Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 2047 - Huyết Tinh Thạch

Huyết Tinh Thạch Huyết Tinh Thạch vipTruyenGG.com

- Làm càn!

Hạc lão tức đến sắc mặt đỏ lên.

Hắn tọa trấn phòng đấu giá tiếp cận trăm năm, bảo vật qua tay không có một vạn cũng ít nhất bảy tám ngàn, cho dù thỉnh thoảng có học thức không đến, xuất hiện sơ suất, nhưng sẽ không xuất hiện vấn đề lớn, đối phương vậy mà nói, tin lời của hắn, trong ba ngày hẳn phải chết... Quả thực chính là ở trước mặt làm nhục!

- Là ngươi làm càn a! Giám bảo gho người ta, giám định sai lầm, làm cho đối phương tẩu hỏa nhập ma, gây ra mạng người... Tin tưởng không cần ta nói nhiều, kết quả thế nào, ngươi cũng hiểu được...

Trương Huyền thản nhiên nói.

Xem xong vô số thư tịch của Lăng Vân Kiếm Các, đối với Thượng Thương có rất nhiều am hiểu, chức nghiệp Giám Bảo sư nơi này, dù không giống Danh Sư đại lục hình thành hệ thống đặc thù, cả đời chỉ có ba lần phạm sai lầm, nhưng cũng cực kỳ nghiêm khắc.

Một khi tính sai, danh dự mất hết, lại không cách nào giám bảo không nói, còn phải bồi thường tổn thất, làm không cẩn thận táng gia bại sản, thậm chí nghiêm trọng còn bị tiếp nhận xử phạt.

Tỷ như trước mắt, bởi vì hắn giám bảo vấn đề, thật muốn có người tử vong, vô cùng có khả năng tu vi sẽ bị tước đoạt, sinh tử không do bản thân khống chế.

- Ăn nói bừa bãi!

Thấy thanh niên nói ra lời này, Hạc lão biến sắc, vung ống tay áo, nổi giận đùng đùng:

- Giám định sai lầm kết quả là rất nghiêm trọng, nhưng ngươi cũng biết, hủy hoại danh dự người khác, sẽ phải tiếp nhận dạng trừng phạt gì? Ngày hôm nay không cho ta cái bàn giao, coi như nháo đến Lăng Vân Kiếm Các, nháo đến chỗ Hàn tông chủ, ta cũng không sợ chút nào!

Giám Bảo sư sai lầm, là có kết quả rất nghiêm trọng, nhưng tùy ý hủy tiếng tăm người, tội danh cũng không nhỏ.

Cho dù đối phương là đệ tử Lăng Vân Kiếm Các, cũng sẽ nhận trừng phạt nghiêm trọng!

- Hủy danh dự?

Lộ ra vui vẻ nghiền ngẫm, Trương Huyền nhịn không được lắc đầu:

- Ngươi cả nghĩ quá rồi!

Nói xong, mấy bước đi tới trước mặt Vương Hành Chủ.

Lúc này Vương Hành Chủ cũng có chút ngây người, đi cũng không được, không đi cũng không phải.

Bất luận đệ tử Lăng Vân Kiếm Các hay Hạc lão, hắn đều không dám đắc tội, cũng đắc tội không nổi.

- Ngươi nói lão sư giám định sai lầm, có phương pháp chứng minh không? Nếu như không có, chính là nói xấu!

Dù Viễn Thanh cực kỳ sợ hãi đệ tử Kiếm Các, nhưng vẫn cắn răng, đi lên phía trước.

Làm nhục lão sư của hắn, làm đệ tử, tương đương nhận lấy nhục nhã.

Sư đạo truyền thừa, Thượng Thương giống như Danh Sư đại lục, quy củ nghiêm ngặt, không ai dám đi làm trái.

- Chứng minh?

Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Cái này đơn giản!

Nói xong nhìn quanh một vòng:

- Các ngươi nơi này, có vật dùng thí nghiệm thuốc không?

Địa phương chế thuốc ở Danh Sư đại lục, bình thường đều sẽ nuôi một ít yêu thú chuyên môn dùng để thí nghiệm thuốc, dùng để đo lường dược vật vừa ra lò, lúc trước Trương Huyền ở Thiên Huyền vương quốc biện đan, liền từng sử dụng qua.

Nơi này dù không chế thuốc, lại đấu giá dược vật hoặc bảo vật được trong cổ mộ, di tích, loại đồ vật thí nghiệm thuốc này, hẳn là có.

- Có!

Viễn Thanh nhìn lão sư, thấy hắn không nói gì, xoay người đi ra ngoài, thời gian không dài lấy tới một Thánh thú hình dáng hơn nữa thỏ.

Chỉ có tu vi Thánh vực nhất trọng, ở đây xem như không có thực lực gì.

Trương Huyền không tiếp tục để ý đối phương, mà nhìn về phía Vương Hành Chủ, mỉm cười:

- Không biết có thể đặt pho tượng lên bàn không?

Chần chờ một chút, Vương Hành Chủ để xuống.

