Nếu như không phải mạnh như vậy, bị khuất nhục liền chịu, chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng đối phương rõ ràng không phải đối thủ, còn muốn để hắn chịu nhục, khẳng định không được ah!
Nhưng bây giờ đánh ngất xỉu, hơi xử lý không tốt, phiền phức càng lớn!
- Hai con đường, thứ nhất, giết, hủy thi diệt tích... Bất quá, đối phương đi vào tàng thư khố, lại cùng ta chung một chỗ đi vào tĩnh thất, thật muốn biến mất, rất dễ dàng bị người tra ra!
- Thứ hai, ép nàng lập xuống khế ước, không cho phép nói ra bí mật! Xem ra chỉ có thể đi loại thứ hai...
Dừng lại một chút, ngón tay Trương Huyền điểm một cái, một đạo Thiên Đạo chân khí chui vào trong cơ thể đối phương, lần nữa nhẹ nhàng phất một cái, nữ hài hôn mê chậm rãi tỉnh lại.
- Ngươi là đệ tử hạch tâm, ta không muốn giết ngươi, nhưng ngươi phải thề, không thể...
Thấy nàng mở mắt, Trương Huyền đang muốn khống chế Thiên Đạo chân khí, để đối phương ngoan ngoãn nghe lời, chỉ thấy trong mắt nữ hài lóe lên vẻ hưng phấn, ùng ục bò dậy, quỳ mọp xuống đất:
- Trương sư huynh... A, không đúng, Trương sư thúc, ngươi có thể dạy ta kiếm pháp hay không? Chỉ cần ngươi truyền thụ cho ta kiếm pháp, để cho ta làm cái gì cũng được...
- Sư thúc?
Trương Huyền ngẩn ngơ, lời muốn nói nuốt đến trong miệng.
Là chó sao?
Trở mặt nên quá nhanh a!
Mới vừa rồi còn chém chém giết giết, nhất định phải giết chết bản thân, thời gian nháy mắt liền như thế...
Làm cái gì?
Lại nói... danh xưng Sư thúc này, ngươi từ nơi nào luận?
Bất quá, mục đích của hắn là làm cho đối phương không nói ra bí mật của mình, chỉ cần có thể giữ mồm giữ miệng, xưng hô như thế nào cũng không đáng kể.
Trầm tư một chút nói:
- Ngươi thật muốn ta truyền thụ cho ngươi kiếm pháp?
Bạch Nguyễn Khanh liên tục gật đầu.
Trong nháy mắt bị đập choáng, nàng liền xác nhận, trước mắt khẳng định là Ta Rất Biết Điều, cũng chỉ vị này, tuỳ tiện phá giải Trầm Tuyết kiếm pháp của nàng, thậm chí tu vi bạo tăng cũng không thèm quan tâm!
Kiếm pháp của người này, so với Phong lão còn cường đại hơn không biết gấp bao nhiêu lần, có thể theo hắn học tập, kiếm thuật nhất định biến chuyển từng ngày, không cần tiếp tục lo lắng mấy vị biến thái của hạch tâm, thậm chí vượt qua cũng chưa biết chừng!
Loại cơ hội này, sao có thể bỏ lỡ!
- Muốn ta truyền thụ cho ngươi kiếm chiêu cũng không phải không thể, nhưng ta có một điều kiện!
Minh Lý Chi Nhãn vận chuyển, thấy đối phương nói chân tâm thật ý, không có chút ngụy trang nào, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm nói:
- Ta làm người biết điều, không muốn thân phận chân thật của mình tiết lộ ra ngoài, nếu ngươi có thể bảo vệ bí mật này, ta có thể bảo đảm, để kiếm thuật của ngươi, trong thời gian ngắn đại tăng, trở thành hạch tâm đệ nhất nhân, dễ như trở bàn tay!
- Sư thúc yên tâm...
