Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 2104 - Tâm Ma Hoa

Tâm Ma Hoa Tâm Ma Hoa vipTruyenGG.com

Trước mắt có rất nhiều bóng đen, thoạt nhìn như là sương mù, phảng phất như không có thân thể chân thực, nhưng thực lực lại vô cùng dũng mãnh, đối đầu kiếm khí của mình cũng không hề yếu.

Vẻ mặt Trương Huyền nghiêm túc:

- Chẳng lẽ cái này là... Nhược Hóa Thú?

Trước đó nhìn qua thư tịch, có ghi chép liên quan với Nhược Hóa Thú.

Đây là sinh mệnh đặc thù của Hãm Không thành, lấy lực lượng suy yếu làm căn bản, hung tàn không gì sánh được, một khi bị đụng tổn thương, hắc khí sẽ thuận lợi xâm nhập trong cơ thể, chân khí gặp phải ăn mòn, hầu như không có cách nào trị liệu.

Lúc trước Bạch Diệp trưởng lão chính là bị thứ này gây thương tích.

- Nhìn xem các ngươi rốt cuộc mạnh cỡ nào!

Xác định thân phận của đối phương, Trương Huyền lại không lui về phía sau, Đồng Thường kiếm chuyển một cái, phòng ngự biến thành chủ động, mấy chục đạo kiếm khí đâm ra.

Một đá phá phong vang, điệp ép ngàn cơn sóng.

Chiêu kiếm pháp này, kỹ xảo không nhiều, chỉ cần chân khí đủ, có thể nhẹ nhõm học được, nhưng càng là loại không có kỹ xảo này, ngược lại càng khó tu luyện.

Lăng Vân Kiếm Các mấy ngàn năm lịch sử, triệt để luyện thành không có mấy cái, Trương Huyền tuyệt đối xem như một cái trong số đó.

Thi triển kiếm pháp, mấy chục đạo kiếm khí, mỗi một chiêu đều mang lực lượng mạnh nhất của Tiên Quân đỉnh phong, rơi vào trên người Nhược Hóa Thú.

Bành bành bành!

Nhược Hóa Thú nổ thành bột phấn, phế tích vốn có chút cũ nát, lần nữa rung sụp một mảng lớn.

- Thoạt nhìn cũng không mạnh...

Thấy một đạo kiếm khí đánh giết một thú, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, có điều còn không có cảm xúc xong, trước mắt bóng đen lay động, Nhược Hóa Thú bị đánh tan lần nữa tụ tập lại, thật giống bất tử thân, nhanh chóng tấn công tới.

- Cái này...

Trương Huyền sầm mặt lại.

Một lát sau, Nhược Hóa Thú lần nữa khôi phục, giống như kiếm pháp của hắn căn bản không có tác dụng.

- Chẳng lẽ đồ vật thuộc về linh hồn?

Vu Hồn nhảy ra mi tâm, một chưởng đập xuống.

Đại Bi Thiên Ma Chưởng!

Tuyệt học của Khưu Ngô Cổ Thánh, trải qua hắn thay đổi càng cao minh hơn, đặc biệt là Vu Hồn thi triển, lực công kích mạnh hơn, đối với tinh thần có tổn thương khó khôi phục.

Chưởng lực nghiền ép, Nhược Hóa Thú vỡ vụn, chẳng qua giống như kiếm khí trước đó công kích, mấy hơi sau, đồng dạng khôi phục.

Trương Huyền không biết làm sao.

Nếu như những vật này vẫn như vậy, làm sao cũng giết không chết, cho dù hắn nội tức như biển, cũng không kiên trì nổi!

- Minh Lý Chi Nhãn!

Lại liên tục thi triển mấy loại phương pháp, cũng không có phương pháp chém giết, trong mắt Trương Huyền hoa văn nhúc nhích, quả nhiên nhìn ra một ít không đúng.