Cũng không động vào tượng, Trương Huyền tiện tay lấy ra một cây lông bút, nhẹ nhàng ở bốn phía vẽ lên đồ hình kỳ quái.

Nhìn thấy động tác của hắn, Hạc lão sững sờ, cười nhạo:

- Là Tĩnh Tâm Trận? Dùng... Bút vẽ trận?

Đối phương vẽ thứ này, hắn biết, là một loại trận pháp tĩnh tâm an thần, phối hợp pho tượng này vừa vặn có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất.

Vừa rồi, hắn đã đặc biệt nói với Vương Hành Chủ.

Chỉ là...

Sắp đặt Tĩnh Tâm Trận, cần trận kỳ cùng với đủ loại bảo vật bày trận, lấy lông bút, tuỳ ý vẽ một cái, có thể có hiệu quả gì?

Nói đùa, cũng không phải mở như vậy a!

- Dùng bút vẽ trận, uy lực sẽ nhỏ một chút, nếu không ta sợ Thánh thú này một cái hô hấp cũng không chịu nổi...

Trương Huyền rất nhanh vẽ xong, thu bút lông về, nhẹ nhàng điểm một cái, một đạo chân khí rót vào.

Ông!

Bút lông vẽ ra hình vẽ, lập tức lấp lánh hào quang, cùng tượng hoàn mỹ dung hợp, chỉ nháy mắt, trong phạm vi tranh vẽ, nhộn nhạo ra một cỗ lực lượng để cho người ta yên tĩnh tâm thần, tựa hồ ở bên trong tu luyện, có thể càng thêm mau lẹ.

- Cái này...

Không nghĩ tới dùng bút lông phổ thông cũng có thể vẽ trận, lông mày Hạc lão hơi nhúc nhích một chút.

Cái này không chỉ cần am hiểu trận pháp cực sâu, càng phải đối với hoàn cảnh chung quanh, tượng trước mắt có khắc sâu tìm hiểu, sai một chút cũng không được, đừng nói hắn, coi như người am hiểu trận pháp nhất Ô Hải thành tới, cũng chưa chắc có thể hoàn thành.

Đối phương cử trọng nhược khinh, thành thạo... Làm sao làm được?

Trong nháy mắt, trong lòng toát ra linh cảm không lành.

Trận pháp kích hoạt, Trương Huyền nhìn về phía Viễn Thanh:

- Phiền phức dẫn dụ Thánh thú kia đến!

Viễn Thanh cũng không nói chuyện, đưa thỏ tới, để vào trong hình vẽ, lực lượng trong đó để cho người ta tĩnh tâm, trong nháy mắt bao phủ nó.

Cảm nhận được cỗ lực lượng này, thỏ vốn có chút nôn nóng an tĩnh lại, con mắt khép, dường như sắp ngủ thiếp đi.

- Ngươi không phải nói là giả ư?

Nhìn thấy hình dáng của thỏ, Hạc lão hừ nhẹ.

Hắn giám định, suy đoán ra pho tượng này phối hợp trận pháp, có thể làm cho người an tâm thần, có ích với tu luyện, đối phương lại nói giả, còn sẽ chết người... Hiện tại thỏ trong trận pháp an nhàn như vậy, rõ ràng chứng minh bản thân là đúng.

- Đừng có gấp, từ từ xem!

Trương Huyền cười nhạt một tiếng, lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt thản nhiên ngồi ở trên ghế, nhìn về phía thanh niên cách đó không xa:

- Còn trà không, pha cho ta một ấm!

- ...

Viễn Thanh sững sờ, xiết chặt nắm đấm.

- Đi đi!

Hạc lão khẽ nói.

Tuy khó chịu tên này, nhưng hắn là đệ tử Lăng Vân Kiếm Các, trước khi kết quả không có đi ra, không dám quá mức thờ ơ.

Lão sư lên tiếng, Viễn Thanh lui ra ngoài, rất nhanh pha một bình trà đi vào.

Nhẹ nhàng thưởng trà, đợi đại khái nửa canh giờ, thỏ tựa như ngủ say, con mắt chậm rãi mở ra, cảm xúc có chút nôn nóng.

- Chuyện gì xảy ra?

Hạc lão sững sờ.

Tình huống bình thường, ở dưới bảo vật tĩnh tâm an thần bao phủ, sẽ một mực rất yên tĩnh, tạp niệm không sinh, nhưng giờ phút này xuất hiện cảm xúc nôn nóng, rõ ràng có chút không đúng.

Hô!

Không có trả lời hắn, con thỏ đột nhiên đứng dậy, trong ánh mắt ửng hồng, đột nhiên nhảy lên, nhảy về phía tượng.

Răng rắc!

Đụng đầu vào trên tượng, chân liên tục co giật vài cái!

Cắt đứt hô hấp.

Đồng tử mọi người co rụt lại, Vương Hành Chủ đồng dạng ngồi uống trà, răng rắc một tiếng, bóp nát chén trà trong tay, nước trà từ đầu ngón tay chảy xuôi trên mặt đất.

- Hạc lão... Đây là có chuyện gì?

