Trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, khí thế trên người Trương Huyền lập tức thay đổi, từ trước kia trước lạnh lùng, trở nên bình tĩnh như nước, không mang theo tình cảm mảy may.
Mính Lai Hương bước về phía trước một, lòng bàn tay nhiều ra một cái trường tiên, lay động một chút, đánh tới.
Phần phật!
Không khí bị xé ra.
Giống như Tề Linh Nhi lo lắng, vị trước mắt này, thoạt nhìn chỉ là Thiên Thần hạ phẩm, lực lượng lại không tầm thường, không hề kém Thiên Thần trung phẩm bình thường, roi cũng dùng cực kỳ kỹ xảo, vừa ra tay liền hiện ra võ kỹ lợi hại.
Cũng không đón đỡ, Trương Huyền lui về sau một bước, tránh thoát lần công kích thứ nhất, trường kiếm đâm tới trước, chiêu số cũng không nhanh.
Roi là vũ khí mềm, có rất ít người sử dụng, Trương Huyền cũng là lần đầu tiên gặp được, trong đầu suy tư thư tịch trước đó nhìn qua, một bên ngăn cản, một bên tìm hiểu học tập.
Rầm rầm!
Liên tục mấy chiêu đánh không trúng, vẻ mặt của Mính Lai Hương càng ngưng trọng, roi không ngừng vung vẩy, tựa như giông tố.
Trương Huyền không hoảng hốt, một kiếm tiếp lấy một kiếm, liên miên không ngớt, nhưng không có một sát chiêu.
- Hắn đây là... Đang thí nghiệm kiếm pháp?
Nhìn thấy động tác của đối phương, Tề Linh Nhi nhịn không được cau mày.
Dù thực lực của Trương Huyền và nàng chênh lệch rất lớn, nhưng mỗi một lần đều giống như có thể biết trước, trước thời hạn tránh né công kích, roi công kích quỷ dị, vậy mà không tạo thành một chút ảnh hưởng.
Có thể làm được điểm ấy, khả năng chiến thắng sẽ lớn hơn nhiều, nhưng đối phương tấn công đều điểm đến là dừng, hình như sợ đả thương đối thủ.
Hơn nữa, mấu chốt nhất là, dùng chiêu số một mực thay đổi.
Trừ thí nghiệm kiếm pháp, cân nhắc kiếm thuật, thật nghĩ không ra đến cùng xảy ra chuyện gì!
Tỷ thí với người cao hơn mình một đại cấp bậc, còn có tâm tư thí nghiệm kiếm pháp...
Ngươi là nghiêm túc?
Trương Giáp cũng nhìn ra, hai mắt trợn tròn xoe.
Vị chủ nhân này thật đúng là đủ hố người, mỗi một lần không nháo ra chút sự tình, để cho người ta trợn mắt hốc mồm thì không bỏ qua...
chẳng lẽ cái này chính là khiêm tốn hắn nói?
- Hừ!
Cũng cảm nhận được mưu đồ của đối phương, sắc mặt Mính Lai Hương tái xanh.
Làm người cạnh tranh thành chủ mạnh mẽ nhất, nửa năm qua một mực chiến đấu, còn là lần đầu tiên bị coi thường như vậy.
- Đây là một chiêu mạnh nhất của ta, Lâm Tạ và Ngọ Dương không có nắm chắc đón lấy, mới một mực không dám khiêu chiến ta, muốn triệt để vượt qua ta, liền nhìn có thể ngăn trở hay không!
Mính Lai Hương hừ lạnh một tiếng, cổ tay khẽ đảo, trường tiên hóa thành lưu tinh, bắn tới cổ của Trương Huyền.
Tốc độ so với trước đó nhanh hơn gấp đôi, thời gian nháy mắt liền xuất hiện ở phía trước.
Thấy tốc độ roi còn nhanh hơn kiếm pháp của hắn, Trương Huyền mắt sáng rực lên.
Giống như mọi người nghĩ, hắn là đang thí luyện kiếm pháp.
Trước đó cân nhắc một hồi, cũng không tìm ra kiếm thuật thích hợp bản thân, biết cần ở trong chiến đấu tìm kiếm.
Lúc này, thực lực đối thủ có thể sinh ra áp bức cho hắn, liền không có tìm kiếm thiếu hụt trong chiêu số, chỉ một mực mượn công kích cảm ngộ
chiêu số mới.
Thời gian chiến đấu không dài, dĩ nhiên đã lấy được không ít kinh nghiệm, trước đó kiếm pháp không có đầu mối, lúc này tích góp tới cực điểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá.
Lúc này nhìn thấy công kích của đối phương tốc độ nhanh như vậy, biết là thật thi triển ra toàn bộ lực lượng, vẻ mặt nghiêm túc, bàn tay ngoắc ngoắc một cái, trường kiếm bỗng nhiên nhảy ra, thẳng tắp bắn đi.
Vù!
Trước mặt xuất hiện kiếm khí hình lưới.
Tâm Tự Song Ti Võng, Trung Hữu Thiên Thiên Kết!
Chiêu này của đối phương sắc bén vô song, lại không có cách nào giấu diếm.
- Này!
Thấy hắn thi triển ra chiêu này, Mính Lai Hương không những không có ngoài ý muốn, ngược lại nhẹ nhàng cười một tiếng, tinh thần khẽ động Hô!
Roi vốn thẳng tắp đâm về phía cổ, bỗng nhiên gập lại, trực tiếp đổi phương hướng, đánh tới lồng ngực và bụng dưới của hắn.
Lần này biến chiêu, vừa nhanh vừa cay độc, hoàn toàn ngoài ý muốn, một khi bị đánh trúng, cho dù phòng ngự cực mạnh, khẳng định cũng bị
trọng thương.
- Thoạt nhìn công kích cái cổ, thực tế mục tiêu là lồng ngực, bụng dưới...
Trương Huyền hiểu được.
Đối phương biến chiêu nhanh chóng, trước hắn cũng không có đề phòng, lúc này muốn ngăn cản đã không kịp.
Đùng!
Một tiếng vang giòn.
Tề Linh Nhi vội vàng nhìn lại, muốn nhìn Trương thiếu có bị trọng thương hay không, cả người đột nhiên ngẩn ngơ.
Chỉ thấy Trương thiếu ẩn chứa huyết mạch Đế Quân kia, chẳng những không có tổn thương, ngược lại trên mặt mang theo mỉm cười.
Nhìn lại đối diện, Mính Lai Hương vuốt ngực, khóe miệng tràn ra máu tươi, trên đầu chảy mồ hôi lạnh.
- Xảy ra chuyện gì?
Chiến đấu trong nháy mắt liền kết thúc, nàng căn bản không có hiểu rõ, đến cùng xảy ra chuyện gì.
- Thiếu gia ở thời khắc cuối cùng lĩnh ngộ kiếm chiêu mới, phản kích trở
về, hơn nữa để đối thủ trọng thương!
Trương Giáp nói.
Nó là Thiên Thần cảnh hạ phẩm, tuy mới vừa rồi chiến đấu tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Vốn thiếu gia đã không có cách nào ngăn cản, ngay lúc sắp bị thương, ai biết nháy mắt đó, kiếm khí tung hoành, không chỉ ngăn công kích ở bên ngoài, thậm chí còn phản kích trở về, để đối thủ bị thiệt lớn.
Tề Linh Nhi bối rối.
Lá gan thật đúng là đủ lớn, quả thực không muốn sống nữa!
Phải biết, một khi lĩnh ngộ không ra, mình sẽ xong đời!
Vị trí ngực là trái tim, bụng dưới là đan điền khí hải, bị công kích kịch liệt như vậy, chân khí khuấy động, làm không cẩn thận tu vi sẽ bị phế.
- Thì ra là thế!
Bên này khiếp sợ, Trương Huyền thì cười to một tiếng.
Một mực cân nhắc không ra kiếm chiêu tốt hơn, lúc này rực rỡ vui tươi, trước đó nghi hoặc và ràng buộc, toàn bộ dung hội quán thông.
- Di Di Huynh Đệ Tình, Vỉ Vỉ Phó Ngự Lực. Khởi Vi Sá Du Quan, Can Tràng Hiếu Tư Kích... Nguyên lai kiếm chiêu đã ẩn chứa ti công pháp ở
bên trong!
Con mắt Trương Huyền sáng lên.
Lĩnh ngộ bộ công pháp này, là bởi vì Tiểu Hoàng Kê bị giết, làm huynh đệ, thú sủng, đối phương chưa hề phụ bản thân, kiếm pháp tự nhiên cũng tuân thủ quy luật này.
Xa cách chi tình, ruột gan đứt đoạn.
Trong tim tồn tri kỷ, chân trời như tiếp cận!
Thời điểm trường tiên của đối phương tấn công đến ngực, bụng dưới, để
hắn ruột gan đau đớn, linh quang lập loè, kiếm pháp đã dung hội quán thông.
Một chiêu đâm ra, không chỉ ngăn đối phương tấn công, còn đánh cho đối thủ bị thương.
- Ta thua...
Mính Lai Hương cắn răng.
Không muốn nhận cũng không được, kiếm thuật của đối phương như từ
trên trời giáng xuống, không có dấu vết mà tìm kiếm, cho dù nàng ở thời kỳ toàn thịnh cũng ngăn cản không nổi, lúc này trọng thương, còn muốn ngăn cản đã là người si nói mộng.
- Đi tìm Lâm Tạ!
Trương Huyền thản nhiên nói.
Vị này nhận thua, vậy thì khiêu chiến cái khác, hai người mà thôi, tốn không quá nhiều thời gian.
- Trước không vội!
Thấy hắn muốn rời đi, Mính Lai Hương giẫy giụa đứng dậy:
- Ngươi có thể thắng ta, khẳng định cũng có thể vượt qua Lâm Tạ và Ngọ Dương, chẳng qua sở dĩ ba người chúng ta giằng co, không cách nào xác định ai là Dạ Huy thành thành chủ, cũng không phải nguyên nhân thực lực, mà là đều không thể luyện hóa Thành Chủ Bia đại biểu thân phận thành chủ! Chỉ cần ngươi có thể thành công, tin tưởng không cần tỷ thí, bọn họ cũng sẽ chủ động nhận thua!
- Thành Chủ Bia?
Trương Huyền nhìn qua.
- Dạ Huy thành, thành chủ đời trước ở trong linh khí thuỷ triều chiến đấu mà chết, là Thiên Thần trung phẩm, sau khi chết, linh hồn và bia đá dung hợp, muốn trở thành thành chủ chân chính, nhất định phải đạt được hắn đồng ý mới được, nếu không, ai cũng không cách nào thành công!
Mà ba người chúng ta, đều không có làm được!
Mính Lai Hương nói.
- Bia đá ở nơi nào?
Trương Huyền hỏi.
Nếu không cần khiêu chiến hai người, liền có thể thành công, tự nhiên không cần thiết đi qua.
- Ta dẫn ngươi đi! Bất quá muốn đạt được công nhận rất khó...
Mính Lai Hương lắc đầu.
Vị trước mắt này, dựa vào cảnh giới Thần Linh thượng phẩm đánh bại nàng, bất luận sức chiến đấu hay thiên phú, đều mạnh mẽ kinh người, nhưng muốn đạt được đối phương công nhận, vẫn không dễ dàng như
vậy.
Bởi vì luyện hóa Thành Chủ Bia, không liên quan gì tới tu vi, mà là có thể được thành chủ tiền nhiệm công nhận.
Đối phương đã chết mấy chục năm, đến cùng làm sao mới có thể công nhận, những năm này, vô số cao thủ đều thử qua, nhưng không có người thành công.
Vị trước mắt này, có lẽ giống như các nàng, không thể ngoại lệ.
Rời khỏi tiểu viện, đoàn người tiến lên, một canh giờ sau, đi vào vị trí trung tâm nhất của nội thành.
Ở chính giữa quảng trường đứng sừng sững một bia đá to lớn, phía trên điêu khắc không ít quy tắc và quy định của Dạ Huy thành.
Bia đá chừng cao hơn mười mét, toàn thân lấp lóe hào quang màu xanh đen, vừa nhìn liền biết chất liệu không đơn giản.
- Đây là Thành Chủ Bia!
Mính Lai Hương nói.
Cũng không nói chuyện, Trương Huyền đi vào trước mặt, ngón tay khẽ
vỗ.
Một quyển sách xuất hiện ở trong óc.
- Thanh Ám Ngọc điêu khắc thành, trấn áp số mệnh một thành, ẩn chứa một phần ý niệm của Dạ Vũ Thiên Thần. Khuyết điểm: …
Trên thư tịch tỉ mỉ ghi chép cấu tạo, lai lịch và thiếu hụt của bia đá, nhưng không ghi chú rõ làm sao luyện hóa.
- Quy củ trên tấm bia đá, chúng ta đều tuân thủ, không làm bất kỳ thay đổi, cũng tôn trọng ý niệm của đối phương, đáng tiếc vẫn không cách nào để cho hắn công nhận...
Mính Lai Hương nói.
Trương Huyền gật đầu, lần nữa đi vào trước mặt bia đá, Minh Lý Chi Nhãn chiếu tới.
Rõ ràng có thể cảm nhận được trong tấm bia đá, dường như có một cỗ ý niệm bất khuất đang sôi trào, gào thét.
Lông mày nhíu chặt, tinh thần khẽ động, một giọt huyết dịch ẩn chứa ý niệm bay đi.
Phần phật!
Ý niệm vừa tiếp xúc bia đá, nhất thời cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại lao qua, tựa như muốn thôn phệ sạch sẽ.
- Quả nhiên có chút cổ quái...
Trương Huyền sửng sốt.
Vũ khí bình thường, nếu như không cách nào luyện hóa, tinh huyết ẩn chứa ý niệm sẽ gặp phải bài xích.
Nhưng thứ này, không muốn cho luyện hóa, còn không bài xích, ngược lại thôn phệ hấp thu, hoàn toàn khác biệt trước đó gặp phải.
Bất quá đối với hắn mà nói, không tính là gì.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, đang định dùng Thiên Đạo chi khí phá hủy ý niệm ẩn chứa bên trong, lần nữa khải linh, đột nhiên lông mày nhíu lại.
Linh tính trong tấm bia đá hình như biết mưu đồ của hắn, cùng Thanh Ám Ngọc hoàn mỹ dung hợp.
Chỉ cần phá hoại linh tính, bia đá sẽ mất đi chống đỡ, từ đó vỡ vụn.
Luyện hóa thứ này mới có thể trở thành thành chủ, trước khi luyện hóa làm bể... Nếu thực như thế, khẳng định sẽ gặp phải tất cả mọi người phỉ
nhổ, không nói đám người Mính Lai Hương không phục, toàn bộ bách tính nội thành cũng sẽ sinh ra cảm xúc nghịch phản, còn muốn trở thành thành chủ, tuyệt đối không thể!
Mạnh không được, mềm không mò ra sáo lộ của đối phương.
Nên làm cái gì bây giờ?
Vẻ mặt Trương Huyền âm u.