Mỗi khi một con Nhược Hóa Thú bị giết, phế tích cũ nát sẽ chảy ra một đạo hắc khí bổ dưỡng đối phương, Nhược Hóa Thú hấp thu khí tức, sẽ lần nữa long tinh hổ mãnh, tiếp tục chém giết.

- Những Nhược Hóa Thú này, do khí tức suy yếu trong phế tích hội tụ thành, khí tức suy yếu bất diệt, thú thân bất tử...

Trong lòng Trương Huyền bừng tỉnh.

Khó trách đã dùng hết thủ đoạn, cũng không thể triệt để hủy diệt những vật này, thứ này cũng không phải thôn phệ khí tức suy yếu, mà là bản thân do khí tức suy yếu ngưng tụ thành, chỉ cần loại khí tức này vẫn còn, liền vĩnh sinh bất diệt.

- Phá hoại kiến trúc vốn tàn tạ, để nó suy yếu, bày ra dấu vết mới!

Lông mày giương lên, kiếm khí lần nữa trút xuống.

Lần này công kích không phải Nhược Hóa Thú, mà là kiến trúc tàn tạ.

Ầm ầm!

Đá vụn bắn tung toé, tường đổ tàn viên lần nữa sụp xuống, lộ ra dấu vết mới tinh trong đó.

Dấu vết mới xuất hiện, khí tức suy yếu không để ý tới Nhược Hóa Thú, mà tích tụ ở phía trên không ngừng ăn mòn, mấy kiếm sau, đối phương bị chém xuống đầu, trong thời gian ngắn không cách nào hội tụ thành hình.

- Không bao lâu sẽ hình thành Nhược Hóa Thú mới lần nữa! Hơn nữa số lượng sẽ càng nhiều...

Thấy phán đoán chính xác, vẻ mặt Trương Huyền ngạc nhiên.

Hãm Không thành này quả nhiên cổ quái.

Phá hủy kiến trúc, hình thành dấu vết mới cho dù có thể phân tán khí tức suy yếu, nhưng những kiến trúc này chịu đựng không được mấy lần hủy hoại, trọng yếu nhất là, kèm theo ăn mòn, dấu vết mới biến thành dấu vết cũ, lực lượng suy yếu sẽ càng ngày càng mạnh, số lượng những Nhược Hóa Thú kia cũng sẽ càng ngày càng nhiều.

Nói cách khác, lần này có thể thông qua phá hoại kiến trúc tránh được một kiếp, nhưng người tới sau gặp phải nguy hiểm cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh, cho đến không thể thừa nhận.

- Cũng không biết những khí tức suy yếu kia đến cùng từ chỗ nào lan đến, đã vượt qua phạm vi Cổ Thánh thậm chí Ngụy Thần có thể lý giải...

Trương Huyền nhíu mày, không suy nghĩ nhiều, tiếp tục tiến lên.

Có kinh nghiệm của Nhược Hóa Thú, lần này Trương Huyền cùng phân thân thận trọng phi hành, ngay cả dược liệu cũng không dám lấy.

Đi tới hơn mười phút, cảm thấy phía trước chân khí ngang dọc, dường như có người chiến đấu.

Nhìn phân thân gật đầu, lặng lẽ bay về phía trước, vòng qua một bức tường, hai thân ảnh xuất hiện ở trước mắt.

Chính là hai vị trong bốn vị Tiên Quân đỉnh phong xông vào Trục Tinh cung.

Hai người này, một cái rớt một cánh tay, một cái khác ngực trúng vết thương dữ tợn, đã xuất hiện thối rữa, phát ra mùi vị hôi thối.

- Ta và ngươi đồng quy vu tận!

Hai cái nổi giận gào thét, trường kiếm hai người bay tán loạn, đều đâm tới đối phương.

Chân khí của bọn hắn tương đương, thực lực không kém nhiều, trong lúc nhất thời khó phân cao thấp.

- Làm sao bản thân lại đánh nhau?

Trương Huyền cau mày.

