Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 207 - Trở Về Học Viện

Trở về học viện Trở về học viện vipTruyenGG.com

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

---------------------------

Tiếp nhận lá trà, Trương Huyền bồng bềnh rời đi rồi biến mất.

Cái tiệc mừng thọ này, hắn vốn không có ý định đến, nếu không phải là nể mặt mũi của mấy người Hoàng Ngữ, lại cũng muốn gặp ba vị danh sư, hỏi một chút về sự tình độc khí trong cơ thể, hắn đâu có quản cái Điền lão này là ai?

Còn tiệc mừng thọ, coi như tang lễ, cũng sẽ không đến nhìn một chút.

Hiện tại tuy không có hỏi dò được ba vị danh sư, nhưng xem dáng dấp của bọn họ, gần đây tất nhiên sẽ tới tìm kiếm bản thân, đến thời điểm đó lại hỏi cũng không muộn.

Đã như vậy, cũng là không có cần thiết phải lưu lại.

Cho tới vừa nãy vì sao có thể nhìn ra thiếu hụt trong quá trình pha trà của Điền lão, rất đơn giản, thời điểm vừa vào cửa, Điền lão đang pha trà, thư viện lập tức hình thành thư tịch tương ứng, lật xem một lần liền có thể nói ra.

Nếu không là cái tên này cố ý để cho Lục Tầm tỷ thí cùng hắn, lại cố ý ngáng chân, muốn để cho mình thua thì mình cũng không thèm để ý, cũng sẽ không nhiều lời.

Muốn dùng Lục Tầm đánh mặt ta?

Đùa giỡn, người muốn đánh mặt ta, đều bị ta đánh trở lại, bất kể ngươi là Điền lão, vẫn là cái gì, cũng không thể ngoại lệ.

- Điền lão, bệ hạ, Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư, chúng ta cũng xin cáo từ trước!

Thấy Trương Huyền rời đi, Hoàng Ngữ, Bạch Tốn cũng nhanh chóng ôm quyền rời đi.

Hai người bọn họ mang Trương lão sư đến, giờ khắc này cũng không tiện tiếp tục lưu lại.

Mấy người vừa đi, gian phòng nhất thời yên tĩnh lại.

- Ông nội, đây chính là Tĩnh Thần trà, ngươi... Làm sao một lần liền cho nhiều như vậy...

Điền Long có chút không cam lòng.

Coi như đối phương chỉ điểm cho ông nội, cũng không đến mức vừa ra tay liền hào phóng như vậy chứ?

Hai lạng lá trà này, bọn họ thế nhưng tiêu tốn vô số tài sản để người hái, sơ chế, rồi còn vô số những chi tiêu nhỏ nhặt khác nữa, đổi làm kim tệ mà nói, dù là hơn mười triệu kim tệ đều khó mà mua đến.

Coi như là ông nội, bình thường cũng không cam lòng uống một ngụm, vậy mà hôm này cứ như thế tiện tay tặng người.

Ngẫm lại đều cảm thấy thịt đau.

- Nhiều? Không có nhiều một chút nào cả!

Liếc mắt nhìn vị cháu trai này của bản thân, Điền lão lắc lắc đầu.

Xem ra rất thông minh, đã từng có hi vọng sẽ phát huy được truyền thừa của mình, bây giờ nhìn lại, bất luận tâm tính hay vẫn là khí độ, đều có sự chênh lệch không phải nhỏ.

- Điền lão nói không sai, hai lạng Tĩnh Thần trà, không có nhiều một chút nào cả, trước tiên không nói chuyện hắn chỉ điểm cho Điền lão sư, chỉ nói riêng hai chữ phía trên bức hoạ kia, liền ngàn vạn kim tệ cũng khó mua.

Thẩm Truy bệ hạ mở miệng.

Đơn giản hai chữ ‘Dã lộc’, để một bức họa, một lần tăng cường tiếp cận một cảnh giới, chỉ cần hai chữ này, chính là bảo vật vô giá, đừng nói hai lạng Tĩnh Thần trà, coi như đem toàn bộ lá trà của Điền gia đều chuyển hết cho đối phương, đều không lỗ vốn.

Huống chi, còn bởi vậy kết giao một vị thư họa Tông Sư, làm dịu quan hệ của song phương.

- Trương lão sư chỉ điểm, ta được lợi rất nhiều, tiệc mừng thọ ngày hôm nay, Điền Long, Điền Cương, các ngươi liền sắp xếp đi, ta muốn bế quan tiêu hóa một lần, có lẽ có thể làm cho trà đạo tiến thêm một bước nữa.