Thấy bị nhìn thấu tâm tư, khuôn mặt Bạch Nguyễn Khanh đỏ lên, sống lưng thẳng tắp, bàn tay giơ lên, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng:
- Bạch Nguyễn Khanh ta thề, tuyệt không tiết lộ nửa điểm tin tức của sư thúc, nếu như làm trái, nguyện bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết!
Thấy nàng chủ động thề, hơn nữa chính thức như vậy, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Trong khoảng thời gian đi tới Thượng Thương này, cũng coi như biết rõ.
Thề với Thần Linh, là không ai dám làm trái, một khi vứt bỏ, vô cùng có khả năng bị Thần Linh thăm dò, từ đó hạ xuống trừng phạt.
Đương nhiên, chỉ là nói như vậy, cụ thể thế nào, liền không được biết rồi.
- Trước đó ngươi giảng giải chiêu kia cho Lưu Lộ Kiệt không đúng, hiện tại ta nói với ngươi một chút...
Trương Huyền trước kìm nén khó chịu, nói ra một lần.
Nghe xong giải thích, Bạch Nguyễn Khanh kích động đến thân thể mềm mại run rẩy.
Nằm mơ cũng không dám nghĩ, kiếm pháp còn có thể dùng như vậy.
Đơn giản như vậy, lại phát huy ra lực lượng vượt quá tưởng tượng.
- Tốt, ngươi ở đây từ từ lĩnh ngộ, ta tiếp tục xem sách...
Thấy đối phương rơi vào suy nghĩ, từng chiêu không ngừng thí nghiệm, Trương Huyền xoay người đi ra ngoài.
Lần nữa trở lại trước kệ sách, tiếp tục xem sách, một canh giờ sau, tất cả thư tịch toàn bộ khắc sâu vào trong óc.
- Chính xác!
Hô nhỏ một tiếng, công pháp tu luyện liên quan tới Hư Tiên cảnh lập tức hội tụ vào một chỗ, hình thành một quyển sách.
Mở ra nhìn một lần, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Giống như suy đoán, thư tịch nơi này, nhẹ nhõm tạo thành Thiên Đạo công pháp Hư Tiên cảnh hoàn chỉnh, nói cách khác, chỉ cần đủ Tiên Nguyên đan, có thể trực tiếp đột phá, trở thành cường giả Hư Tiên cảnh!
Thậm chí công pháp Chân Tiên cảnh, cũng tạo thành một nửa.
- Trở về lại đột phá...
Nhìn đồng hồ, đi vào thư viện đến bây giờ, đã tiếp cận ba canh giờ, Trương Huyền duỗi lưng một cái, lần nữa tới trước tĩnh thất, đẩy cửa đi vào.
Mới vừa vào đi, liền thấy kiếm khí gào thét, Bạch Nguyễn Khanh đang thí nghiệm kiếm chiêu trước đó truyền thụ.
Trường kiếm quét ngang, thoạt nhìn chậm chạp, lại tạo thành một bình chướng đặc thù, phong tỏa ngăn cản không khí trước mặt, làm cho không người nào có thể tới gần, cùng thời khắc đó, kiếm khí đột nhiên nổ lên, cắt chém về phía trước.
Lực lượng tựa như giao long.
- Không tệ...
Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Mới luyện hơn một canh giờ, cô bé này đã ra dáng, tuy kém hắn một đoạn rất lớn, nhưng cũng có sáu bảy phần uy lực.
- Sư thúc...
Thấy hắn đi vào, Bạch Nguyễn Khanh dừng lại tu luyện, vội vàng ôm quyền.
Kiếm pháp của đối phương, càng luyện càng biết mạnh mẽ, giờ phút này đã phục sát đất.
Trước đó còn nghĩ muốn gả cho đối phương, giờ phút này hoàn toàn mất hết ý nghĩ.
Loại người ưu tú này, căn bản là nàng không xứng.
- Ừm, ta xem sách xong, muốn trở về tu luyện...