Còn tưởng gặp Phù Trầm Tử hoặc Đỗ cung chủ, không nghĩ tới hai Tiên Quân đỉnh phong này lại đánh nhau, hơn nữa ra tay tàn nhẫn như vậy, trong lòng tràn đầy không hiểu.

- Không đúng, hẳn là lâm vào huyễn trận...

Nhìn một hồi, cảm thấy được không đúng.

Võ sĩ Thần điện, hắn gặp qua nhiều lần, trên cơ bản đều không có nhân tình, hiện tại hai người kia anh dũng chém giết, mỗi một chiêu đều nhắm ngay chỗ hiểm, không chết không thôi, trên tinh thần hiển nhiên xuất hiện rối loạn.

Có lẽ xung quanh có huyễn trận.

Minh Lý Chi Nhãn vận chuyển, nhìn lại bốn phía,.

Lông mày lần nữa nhăn lại.

Thân là trận pháp đại tông sư, lý giải trận pháp đã sớm đạt đến đỉnh phong nhất của toàn bộ Thượng Thương, nếu như bốn phía có huyễn trận, tất nhiên sẽ có sóng linh khí, từ đó xuất hiện vòng xoáy linh khí.

Nhưng Minh Lý Chi Nhãn chiếu xuống, bốn phía yên tĩnh như thường, không phát hiện bất kỳ khí tức thác loạn gì, cũng tìm không thấy trận kỳ, trận tâm.

- Không có trận kỳ, trận tâm cũng không phải huyễn trận, này sẽ là cái gì...

Lần nữa nhìn một vòng, rất nhanh nhìn thấy mấy đóa hoa bộ dáng đặc thù xuất hiện ở phía trước.

Mấy đóa hoa này, phân tán ở bốn phía phế tích, hiện hình đối xứng, một cỗ khí tức suy yếu bị hấp thu tiến vào bên trong, để nó lộ ra cực kỳ yêu diễm.

- Đây là... Tâm Ma Hoa!

Tâm Ma Hoa, là thực vật trong truyền thuyết, có thể toả ra khí tức đặc thù, để cho người ta sinh ra tâm ma, cùng Tinh Huyết Thạch có chút giống nhau, dưới tình huống bình thường, tu luyện giả tới gần sẽ không chịu ảnh hưởng, trừ khi tiến hành công kích nó, mới có thể dẫn phát phản phệ.

Chẳng lẽ hai người này công kích Tâm Ma Hoa, mới làm cho tập thể phản phệ, Tiên Quân đỉnh phong cũng lâm vào huyễn cảnh, không cách nào tự kềm chế?

- Không đúng, là có người thiết kế cạm bẫy, hai người này bước vào trong đó mà thôi...

Lại nghiên cứu phút chốc, bừng tỉnh hiểu ra.

Trước mặt những Tâm Ma Hoa này, đều có lực lượng đặc thù chấn động, một khi có người tới khu vực này, sẽ đụng chạm phải lực lượng chôn giấu tốt, cuối cùng công kích Tâm Ma Hoa, từ đó sinh ra khí tức để cho người ta hỗn loạn.

Hai Tiên Quân đỉnh phong hẳn là trúng chiêu, mới biến thành bộ dáng này.

- Chẳng lẽ là... Đỗ cung chủ lưu lại?

Thần điện tới mục đích là vì bắt Đỗ cung chủ, đối phương biết rõ nơi này nguy hiểm vẫn còn tới, vô cùng có khả năng tìm hiểu Hãm Không thành rất nhiều, muốn mượn hoàn cảnh trong đó chém giết.

- Mặc kệ... Bọn họ tàn sát lẫn nhau, tất cả đều chết tốt nhất!

Suy nghĩ rõ ràng chuyện gì xảy ra, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, thân thể nhảy lên bay qua phiến khu vực này, không dính dáng tới những Tâm Ma Hoa kia.

Bất quá mới bay vài mét, đột nhiên ngừng lại.

- Không tốt, như vậy liền đi, quá lãng phí... Dù sao cũng sẽ chết, còn không bằng làm chuyện tốt!