Điền lão gật gù, không nói thêm nữa.

- Vậy chúng ta cũng sẽ không quấy rối Điền lão sư nữa!

Lưu Lăng biết đối phương đã hạ lệnh trục khách, lúc này mấy người cùng với Thẩm Truy bệ hạ đi ra ngoài.

- Bệ hạ, chúng ta còn có việc, trước hết không cùng ngươi trở về Hoàng cung.

Đi ra Điền phủ, ba người cùng Thẩm Truy bệ hạ bắt chuyện một tiếng, vội vội vàng vàng rời đi.

Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là tìm vị Trương lão sư kia để nói chuyện.

- Trương lão sư đúng là rồng phượng trong loài người a!

Thấy tam đại danh sư đều vì gặp vị Trương lão sư này mà vội vàng, Thẩm Truy bệ hạ cảm khái một tiếng, nhìn về phía lão thái giám ở cách đó không xa:

- Ngươi đi chuẩn bị một chút, sư giả bình trắc vào ngày mai, ta cũng muốn đi qua quan sát!

- Vâng!

Thái giám đáp một tiếng.

...

Ba vị danh sư cùng Thẩm Truy bệ hạ rời khỏi Điền phủ, Lục Tầm, Vương Siêu cũng rời đi, vừa đi ra không xa, trong mắt lập tức lộ ra lửa giận nồng đậm cùng vẻ không cam lòng.

- Một cái lão sư sơ cấp như Trương Huyền dựa vào cái gì mà dám nhục mạ ta như vậy, dựa vào cái gì, đáng ghét! Đáng ghét!

Lục Tầm lên tiếng gào thét, sự thù hận ở trong mắt như là dốc hết nước sông lớn cũng khó có thể rửa cạn.

Vốn tưởng rằng tiệc mừng thọ ngày hôm nay của Điền lão, sẽ có đột phá rất lớn, thành công trở thành học đồ của Lưu sư, nằm mơ đều không nghĩ tới lại xuất hiện kết quả này.

Một tên tiểu tử mà hắn vẫn không để vào mắt, vậy mà liên tục làm hắn mất mặt, để hắn tức giận đến chết đi sống lại, tức đến sắp hộc máu.

Nhục nhã mãnh liệt như vậy làm cho hắn như phát điên.

Lục Tầm hắn, đường đường con trai của Đế sư, từ nhỏ xuôi dòng thuận gió, đều là hắn đi đánh mặt người khác, khi nào nhận qua loại đãi ngộ này?

- Tiểu tử này khẳng định sử dụng hết thảy tinh lực đều để nghiên cứu thư họa cùng trà đạo, về phương diện giảng bài ta cảm thấy khẳng định không được, chỉ cần ngày mai ngươi có thể thắng được sư giả bình trắc, như thế là có thể rửa nhục ngày hôm nay.

Vương Siêu ở bên cạnh nói.

Coi như là thiên phú về trà đạo, thư họa của Trương Huyền này không tệ, nhưng mà cũng không thể tất cả mọi thứ đều có thiên phú tốt đi!

Coi như thiên phú trên mọi phương diện đều tốt, nhưng tinh lực của mỗi người là có hạn, phần lớn thời gian nghiên cứu thư họa cùng trà đạo, trên phương diện giảng bài khẳng định không có bỏ quá nhiều công phu.

Đối với phương diện giảng bài, hai người vẫn rất có tự tin, không tin rằng về phương diện này cũng không thể thắng lợi.

- Sư giả bình trắc vào ngày mai, ta nhất định phải thắng.

Nghe được lời của Vương Siêu, Lục Tầm gật gật đầu.

Đã liên tục bị mất mặt, lần này không thể lại thua nữa.

- Vương Siêu, ngươi không phải nhận thức vị Nguyên Trọng đan sư kia sao? Ta nghĩ mua mấy viên đan dược thử xem.

Nắm đấm xiết chặt, Lục Tầm quay đầu nhìn sang.

- Mua đan dược? Ngươi lẽ nào muốn..

Nghĩ tới điều gì, mặt của Vương Siêu biến sắc, liền vội vàng lắc đầu:

- Điều này không được, điều này là không thể được, như vậy tuy rằng có thể tăng cao tu vi trong thời gian ngắn, nhưng thương tổn đối với học sinh quá to lớn, sau đó e sợ rất khó lại có thể có thêm tiến bộ...

