Đi vào Linh Lung hoàng thành, liền hỏi thăm hộ vệ phụ trách truyền tống trận rõ ràng, biết trong thành này trừ Linh Lung Tiên Tử ra, hai vị
Thần Vương phong hào mạnh nhất, theo thứ tự là Thượng Quan Vân Uyển và Bách Diệp Thanh Hồng.
Hai người thực lực tương đương, đều chiếm một phương, chưởng khống một phương thiên địa.
Bởi vì mỹ lệ, môn hạ hội tụ không biết bao nhiêu cường giả.
Vốn cho rằng gia hỏa không biết xấu hổ, ngang nhiên cướp đoạt như
vậy, chỉ là cường giả Thần Vương đỉnh cao, không nghĩ tới lại là vị này!
Một viên đan dược, đại biểu một vị cường giả Thần Vương... Đan Vương này càng lớn, chỉ cần vận dụng tốt, chí ít có thể để cho môn hạ
nhiều ra bốn vị Thần Vương trở lên!
Khó trách nói ra lời như vậy...
Cho dù là Thần Vương phong hào, ở trước ích lợi thật lớn cũng không thể ngoại lệ.
Thấy hắn biết thân phận mình, hai tay Bách Diệp Thanh Hồng chắp sau lưng, tựa như nữ vương, cũng không nói chuyện, cúi đầu nhìn xuống dưới, ngay sau đó nhìn thấy Phù Giang Thần tràn đầy hư nhược lắc lư
bay lên, đi vào trước mặt.
Tuy lực lượng của hắn tiêu hao hầu như không còn, nhưng trên người có rất nhiều đan dược, vừa rồi nuốt vào một viên, đã miễn cưỡng có thể phi hành.
- Phù Giang Thần, gặp qua Bách Diệp Thần Vương phong hào!
Ôm quyền khom người, không dám có chút sơ hở.
Bách Diệp Thanh Hồng nhẹ nhàng gật đầu:
- Nếu tới, vậy thì giải thích một chút, viên đan dược này, có phải ta bảo ngươi hỗ trợ luyện chế không? Dược liệu cùng đan phương, là ta tặng cho ngươi?
- Cái này...
Vẻ mặt Phù Giang Thần cứng đờ, quay đầu liếc nhìn Trương Huyền, dừng lại một chút, cắn răng:
- Đúng!
- Phù đan sư, ngươi...
Không nghĩ tới vị này vậy mà giúp đối phương nói chuyện, Trương Huyền sầm mặt lại.
Trước đó còn gọi Phù huynh, lúc này đổi cách xưng hô thành đan sư.
- Trương đan sư, viên đan dược này quả thực là Bách Diệp Thần Vương phong hào để cho ta luyện chế, ngươi đừng hồ nháo...
Phù Giang Thần nói.
- Hồ nháo?
Trương Huyền cười lắc đầu:
- Xem ra là Linh Lung Thiên bắt nạt ngoại nhân như ta?
Bản thân mang theo Thần Vương Thảo tới, tiêu phí vô số, mới luyện chế
thành đan dược, vậy mà nói là của đối phương...
Thật đúng là đổi trắng thay đen!
- Làm càn, Bách Diệp Thần Vương phong hào niệm tình ngươi bắt được đan dược có công, mới không tính toán ngươi vô lễ, không biết cảm ơn, còn nói năng ngông cuồng, muốn chết hay sao...
Phù Giang Thần hét lớn.
Trương Huyền đang cảm giác tức giận dâng lên, liền nghe đối phương truyền âm.
- Trương huynh, Bách Diệp Thần Vương từ trước tới nay đã quen bá đạo, không thừa nhận mà nói, ta sợ nàng đợi ngươi rời khỏi hoàng thành vẫn sẽ ra tay, còn không bằng đáp ứng... Thực sự không được, ta báo cáo Thượng Quan Vân Uyển Thần Vương phong hào, để nàng làm chủ... Bất quá các nàng thực lực tương đương, vị này khăng khăng muốn cầm, ai cũng không có cách nào!
- Ngươi ý tứ là, ta chỉ có thể nhận thua, mặc cho nàng cướp đi đan dược của ta?
Trương Huyền cười lạnh.
- Cũng chỉ có thể như vậy, thấy tốt thì lấy, ngươi chỉ tổn thất Đan Vương, còn có bốn viên đan dược phổ thông có thể dùng, thật muốn giằng co nữa, ta sợ nàng sẽ trở mặt động thủ, đến lúc đó cái gì cũng không chiếm được, thậm chí tính mạng cũng gặp nguy hiểm!
Trong giọng nói của Phù Giang Thần có chút lo lắng.
Dân không đấu với quan, huống chi đối phương là chưởng khống giả
của Linh Lung hoàng thành, bản thân là Thần Vương phong hào, dưới Đế Quân, có thể xưng vô địch!
- Nếu như ta nói... Không thì sao?
Không tiếp tục để ý Phù Giang Thần, Trương Huyền ngẩng đầu lên.
Phù Giang Thần là người Linh Lung Thiên, đối mặt Thần Vương phong hào, tự nhiên không dám phản bác, nhưng hắn không phải!