Trương Huyền bàn giao:
- Sự tình của ta, hi vọng ngay cả gia gia, còn có Phong lão của ngươi cũng không được nói ra...
- Vâng!
Bạch Nguyễn Khanh liên tục gật đầu.
Bí mật này đương nhiên là bản thân nàng biết tốt nhất, nếu không, người người đều chạy tới bái sư, còn làm sao có thể một tiếng hót lên làm kinh người, trở nên nổi bật?
- Vậy là tốt rồi...
Thấy nàng đáp ứng, Trương Huyền gật đầu.
Dù sao trong cơ thể đối phương còn có một đạo chân khí của mình, cũng không sợ lặng lẽ làm loạn.
- Sư thúc, không vội đi, không có gì bất ngờ xảy ra, Phong lão hẳn đang canh giữ ở trên đường trở về, tính toán thăm dò thực lực cùng kiếm pháp của ngươi!
Thấy sư thúc muốn đi, Bạch Nguyễn Khanh cắn môi, vội vàng nói.
- Thăm dò ta?
Trương Huyền nghi ngờ.
Chẳng lẽ tiết lộ thân phận?
Coi như tiết lộ, cũng phải trưởng lão nội môn tìm kiếm, không cần đến Phong lão ra tay a!
- Là thuốc của ngươi chữa khỏi thương thế của gia gia, lão nhân gia tính toán thu ngươi làm đệ tử, lại sợ thực lực ngươi quá yếu, cho nên để Phong lão tới thăm dò một chút!
Bạch Nguyễn Khanh vội nói.
Trương Huyền giờ mới hiểu được.
Khó trách nữ nhân này, vừa đến liền muốn động thủ, lại muốn ép bản thân xưng sư tỷ, là sợ gia gia nàng thu mình làm đồ đệ, chẳng biết tại sao nhiều ra một vị sư thúc...
Như vậy cũng giải thích, muốn bản thân truyền thụ kiếm thuật, nhưng vì sao không xưng hô sư phụ, mà là sư thúc.
- Phong lão... Tu vi gì?
Trương Huyền nhịn không được hỏi.
Vị trước mắt này, coi như khôi phục thực lực, dựa vào hắn năng lực vượt cấp khiêu chiến, chỉ cần chiếm được tiên cơ, đồng dạng có thể nhẹ nhõm đánh bại, nhưng thực lực của Phong lão cụ thể cao bao nhiêu, hắn không rõ ràng, chỉ sợ muốn làm như vậy, gần như không có khả năng làm được.
- Hắn giống như gia gia... là cường giả Tiên Quân cảnh!
Bạch Nguyễn Khanh nói.
- Tiên Quân?
Khóe miệng Trương Huyền co quắp:
- Hắn nhất định sẽ ra tay?
Tiên Quân cảnh, tiên chi quân vương, thực lực trưởng lão hạch tâm mới có, mặc dù tu vi hắn tiến nhanh, nhưng gặp loại cường giả cấp bậc này, cũng có thể chạy bao xa liền chạy, căn bản không có khả năng chiến thắng.
- Vâng!
Bạch Nguyễn Khanh gật đầu:
- Gia gia tự mình bàn giao, Phong lão không có khả năng từ chối!
Trương Huyền suy nghĩ.
Đè thấp tu vi thăm dò, cùng cấp bậc bản thân thắng được, khẳng định sẽ bại lộ thân phận Ta Rất Biết Điều, tu vi hiện tại, lại không đủ để làm cho đối phương im miệng không nói.
Mà thắng không nổi, Bạch Diệp trưởng lão lại vô cùng có khả năng thu làm đệ tử...
Nhưng hắn không nguyện ý trở thành học sinh người khác.
Thật muốn làm như vậy, ở Danh Sư đại lục cũng không biết bái bao nhiêu người làm sư.
- Như vậy đi, ta cần ngươi phối hợp ta diễn một tuồng kịch!