- Hiện tại ta không nghĩ được nhiều như vậy! Ngày mai ta nhất định phải thắng... Đã không còn đường lui, chỉ cần thắng, trở thành học đồ, trong vòng mười năm, ta tất nhiên sẽ trở thành danh sư. Đến thời điểm đó, lại giúp bọn họ giải trừ mầm họa, thậm chí cho bọn họ một đời phú quý cũng không tính là cái gì.

Con mắt lấp loé, Lục Tầm cắn chặt hàm răng.

- Chuyện này...

Vương Siêu chần chờ.

Thiên phú của bạn thân, hắn biết, khoảng cách để trở thành thư họa sư chân chính, chỉ có một bước xa, một khi bước qua, liền có tư cách sát hạch danh sư, thêm vào kinh nghiệm giảng bài cùng với sự học tập, nghiên cứu về danh sư trong những năm này, trong vòng mười năm sát hạch thành công, tuyệt đối là dễ như ván đã đóng thuyền.

Thật muốn trở thành danh sư, lại muốn bồi thường cho mấy người kia liền dễ dàng hơn nhiều.

Một đời phú quý gì gì đó, đều rất đơn giản, giải quyết mầm họa cũng không phải là chuyện không thể.

- Được rồi, thời gian không cho phép chúng ta chần chờ, ba triệu này, là tiền mà ta mượn bệ hạ để bái phỏng Dương sư, vừa vặn còn không có dùng đến, đủ để mua năm viên, ngươi hiện tại liền đi mua giúp ta. Ngày mai ta muốn cho bọn họ đại triển phong vân, không chỉ muốn thắng lợi, còn muốn làm cho tất cả mọi người đều biết, tại Hồng Thiên học viện... Ta Lục Tầm, là vô địch!

Quăng ống tay áo một cái, thanh âm của Lục Tầm giống như đang gào thét vậy.

- Được rồi, ta hiện tại liền đi xem xem...

Thấy bạn tốt tâm ý đã quyết, Vương Siêu biết không có cách nào khuyên can, gật gật đầu.

Đối phương nói không sai, hiện tại xác thực đã không có đường lui!

Tại Vương cung đắc tội Dương sư, muốn thành học đồ của hắn, rất khó.

Ba vị danh sư một lòng muốn thu Trương Huyền làm học đồ, nếu như ngày mai lại thua, sẽ không có cơ hội nào nữa.

Hy vọng duy nhất chính là sư giả bình trắc vào ngày mai hoàn toàn thắng lợi, làm cho tất cả mọi người đều biết, Lục Tầm mới thật sự là minh tinh lão sư, mới chân chính là lão sư lợi hại nhất của Hồng Thiên học viện thậm chí là của toàn bộ Thiên Huyền Vương quốc.

Mà cái tên Trương Huyền kia thì tính là thứ gì?

Muốn cạnh tranh với bọn họ... Còn chưa xứng!

...

- Bức họa kia không phải ngươi muốn tặng cho Điền lão sao? Làm sao biến thành lễ vật của Lưu sư?

Trương Huyền đi chưa bao xa, hai người Hoàng Ngữ liền đuổi theo, ngồi ở trên xe ngựa, nhớ tới sự tình lúc trước, không nhịn được hỏi.

Lúc trước Hoàng Ngữ, Bạch Tốn cạnh tranh chính là vì muốn lấy được Mặc Hiên đồ dùng để tặng người, sau đó bản thân vẽ ra tác phẩm hội hoạ cảnh giới thứ năm, hai người đồng thời dùng tiền mua về, xem như lễ vật để tặng, làm sao đã biến thành lễ vật của Lưu sư? Hơn nữa... bức họa mà Bạch Tốn mua đâu rồi?

- Kỳ thực lúc trước cầu lấy Mặc Hiên đồ, chính là vì thay Lưu sư chuẩn bị quà tặng cho Điền lão, đưa cho hắn là chuyện đương nhiên.

Hoàng Ngữ nói:

- Ta chỉ là cái vãn bối, coi như là được tham gia tiệc mừng thọ của Điền lão, cũng không cần tiễn đưa lễ vật quý giá như vậy a.

- Ây... Trương Huyền sững sờ, lập tức hiểu được.

Xác thực.

Hoàng Ngữ là cái vãn bối, coi như muốn bái kiến Điền lão, tùy tiện chuẩn bị một ít đồ vật mới mẻ là được, làm sao phải chuẩn bị loại bảo vật quý giá như Mặc Hiên đồ?

Tự nhiên là vì thay Lưu sư chuẩn bị, sau đó, Lưu sư lấy được bức hoạ, đưa cho Điền lão làm lễ vật, cũng là chuyện đương nhiên.

- Vậy còn ngươi? Ngươi chỉ là học sinh của Trang sư, không cần thiết chuẩn bị cho hắn chứ?

Bạch Tốn thì không giống như Hoàng Ngữ.

Hoàng Ngữ là học đồ của danh sư, mà Bạch Tốn chỉ là học sinh của Trang sư, học đồ cùng học sinh, hai cái tuy chỉ kém nhau một chữ nhưng bất luận là địa vị hay vẫn là thân phận đều chênh lệch thật là rất lớn, không thể so sánh.

Hoàng Ngữ có thể thay Lưu sư tìm kiếm quà tặng, ngươi chỉ là một học sinh chắc chắn không phải muốn làm như thế đi.

- Kỳ thực... Ta...

Bạch Tốn vò đầu, có chút ngượng ngùng:

- Là tiểu Ngữ muốn Mặc Hiên đồ, ta cũng nói là mình muốn, như vậy liền có lý do để có thể lưu lại cùng một chỗ với nàng... Còn, ta mua cái bức hoạ kia của Trương đại sư là để cho cha ta, hắn vô cùng yêu thích...

- ... Trương Huyền không thể nói gì cả.

Nguyên lai cái tên này muốn Mặc Hiên đồ, chỉ là vì tán gái.

Ngẫm lại cũng là choáng váng rồi.

Bất quá, quyết định này của đối phương cũng không sai, chỉ có cạnh tranh cùng Hoàng Ngữ, mới có thể mỗi ngày đều gặp mặt, theo đuổi cũng là chuyện đương nhiên.

Chỉ có điều nhìn dáng dấp là Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm*, cái tên này nhất định phải thất bại.

Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm: ý chỉ tình cảm đơn phương của người con trai giành cho người con gái mà cô gái không biết, thông thường tình cảm này sẽ không thành công.

Bạch Tốn chỉ là học sinh của Trang sư, không cần thiết đem tác phẩm hội hoạ cảnh giới thứ năm đưa lên, đường đường Bạch tiểu vương gia, lại tìm một lễ vật khác, cũng không phải việc khó. Vì lẽ đó, chỗ của Điền lão, chỉ có một bộ ‘Dã lộc’, cũng không có bức họa mà hắn bán cho Bạch Tốn.

- Trương đại sư, ngươi không phải không biết gì về trà đạo sao? Làm sao...

Xe ngựa lại đi một hồi, thấy Hồng Thiên học viện đang ở trước mắt, Hoàng Ngữ lại không nhịn được hỏi.

Cái tên này lúc trước nói không biết gì về trà đạo hay sao, lúc đó trông hắn cũng không giống giả bộ, làm sao một lúc sao liền có thể nói ra thiếu sót trong quá trình pha trà của Điền Long, Điền lão, mà còn nói đến mức bọn họ tâm phục khẩu phục như vậy?

- Ta xác thực không biết gì.

Trương Huyền gật đầu.

Trong đầu tuy rằng có không ít thư tịch liên quan tới trà đạo, hắn còn không có cẩn thận học tập, nói thật, xác thực xem như là không biết chút nào cả.

- Cái kia...

Hai người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn choáng váng.

Làm sao ngươi có thể tự tin mà nói như thế, để bọn họ sững sờ đến mức không nói ra được lời nào luôn.

Ngươi không biết gì ư? Lừa gạt quỷ đi!

- Ta chỉ là ngẫu nhiên xem qua mấy quyển thư tịch liên quan với trà đạo, thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới liền đoán đúng!

Trương Huyền thuận miệng nói.

- Thuận miệng nói một chút?

Bạch Tốn, Hoàng Ngữ nhìn nhau, cảm giác giống như đang nghe chuyện đùa.

Đại ca, ngươi không muốn nói thì có thể không nói mà, lừa gạt như vậy cũng có chút quá qua loa đi.

Lẽ nào trong mắt của ngươi, hai chúng ta thật sự dễ lừa gạt như vậy?

- Đến học viện rồi, cáo từ!

Thấy dáng vẻ của hai người rõ ràng không tin tưởng, Trương Huyền cũng lười, không giải thích nữa mà cười nhẹ, đi xuống xe ngựa.

Hồng Thiên học viện, đến.

Mấy ngày không thấy mấy người Triệu Nhã, cũng không biết bọn họ đến cùng tu luyện tới trình độ nào.

Bình Luận (0)
Comment