Nữ nhân trước mắt này rất đẹp, không kém đám người Ngọc Phi Nhi, Hồ Yêu Yêu chút nào, nhưng không nghĩ tới dưới dung nhan xinh đẹp, vậy mà vô sỉ như thế!
Vốn nghĩ vô luận đi đến nơi nào, cũng khiêm tốn làm việc, ai biết lại không cho hắn khiêm tốn!
Đã như vậy... Vậy thì đánh đi!
Làm cho tất cả mọi người đều biết...
Trương Huyền ta, mặc dù mới tới Thần giới hơn một tháng, nhưng cũng không phải người nào muốn bắt nạt, liền có thể tùy ý bắt nạt!
- Bách Diệp Thần Vương phong hào đúng không?
Làm ra quyết định, Trương Huyền không còn nôn nóng như trước đó, một tay chắp sau lưng nhìn qua, trong ánh mắt mang theo lạnh lùng:
- Ta cho ngươi một cơ hội, nói ra lai lịch chân chính của viên đan dược này, đến cùng thuộc về người nào!
- Biết thân phận của Bách Diệp Thần Vương phong hào, lại còn ăn nói ngông cuồng như vậy... tên này điên rồi sao?
- Chỉ sợ điên thật rồi...
Ý niệm ở bốn phía quan sát không ngừng giao lưu.
- Ta niệm tình ngươi tu vi không dễ, còn giúp ta bắt được đan dược, một mực khách khí, như thế nào, cho là ta đế ý thân phận, sẽ không ra tay với ngươi? Hay cảm thấy, ta không giết được ngươi?
Bách Diệp Thanh Hồng híp mắt lại.
Kèm theo nàng nổi giận, một cỗ lực lượng vô địch khuấy động ra, bao phủ khắp nơi, toàn bộ hoàng thành giống như âm u xuống, không khí sền sệt.
Toàn bộ Linh Lung hoàng thành, tất cả đều cảm nhận được áp lực nồng đậm, Trương Huyền đứng mũi chịu sào, càng cảm thấy hô hấp khó mà duy trì, chân khí trong cơ thể tựa như bị đông cứng, bất cứ lúc nào cũng sẽ từ không trung rơi xuống.
Nếu không phải Thần Vương Kiếm trong tay nâng, chỉ sợ thật sự không kiên trì nổi.
Loại lực lượng này đừng nói hắn, cho dù là cường giả Thần Vương chân chính, chỉ sợ cũng chống lại không được.
Thần Vương phong hào kinh khủng như vậy!
Chân khí Thiên Nhược Hữu Tình vận chuyển, áp lực tiêu hết, Trương Huyền thở ra một hơi, trên mặt lộ ra tiếc hận:
- Cơ hội ta cho ngươi, nếu không biết trân quý, vậy thì không có biện pháp...
- Không biết tốt xấu!
Thấy vị này sắp chết đến nơi lại còn nói ra lời này, Bách Diệp Thanh Hồng nhíu mày.
Lúc này còn trang cái gì?
Một Thiên Thần thượng phẩm mà thôi, giống như sâu kiến, lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy.
Tay ngọc khẽ đảo, đang muốn cho hắn dạy dỗ, thân thể đột nhiên cứng ngắc, lập tức cảm thấy cả người bị một cỗ lực lượng to lớn phong tỏa, thật giống như bị Đế Quân để mắt tới.
Vội vàng ngẩng đầu, ngay sau đó nhìn thấy một bản thư tịch màu vàng yên tĩnh lơ lửng ở trên đầu, từng đạo ánh sáng bao phủ, phong bế xung quanh.
- Đây là cái gì?
Đồng tử co rụt lại.
Quyển sách trên đầu này, cho nàng một loại cảm giác hoảng sợ, thật giống như bị khóa định, không chỉ không thể chạy trốn, càng không cách nào phản kích và đánh trả!
Giống như bị Thiên Đạo bao phủ, không thể phản bác.
- Một quyển sách mà thôi!
Trương Huyền lắc đầu.
Vốn không muốn dùng thứ này, nhưng đối phương thực quá vô sỉ.
Cho cơ hội nhiều lần, cũng không có nắm chắc, chết không có gì đáng tiếc!
Tuy vô cùng có khả năng bởi vậy đắc tội Linh Lung Tiên Tử, nhưng lúc này không quản được nhiều như vậy!
- Cường đoạt của người khác, chết cũng không hối cải, chẳng cần biết ngươi là ai, có tội! Vậy nhận trừng phạt đi!
Trương Huyền chẳng muốn tiếp tục phí lời, bàn tay lớn vẫy một cái.
Ầm ầm!
Thiên Đạo chi thư phát ra âm thanh tựa như núi lở, từ không trung chụp xuống.
- Không...
Bách Diệp Thanh Hồng vốn cho rằng, đối phó một Thiên Thần thượng phẩm dễ như trở bàn tay, đối phương không dám nói nhiều, nằm mơ
cũng không nghĩ đến, trực tiếp lấy ra pháp bảo lợi hại như vậy, sắc mặt trắng nhợt.
Muốn ngăn cản, nhưng cảm thấy đau đớn kịch liệt, thư tịch nghiền ép, cả
cánh tay vỡ vụn, ngay cả một cái hô hấp cũng không chịu đựng nổi.