ngươi đột phá?
Bạch Nguyễn Khanh cau mày:
- Cổ Thánh tứ trọng đến Hư Tiên, là nội môn cùng hạch tâm chênh lệch, giá trị tuyệt không phải sáu mươi Kiếm Các tệ!
- Dĩ nhiên không phải chuyện này...
Trương Huyền cười cười:
- Ta là kiến thức đạt đến bình cảnh, tàng thư khố bên nội môn tìm rất lâu, cũng không tìm được nội dung muốn tìm, muốn hỏi sư tỷ một chút, có thể mang ta đi tàng thư khố của đệ tử hạch tâm một chuyến hay không, không cần nhiều, chỉ nhìn ba canh giờ là được...
- Đi tàng thư khố?
Còn tưởng rằng yêu cầu gì, nghe được là cái này, Bạch Nguyễn Khanh sững sờ.
Vừa rồi tuy nàng nói, hỗ trợ đột phá giá trị không chỉ sáu mươi Kiếm Các tệ, nhưng đối phương mãnh liệt yêu cầu, nàng khả năng vẫn sẽ hỗ trợ mua sắm Phá Chướng đan để hắn đột phá, tỷ lệ lớn hơn một chút!
Thậm chí sẽ còn truyền thụ một ít kinh nghiệm đột phá...
Đối phương chỉ muốn đi tàng thư khố đọc sách ba canh giờ?
- Đổi một cái a, quá đơn giản!
Bạch Nguyễn Khanh lắc đầu.
- Mong sư tỷ tác thành!
Trương Huyền ôm quyền.
Đối với hắn mà nói, không có gì quý hơn đọc sách.
Chỉ cần có sách, đột phá tu vi, đơn giản giống như uống nước.
- Tốt!
Thấy vẻ mặt hắn thành thật, Bạch Nguyễn Khanh gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Người người đều biết tu luyện, hiếm thấy người này có thể khu trừ xốc nổi, biết đọc sách, đúng là không tệ.
- Sư tỷ!
Thấy hai người nói xong, chuẩn bị rời đi, Lưu Lộ Kiệt ngừng tu luyện đi tới.
- Các ngươi đang nghiên cứu kiếm chiêu của Ta Rất Biết Điều?
Bạch Nguyễn Khanh nói.
Sau khi nàng thua, trong lòng cũng yên lặng cân nhắc không biết bao nhiêu lần, từ trên Thánh thú phi hành hạ xuống, nhìn thấy hai người diễn luyện, chỗ nào không hiểu.
- Vâng!
Lưu Lộ Kiệt gật đầu thừa nhận.
- Có thu hoạch gì không?
Bạch Nguyễn Khanh cười cười.
- Có một chút thu hoạch, cũng có chút nghi ngờ, vừa định lĩnh giáo Bạch sư tỷ!
Lưu Lộ Kiệt vội nói.
Mặc dù hắn là nội môn đệ nhất nhân, nhưng trước mắt là đệ tử nội môn, tu vi càng có khả năng đạt đến Chân Tiên cảnh... Lý giải kiếm thuật, khẳng định mạnh hơn hắn không biết gấp bao nhiêu lần.
- Mời nói!
Bạch Nguyễn Khanh gật đầu.
- Ta Rất Biết Điều thi triển một chiêu này, đơn giản suôn sẻ, thoạt nhìn tốc độ không nhanh, nhưng lại làm cho không người nào có thể tránh né, ta cùng Vương Kiệm Đông thương nghị rất lâu, cũng không có lý giải đến cùng thi triển thế nào...
Trường kiếm trong tay Lưu Lộ Kiệt lắc một cái, thi triển ra một động tác, liên tục thi triển ba lần, đều có chút dở dở ương ương, dường như làm sao cũng không nghĩ ra.
Trương Huyền tràn đầy im lặng.
Chiêu này cũng không phải kiếm pháp, mà là hắn tiện tay thi triển ra chiêu số, trường kiếm đặt ngang quét về phía trước, vừa vặn có thể chém xuống toàn bộ kiếm khí công kích đến, chiêu số cực kỳ đơn giản, có thể chuyển hóa bị động thành chủ động, phòng ngự biến thành tấn công.
Tiện tay thi triển ra, đối phương nghiên cứu thời gian dài như vậy... Còn không có hiểu rõ...
Vừa rồi bản thân còn khen thiên tài...
- Chiêu này tập hợp phòng ngự cùng tấn công làm một thể, là kiếm thuật cực kỳ cao minh, ngươi lý giải không được cũng rất bình thường...
Bạch Nguyễn Khanh mở miệng nói.
- Đừng nói ngươi, cho dù là ta, đặc biệt cùng Phong lão thảo luận qua, đến bây giờ vẫn hiểu biết lơ mơ! Chẳng qua, cố hết sức có thể thi triển ra!
Nói xong, cổ tay khẽ đảo, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng lắc một cái, đẩy ngang ra.
Tuy không quá giống, nhưng cũng có ba bốn phần hình dáng.
- Chiêu kiếm pháp này, không phải là kiếm chiêu đặc biệt, rõ ràng là vị Ta Rất Biết Điều tiện tay thi triển ra…
Trong mắt Bạch Nguyễn Khanh mang theo hưng phấn:
- Tiện tay thi triển đã lợi hại như vậy, để cho người ta khó mà đoán, thật không biết vị Ta Rất Biết Điều này đến cùng đạt đến cảnh giới gì, trong các ngươi nếu như điều tra ra cụ thể là ai, nhất định phải trước tiên nói cho ta biết... Loại thiên tài này, là thần tượng ta tôn kính cùng sùng bái nhất, cho nên, ta nhất định phải gả cho hắn!