Dừng lại một chút, Trương Huyền nói.
- Tốt!
Không chần chờ chút nào, Bạch Nguyễn Khanh gật đầu đáp ứng.
Thảo luận xong, Trương Huyền một thân một mình đi ra tàng thư các, một đường phi nhanh, từ sơn mạch của đệ tử hạch tâm, chạy như bay về nội môn.
Không mượn Thánh thú phi hành, chỉ bằng vào đi đường mà nói, đại khái phải đi một canh giờ.
Một đường tiến lên, Trương Huyền tận lực khống chế tốc độ ở phá toái hư không đỉnh phong bình thường.
Đi gần nửa canh giờ, đi tới một vị trí không có bóng người, đột nhiên cảm thấy bốn phía có lực lượng nồng đậm áp bức tới, vội vàng dừng bước, ngay sau đó nhìn thấy một bóng người tuổi trẻ, chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mắt.
Chính là Bạch Phong chờ ở chỗ này!
Đã sử dụng Dịch Dung đan, dung mạo hoàn toàn thay đổi.
Bất quá ở dưới Minh Lý Chi Nhãn chiếu rọi, tướng mạo có thể thấy rõ ràng.
Phần phật!
Không có bất kỳ lời gì, Bạch Phong nhấc tay, một thanh trường kiếm đâm tới.
Tu vi sớm đã áp chế tương đồng, đều là phá toái hư không đỉnh phong.
- Ah... Ngươi là ai, tại sao muốn động thủ với ta? Nơi này là Lăng Vân Kiếm Các...
Dường như không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp ra tay, Trương Huyền sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, liên tiếp lui về phía sau, dưới chân mềm nhũn, té ngã trên đất.
Hô!
Trường kiếm của Bạch Phong đã đáp lên trên cổ của hắn.
Mày nhăn lại, vẻ mặt Bạch Phong khó coi.
Thật vất vả lão gia muốn nhận đệ tử, không nghĩ tới vị này thực lực kém như vậy!
Dưới tình huống cùng cấp bậc, lực lượng dùng không đến một thành, liền bị đánh bại dễ dàng... Loại người này, coi như thật thành đệ tử của lão gia, khẳng định cũng sẽ mất mặt xấu hổ.
- Cầm lấy kiếm của ngươi, không ngăn được chiêu kiếm của ta, ngày hôm nay chỉ có một con đường chết!
Lui về sau một bước, Bạch Phong lạnh lùng nói.
- Phong lão, ta tới đi...
Ngay lúc này, một nữ tử mặc áo trắng, che mặt xuất hiện ở trước mắt.
Nghe được truyền âm, Bạch Phong biết là tiểu thư, nhíu mày, cuối cùng lui về sau một bước.
Phần phật!
Bạch Nguyễn Khanh tiến về phía trước một bước, ném ra một thanh kiếm, rơi vào trước mặt Trương Huyền, ngay sau đó một kiếm đâm tới.
Trương Huyền vội vàng cầm lấy trường kiếm, rung ra một đạo kiếm hoa, thi triển kiếm chiêu giống thật mà là giả, vừa nhìn liền biết không có khắc khổ tu luyện.
Không chỉ thực lực không mạnh, chân khí còn quá yếu, trường kiếm trong tay của hắn bị trường kiếm của nữ hài đụng một cái, lập tức rời khỏi tay, cắm vào trên mặt đất cách đó không xa, phát ra thanh âm vo ve.
Trường kiếm rời tay, lại không còn sức phản kháng, thân thể Trương Huyền cứng đờ, lần nữa bị trường kiếm để ở trên cổ.
- Ngươi...
Bạch Nguyễn Khanh lắc đầu, thu trường kiếm lại, xoay người đến trước mặt Bạch Phong, ánh mắt lộ ra thất lạc nhàn nhạt, âm thanh để lộ ra thất vọng nồng đậm:
- ... Quá yếu!