Tinh thần tập trung, cong ngón tay búng một cái, mấy chục đạo tiên lực bắn ra bốn phía.

Bàn chân bước một bước, trên không vù một tiếng, một đạo khí tường bất ngờ xuất hiện, ngăn ở trước Tâm Ma Hoa.

Khí tường xuất hiện, hai vị Tiên Quân đỉnh phong đang giao chiến không nhận quấy nhiễu, trong mắt đỏ tươi từ từ rút đi.

- Chuyện gì xảy ra?

- Chúng ta đây là thế nào...

Khôi phục tỉnh táo, hai người giao chiến ngừng lại.

- Các ngươi bị Tâm Ma Hoa khống chế, vừa rồi đang tự giết lẫn nhau!

Đang nghi hoặc, Trương Huyền ngụy trang võ sĩ Thần điện đi nhanh tới.

- Tâm Ma Hoa...

Thấy hắn đuổi theo nhóm người mình, hai người bị thương thở phào nhẹ nhõm, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh.

Thứ này, bọn họ cũng đã được nghe nói, uy lực vô tận, không nghĩ tới bản thân vậy mà rơi vào trong đó.

- Vì phòng ngừa các ngươi tiếp tục giao thủ, lẫn nhau tổn thương, các ngươi nhanh đưa trường kiếm cho ta...

Trương Huyền đi vào trước mặt.

Hai người đồng thời nhíu mày.

- Động tác nhanh lên một chút, một khi Tâm Ma Hoa tấn công lần nữa, các ngươi không kiên trì nổi, sẽ chết ở chỗ này...

Trương Huyền quát tháo, song chưởng duỗi ra bóp một cái.

Hai người đối diện đã nỏ mạnh hết đà, chỗ nào ngăn được, sau một khắc binh khí trong tay đã bị hắn cầm tới.

- Ngươi...

Thấy vị này cứng rắn cướp, hai người đều cau mày.

- Tốt, không cần suy nghĩ nhiều, ta cũng là vì các ngươi...

Trương Huyền giống như an ủi vỗ vỗ bờ vai của bọn hắn, thu hai thanh trường kiếm vào trữ vật giới chỉ, sau đó bay lên.

- Được rồi, các ngươi chơi vui vẻ...

Ba!

Một tiếng nổ vang lên, vừa rồi bố trí khí tường trong nháy mắt nổ tung, lực lượng của Tâm Ma Hoa lần nữa lan ra.

- Ngươi muốn làm gì?

Cảm nhận được con mắt lần nữa biến đỏ, tinh thần lại có chút không kiên trì nổi, hai võ sĩ Thần điện đều sắp muốn điên rồi.

Cái tên này không phải tới cứu chúng ta ư?

Sao để cho Tâm Ma Hoa công kích?

Chơi vui vẻ có ý tứ gì? Chơi như thế nào?

- Ta muốn giết ngươi...

Tràn đầy không hiểu, thấy hoa mắt, lần nữa lâm vào huyễn cảnh, từng cái con mắt đỏ thẫm vọt lên.

Bành bành bành bành!

Mặc dù không có vũ khí, nhưng trên tay không lưu tình, từng cái chưởng lực mười phần, chiêu chiêu đòi mạng.

Phốc phốc phốc!

Rất nhanh hai người miệng phun máu tươi, đồng thời ngã trên mặt đất, mắt thấy sống không được.

Cho đến trước khi chết cũng không nghĩ ra, vì sao đồng bọn của mình sau khi cầm đi vũ khí, lại để cho bọn hắn tự giết lẫn nhau.

- Đi thôi!

Sớm biết bọn họ sẽ xuất hiện loại kết quả này, Trương Huyền chẳng muốn phí lời, tiếp tục đi đến phía trước.

Dù sao cũng phải chết, vũ khí không thể lãng phí, còn thi thể... trong trữ vật giới chỉ có không ít, đã không quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment