- Phương thuốc cũng viết ra?
Liêu Tân ngẩn ngơ.
Lúc này hắn mới nhìn một bệnh nhân, ngươi làm xong mười cái...
Lắc đầu, đối với người thanh niên này, càng thêm không coi trọng.
Xem bệnh không phải thêu hoa, không phải luận võ, dính dáng đến tuổi tác, thực lực, bệnh án trước kia của bệnh nhân, dùng thuốc xuất hiện một chút sai lầm, cũng vô cùng có khả năng dẫn đến không thể nghịch biến hóa, cuối cùng thất bại.
Nhìn, nghe, hỏi, cắt, chưa làm hết liền kê đơn...
Bác sỹ thú y sao!
Xem như bác sỹ thú y, không bắt mạch, cũng phải hỏi thăm chứng bệnh của chủ nhân chứ!
Trong lòng cảm thấy vị này quả thực không đáng tin cậy, nên không quản nhiều, Liêu Tân tiếp tục nghiên cứu bệnh nhân trước mắt.
Một canh giờ sau, mười bệnh nhân toàn bộ nghiên cứu xong, hơn nữa mở ra phương thuốc.
Xoa xoa mi tâm, đưa phương thuốc tới.
- Kiểm tra đi!
Vương Phi phó hội trưởng đi vào trước mặt, lấy ra tờ giấy thứ nhất, nhẹ
nhàng mở ra.
Mọi người nhìn, chỉ thấy phía trên viết năm chữ “Nghi ngờ Ma Yểm Chứng”.
Đây là hắn thông qua quan sát, cho ra kết luận với bệnh nhân thứ nhất.
Ngay sau đó tờ thứ hai, tờ thứ ba, đều là kết quả này.
Đến tờ thứ tư bắt mạch, kết quả bị lật đổ:
- Đây là Mộng Ma Chứng, không phải Ma Yểm Chứng, phương thuốc:
…
Ma Yểm Chứng là một loại chứng bệnh dằn vặt tinh thần người, người bệnh ngủ, thường xuyên gặp ác mộng, cảm giác bị ác ma quấy nhiễu, dần dà không cách nào tự kềm chế.
Thực ra đây là một loại biểu hiện tẩu hỏa nhập ma, tinh thần nhận lấy tổn thương, chỉ cần tu luyện linh hồn nhiều một chút, không cho mình áp lực, liền có thể giảm bớt.
Loại bệnh trạng này, bất luận từ nơi nào nhìn, đều hoàn toàn tương đồng, khác biệt duy nhất là, cái trước chỉ cần ngủ là có thể phát sinh, chỉ
làm cho người tinh thần suy yếu, không nguy hiểm đến tính mạng. Mà cái sau, nhất định phải ngủ say mới được, hơn nữa một khi rơi vào trong đó, rất dễ dàng ngủ như chết, không cách nào tỉnh lại.
Thông qua miêu tả, cả hai chứng bệnh thể hiện hầu như hoàn toàn tương đồng, trừ khi bắt mạch, cảm ứng được lực lượng trong cơ thể biến hóa, nếu không căn bản không phân biệt được.
- Câu trả lời hoàn mỹ...
Vương Phi phó hội trưởng gật đầu.
Y sư chẩn bệnh, bước đầu tiên “Nhìn”, chỉ có thể có phán đoán sơ bộ, không có khả năng trực tiếp xác định, nói trắng ra là, bốn bước là một quá trình bài trừ rất nhiều chứng bệnh.
Liêu Tân hội trưởng chính là dùng loại phương pháp căn bản nhất này, xác định ổ bệnh, tìm được nguyên do, từ đó một lần giải quyết.
Cầm phương thuốc đặt ở trên tay hư ảnh.
Vù!
Sau một khắc, hư ảnh giống như dùng dược vật, vẻ mặt cùng tinh thần đều khôi phục, dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Xuất hiện loại tình huống này, chỉ nói rõ một nguyên nhân... Dùng đúng thuốc!
Liêu Tân hội trưởng vuốt râu, thoả mãn gật đầu.
Mặc dù nhiều năm không tỷ thí y đạo, thoạt nhìn bản thân bảo đao chưa lão, bệnh nhân thứ nhất liền lấy hoàn mỹ kết thúc.
Quay đầu nhìn về phía Trương Huyền.
Hắn muốn nhìn vị này, không đến mười phút đồng hồ viết ra đáp án, đến cùng là cái gì.
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, xòe bàn tay ra, ra hiệu kiểm tra phương thuốc mình viết.
Vương Phi mở ra, nhíu mày.
Mọi người nhìn lại, tất cả đều cổ quái.
- Phía trên này không có viết tên bệnh?
- Là không có chẩn đoán ra được sao?
- Không có chẩn đoán được, không thể hốt thuốc a!
- Cái này không rõ ràng...
Mở ra, trên giấy viết từng dược vật, lại không ghi chú rõ đối phương đến cùng bệnh gì.
- Hơn nữa phương thuốc của hắn có chút không giống Liêu hội trưởng...
- Không phải có chút, là hoàn toàn khác biệt...
- Liêu hội trưởng đáp án hoàn mỹ, vừa khéo có thể chữa bệnh, hắn không giống, xem ra đã thất bại!
Giờ phút này, tất cả mọi người trong lòng đều có đáp án.
Vị Trương Huyền này, quả nhiên chỉ là Luyện Đan Sư, cách Y Sư còn kém rất xa.
Không có đánh giá ra chứng bệnh của đối phương thì thôi, phương thuốc cũng không mở đúng, may mắn chỉ là bệnh nhân giả, nếu thực, có thể sẽ
bị trị chết.
- Còn cần tiếp tục nữa không?
Vương Phi mặt không hề cảm xúc nhìn qua.
Trận đầu đều thua, tiếp tục nữa, sẽ chỉ tự rước lấy nhục.
- Ngươi ý tứ, là ta thua?
Trương Huyền sững sờ.
- Đây không phải rất hiển nhiên sao?
Vương Phi nói.
- Ngươi có thể đặt phương thuốc ở trên người hư ảnh thử một chút...
Trương Huyền cũng không nói nhiều.
Liêu hội trưởng lấy phương thuốc đi, hư ảnh lần nữa khôi phục hình dáng bệnh nặng, có thể tiến hành đo lường lần thứ hai.
- Tự làm mất mặt...
Thấy lưu cho đối phương mặt mũi, lại còn không biết tốt xấu như vậy, Vương Phi lắc đầu, bàn tay run lên, phương thuốc bay đi.
Vù!
Phương thuốc rơi vào trên hư ảnh, nguyên bản sắc mặt suy yếu thoạt nhìn vàng như nến, trong nháy mắt trở nên trắng bệch, thời điểm mọi người ở đây cảm thấy tên này khẳng định sẽ bị trị chết, đột nhiên một hồi nổ vang, khí tức trên người hư ảnh bạo tăng.
Ngay sau đó chậm chạp hạ thấp, lực lượng ổn định.
Không chỉ thân thể khôi phục khỏe mạnh, vẻ mặt còn càng thêm hồng nhuận và mạnh mẽ.
- Đây là... Linh hồn đột phá?
- Dược liệu của hắn không chỉ có chữa khỏi bệnh, còn để người bệnh đột phá?
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Ngay cả Liêu Tân hội trưởng cũng mở to hai mắt nhìn.
Hắn chữa bệnh, chỉ là trị liệu đau đớn, đối phương không những từ trên căn bản giải quyết, còn hóa thế yếu thành ưu thế, một lần để người bệnh đột phá!
Phương thuốc như vậy, đã không phải hoàn mỹ, mà là vượt xa hoàn mỹ, đạt đến cảnh giới càng cao hơn!
- Không chỉ như vậy, phương thuốc của Trương đan sư, tất cả dược liệu không quá hi hữu, tiệm thuốc phổ thông cũng có thể gom góp, hơn nữa giá cả không cao...
Ngao Hoa đột nhiên nói.
Trên đường tới, đã được Trương Huyền bàn giao, không nên gọi tiên tổ, chỉ gọi Trương đan sư.
Người sau tạm thời còn không muốn bại lộ thân phận Chân Long.
Thực ra không phải không muốn bại lộ, mà là sợ bị người Vân Ly Thiên kiểm tra.
- Đúng vậy...
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, lần nữa nhìn về phía phương thuốc, từng cái tràn đầy hừng hực.
Toa thuốc này, không chỉ có thể giải quyết chứng bệnh, để tu luyện giả
mượn cơ hội đột phá, mấu chốt nhất là... Những dược liệu này tiện nghi, dễ bán, chi phí rẻ tiền... Thời khắc mấu chốt có thể đưa đến tác dụng, không thể đánh giá.
Dược vật càng dễ dàng mua, càng có thể cứu người, một khi dược vật trân quý nhiều, trong thời gian ngắn tìm không thấy, mặc dù có phương thuốc thì có ích lợi gì?
- Phương thuốc này của ngươi, tại sao có thể có hiệu quả như thế...
Qua nửa ngày mới từ trong khiếp sợ khôi phục lại, Liêu Tân nhịn không được mở miệng.
Một phương thuốc, không chỉ chữa bệnh, còn có thể để cho người ta đột phá, đến cùng làm sao làm được?
- Bệnh chứng này, nói trắng ra không phải Mộng Ma Chứng, cũng không phải Ma Yểm Chứng, mà là trúng một loại kịch độc để cho người ta ảo ảnh!
Trương Huyền nói:
- Cho nên cẩn thận nói ra, không tính bệnh, nên không có viết tên bệnh...
- Trúng độc?
Liêu Tân khó tin:
- Rõ ràng là tất cả triệu chứng của chứng ác mộng...
Thông qua nhìn, nghe, hỏi, cắt, hắn phán đoán chuẩn xác không sai, dùng thuốc, đối phương cũng khỏe, sao lại là trúng độc?
Trương Huyền giải thích nói:
- Là có điểm giống chứng ác mộng, nhưng loại bệnh này, tổn thương chỉ
là linh hồn, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, không còn chút sức lực nào, đối với chân khí và thân thể, ảnh hưởng lại không tính quá lớn.