Có thể đoán được, nếu như hắn dùng cái này tu luyện, hẳn cũng giống như con thỏ, trực tiếp đâm chết.

Hạc lão cũng choáng váng.

Dựa theo hắn giám định, không hề có một chút vấn đề, tại sao lại xuất hiện loại tình huống này?

Toàn bộ quá trình nhìn ở trong mắt, đệ tử Lăng Vân Kiếm Các chỉ vẽ trận pháp, cái gì khác cũng không có làm.

Dù trận pháp quái dị, nhưng hắn biết trận đồ, vừa vặn có thể phát huy ra lực lượng của tượng, không có tác dụng phụ gì.

Nói cách khác...

Đối phương bất cứ chuyện gì cũng không có nhúng tay!

Con thỏ này chết, khẳng định liên quan đến tượng!

- Chuyện gì xảy ra?

Thấy Hạc lão trả lời không ra, Vương Hành Chủ vội vàng nhìn về phía thanh niên trước mắt.

- Muốn biết nguyên nhân?

Trương Huyền cười nhạt một tiếng.

- Vâng

Vương Hành Chủ gật đầu.

Thực sự quá khủng bố!

Tốn giá tiền rất lớn mua tượng, mục đích đúng là vì tĩnh tâm an thần, loại bỏ tâm ma, từ đó xung kích cảnh giới cao hơn, kết quả thấy cảnh này... Còn tu luyện như thế nào?

Không hiểu rõ mà nói, pho tượng này khẳng định không còn dám dùng!

- Muốn biết mà nói, rất đơn giản... Cầm lấy tượng!

Trương Huyền nói.

- Tốt...

Vương Hành Chủ cầm tượng lên.

Tuy bị thỏ đụng một cái, phía trên không có tổn thương mảy may, nhân vật sinh động như thật, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ sống lại.

- Nâng qua đỉnh đầu!

Trương Huyền nói.

Vương Hành Chủ giơ lên.

- Dùng hết lực lượng toàn thân, ném xuống đất!

Trương Huyền nói tiếp.

- Ném?

Vương Hành Chủ ngẩn ngơ.

Tuy tượng dùng Tĩnh Tâm Thạch điêu khắc thành, cực kỳ chắc chắn, nhưng ném như vậy mà nói, đồ vật lợi hại hơn nữa cũng sẽ vỡ vụn!

Tốn nửa đời người tích góp mua đồ vật, trực tiếp ném?

- Không sai... Ngươi không phải muốn biết nguyên nhân sao? Ném đi.

Trương Huyền nhấp một ngụm trà, cười nhạt một tiếng:

- Không nỡ mà nói, thì cầm về đi, dựa theo Hạc lão nói, đi sử dụng!

- ...

Da mặt Vương Hành Chủ co giật, thân thể Hạc lão cứng nhắc, muốn phản bác, lại nói không ra được.

Vừa nhìn thấy thỏ đập đầu chết, ai còn dám dùng?

- Ném bể, nếu như ngươi không giải thích được, có phải sẽ bồi thường Vương Hành Chủ hay không!

Hạc lão nói.

- Nếu giải thích được, có phải ngươi sẽ đền cho Vương Hành Chủ hay không?

Trương Huyền nhìn tới.

- Nếu như ngươi có thể giải thích, là ta nhìn lầm, ta nguyện ý bồi thường!

Hạc lão gật đầu.

Đối phương thật có thể chứng minh mình xem sai, bồi thường cũng không có gì.

Dù sao đối với Giám Bảo sư mà nói, nói sai, phải tiếp nhận trừng phạt.

- Không giải thích được, ta cũng nguyện ý bồi thường!

Trương Huyền nói.

- Tốt...

Thấy hai người đối chọi gay gắt, lời nói nói đến nước này, Vương Hành Chủ cắn răng, bàn tay lắc một cái.

Răng rắc!

Tượng rơi trên mặt đất, lập tức chia năm xẻ bảy.

Hô!

Tảng đá vỡ vụn, một cỗ sát khí nồng đậm từ trong đó lan ra ra, làm mọi người giật mình.

Hạc lão vội vàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ vết rách vỡ vụn, đỏ thẫm như máu, đồng tử co rụt lại, vẻ mặt trở nên trắng bệch.

- Đây là... Huyết Tinh Thạch?

Huyết Tinh Thạch, xuất hiện ở chiến trường hoặc lò sát sinh, bị máu tươi nhiễm đỏ, năm này tháng nọ, máu tươi thâm nhập trong đó, ẩn chứa sát lục chi khí nồng đậm.

Trọng yếu nhất chính là, có oan hồn quấn quanh, lực lượng nhỏ yếu, đừng nói tới gần, cách rất xa cũng bị sát khí trong đó tổn thương, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì sinh ra uất ức, tự sát mà chết.

Thứ này, cùng Tĩnh Tâm Thạch hoàn toàn trái lại...

Vừa rồi rõ ràng nhìn chính là cái trước, vì sao rơi vỡ sẽ biến thành cái sau, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Trong nháy mắt, Hạc lão triệt để bối rối.

Bình Luận (0)
Comment