Người trước mắt này, không chỉ tinh thần yếu bớt, thân thể cũng xuất hiện khô vàng, tựa như cỏ dại mùa thu, bất cứ lúc nào cũng sẽ đến cuối cùng của sinh mệnh... Từ điểm đó nhìn, hiển nhiên cơ năng trong thân thể cũng xuất hiện vấn đề.
- Thần Linh bất luận thân thể hay chân khí đều rất cường đại, cái trước mắt này là Thiên Thần hạ phẩm, tự nhiên mạnh hơn, loại tình huống này cũng sẽ như vậy, chứng ác mộng đơn thuần đã không nói được!
- Cho nên ta phán đoán có phải có độc hay không, mà loại tình huống này, vừa vặn phù hợp mấu chốt của chứng ác mộng, ta lại quan sát ra người này là tu sĩ ở Vọng Nhạc Phong của Bất Tử Thiên, mà ở trong đó, nhiều nhất chính là Ác Mộng Xà, nhất định là người này ra ngoài gặp phải biến cố, bị rắn độc cắn bị thương. Phương thuốc chứng ác mộng bình thường, tuy có thể giảm bớt, lại không cách nào trị tận gốc, trong thời gian ngắn nhìn bình thường, nhưng mỗi hai năm sẽ nổi giận một
lần, sau năm lần kịch độc chảy qua toàn thân, không người có thể cứu chữa!
Bốn phía, tất cả đều nghe giống như thiên thư, con mắt không ngừng nháy.
Ngươi...
Thật sự là đến khám bệnh?
Hư ảnh này sao chép đối tượng, cũng không biết chết bao nhiêu năm, hài cốt hóa thành bùn đất, ngươi làm thế nào thấy được hắn là tu sĩ ở Vọng Nhạc Phong của Bất Tử Thiên?
Dường như ngươi chỉ liếc mắt nhìn, cũng không hỏi thăm?
Liêu Tân tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía hư ảnh trước mắt, hỏi:
- Ngươi ở nơi nào?
Hoàn cảnh nơi ở, có đôi khi cũng là nguyên nhân bệnh, giống như Tề
Linh Nhi trước đó, cho nên thiết kế hư ảnh có thể trả lời.
- Bất Tử Thiên, Vọng Nhạc Phong...
Hư ảnh nói.
- Cái này...
Nghe được đáp án xác thực, tất cả mọi người đồng thời chấn động.
Đây cũng không phải là kinh ngạc, mà là kinh dị.
Chỉ liếc mắt nhìn, một người bình quân không đến một phút, chẩn đoán được chứng bệnh chuẩn xác không nói, còn thiết kế được, làm cho đối phương đột phá, càng nhìn ra chỗ ở của hắn...
Làm sao làm được?
- Bất Tử Thiên, chỗ phía nam, khí trời nóng bức ẩm ướt, điểm ấy từ ăn mặc có thể thấy được!
Biết nghi ngờ của bọn hắn, Trương Huyền giải thích.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên phát hiện, hư ảnh này mặc quần áo khá là mát mẻ, thoáng khí, chống nước.
- Thường xuyên nhận khí hậu ẩm ướt tẩm bổ, làn da người phương nam lộ ra non mịn, trở nên trắng trẻo, người phương bắc khô hanh thô ráp, cái này cũng có thể phân biệt một ít.
Trương Huyền tiếp tục nói:
- Đương nhiên, cái này cũng không phải quan trọng, mà mặc kệ là chứng ác mộng hay trúng độc, hắn bị thương tổn là linh hồn, cái trước mà nói, linh hồn nhất định thống nhất bị tổn thương, không phân khác biệt. Mà người sau, vị trí trúng độc khẳng định thương thế càng nặng... Cẩn thận quan sát liền có thể phát giác linh hồn của hắn phân bố không đều đặn, thông qua cái này, suy tính ra trúng độc thậm chí vị trí trúng độc, đã rất đơn giản...
- Thì ra là thế...
Mọi người mới chợt hiểu ra, lần nữa nhìn về phía thanh niên trước mắt, tràn đầy khó tin và khâm phục.
Vốn cho rằng là tay mơ, nằm mơ cũng không nghĩ đến lại là vương giả, hơn nữa còn là vương giả cao cao tại thượng, đỉnh phong nhất.
- Tiếp tục đi!
Giải thích xong cái thứ nhất, còn lại liền đơn giản, Liêu Tân hội trưởng cho đáp án, cũng toàn bộ chính xác, nhưng so sánh với Trương Huyền, còn kém không ít.
Người sau mỗi một phương thuốc, đều không chỉ có thể chữa bệnh, còn có thể giúp người đột phá...
Có thể nói, ăn thuốc này vào, không chỉ bệnh nhận được khỏi hẳn, tu vi còn có thể bởi vậy được lợi!
Mười phương thuốc, vậy mà tất cả đều hoàn mỹ trong hoàn mỹ.
- Ta thua...
Liêu Tân cười khổ:
- Tâm phục khẩu phục!