Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 2226 - Chương 3672. Có Đế Tới Chơi

Chương 3672. Có Đế tới chơi
Chương 3672. Có Đế tới chơi

Không biết qua bao lâu, cảm giác áp bách biến mất, Trương Huyền và Lạc Thất Thất lần nữa nhìn về phía trước, ngay sau đó nhìn thấy một thiếu niên lơ lửng ở phía trước.

Hình dáng mười sáu mười bảy tuổi, thân thể hơi gầy, có chút phong phanh, dáng người giống như trước đó biến hóa Thần Vương, chỉ là không còn là đầu gà, mà là hình dáng nhân loại.

Không có anh tuấn bất phàm như hắn tưởng tượng, ngược lại thoạt nhìn có chút ngây ngô, chỉ bằng vào dung mạo, hoàn toàn không tưởng tượng nổi, vị trước mắt này lại là chưởng khống giả của Linh Nguyên Thiên, một trong mấy cường giả đỉnh phong nhất Thần giới.

- Ngươi là... Tiểu Hoàng Kê?

- Chủ nhân...

Thanh niên ngượng ngùng cười một tiếng.

Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra sự tình bết bát nhất không có xảy ra, đối phương vẫn là tiểu gia hỏa kiêu ngạo rắm thúi kia.

- Chủ nhân, ta vừa mới khôi phục, còn cần củng cố tu vi một chút, ngươi về Thần giới trước, chờ ta củng cố tu vi xong sẽ đi tìm ngươi, sẽ không chậm trễ bao lâu.

Thanh niên nói.

Trương Huyền gật đầu.

Giao chiến với cường giả Đế Quân, tự nhiên phải lấy ra trạng thái tốt nhất mới được, nếu không sẽ rơi vào bị động, cho dù đối phương không nói, bản thân cũng sẽ làm như vậy.

Dù sao thời gian ở nơi này gấp trăm lần Thần giới, bất luận tu vi tăng tiến hay củng cố, đều có càng nhiều lựa chọn.

- Phượng Nghiêu, may mắn những năm này có ngươi bảo vệ... Hiện tại ta khôi phục thân thể và lực lượng cho ngươi...

Thanh niên nhìn về phía khô lâu cách đó không xa, cười nhạt một tiếng, ngón tay điểm ra, một giọt máu bay đi, rơi vào trên người đối phương.

Xì xì xì!

Trong nháy mắt, khô lâu tái sinh máu thịt, sau đó một tiếng phượng hót cao vút, trong lửa cháy hừng hực, lại một con hượng Hoàng to lớn trùng sinh.

Mấy phút sau, một thanh niên xuất hiện ở trước mắt, người mặc kim giáp.

Chính là khô lâu tướng quân trước đó, thủ hộ giả trung thành nhất bên cạnh Bất Tử Đế Quân.

- Chúng ta đi thôi...

Thấy có Thần Vương đỉnh phong bảo vệ, lại thêm lực lượng đã khôi phục, Trương Huyền biết Tiểu Hoàng Kê khẳng định không còn nguy hiểm, lần nữa gọi Lạc Thất Thất, vạch phá không gian, trở lại Thần giới.

Từ thế giới cấp thấp đi vào thế giới cấp cao, sẽ cực kỳ dễ dàng, hai người dần dần giải phong tu vi, rất nhanh liền vượt qua Thiên Đạo, ép đến không gian loạn lưu.

Lực lượng Thần Vương được thả ra, sẽ được Thần giới triệu hoán, nửa ngày sau, không gian lay động, hai người rơi trên mặt đất.

Chính là địa phương trước đó cùng đám người Triệu Nhã rơi xuống, Linh Cơ sơn!

- Bây giờ đi đâu?

Lạc Thất Thất nhìn qua.

- Trước về U Hồn hoàng thành, tiếp đó ngồi Đại Na Di truyền tống trận đi Tự Tại Thiên!

Trương Huyền nói.

Loại địa phương nhỏ ở Dạ Minh thành này không có Đại Na Di truyền tống trận, muốn ngăn cản Lạc Nhược Hi và Khổng sư, chỉ có thể về

hoàng thành trước.

Nắm giữ thực lực Thần Vương, có thân phận thành chủ hay không đều không quan trọng, rất nhanh hai người trở lại U Hồn hoàng thành.

Không có trực tiếp rời khỏi, Trương Huyền mang theo Lạc Thất Thất đi về chỗ ở của mình.

Lần này chạy loạn qua Linh Nguyên Thiên, Linh Lung Thiên, Thượng Thương, trở lại U Hồn Thiên, vừa vặn đưa Phong Vương Phá Chướng đan cho cha mẹ và Tôn Cường, để cho bọn họ cũng sớm ngày đột phá bình chướng, nắm giữ năng lực tự bảo vệ mình.

Tu vi đến Thần Vương, đã đứng ở đỉnh phong nhất của Thần giới, lặng yên không tiếng động đi tới chỗ ở, không có bị bất luận người nào chú ý.

- Thiếu gia!

Vừa mới tiến vào đình viện, Tôn Cường tràn đầy hưng phấn nghênh đón, vẻ mặt kích động.

Lúc này Tôn Cường đã đạt đến Thiên Thần cảnh trung phẩm, tuy cách thượng phẩm còn có một khoảng cách rất lớn, nhưng lấy tính tình của hắn, trong khoảng thời gian này hẳn là không có buông lỏng.

- Lão gia và phu nhân đâu?

Trương Huyền nói.

- Ở trong viện, cùng khách nhân uống trà...

Tôn Cường nói.

- Khách nhân?

Trương Huyền cau mày, trong lòng “lộp bộp” thoáng cái, vội vã đi vào trong viện, quả nhiên thấy cha mẹ cùng một thanh niên ngồi ở trong sân, tinh tế thưởng trà.

Thanh niên chừng hai mươi tuổi, trên mặt mang kiên cường và kiên trì, cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng, ánh mắt xa xăm, nhìn không ra tu vi và lực lượng.

Sau lưng đứng một lão giả tựa như hạ nhân, khom người tại nguyên chỗ, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

- Chẳng lẽ là... Đế Quân?

Nhìn kỹ thoáng cái, không phát hiện được thực lực của đối phương, lông mày Trương Huyền nhảy dựng.

Nghe Tôn Cường nói, hắn liền dùng thần thức quét một lần, nếu như

không phải nhìn bằng mắt thường, căn bản không cảm thấy được sự tồn tại của đối phương...

Chỉ bằng vào điểm ấy đã có thể thấy được, thực lực tuyệt đối vượt xa mình!

Tuy hiện tại hắn chỉ là Thần Vương phổ thông, nhưng mượn công pháp và kiếm pháp của Thiên Nhược Hữu Tình, Thần Vương phong hào cũng có thể chiến một trận, trước đó Bách Diệp Thanh Hồng xuất thủ mà nói, không cần Thiên Đạo chi thư, cũng có thể nhẹ nhõm nghiền ép.

Thực lực như thế, vậy mà không phát hiện được thanh niên này...

Hơn nữa còn cùng cha mẹ ở chung một chỗ, làm sao có thể không khiếp sợ?

- Đây là con của ta, Trương Huyền...

Thấy hắn tiến vào, Mộng kiếm thánh dường như không có ý thức được vị trước mắt này mạnh mẽ, cười khanh khách giới thiệu.

Thanh niên gật đầu, cũng không đứng dậy mà nhìn qua, chỉ liếc mắt, Trương Huyền đã cảm giác được tựa như có một thanh trường kiếm phá không tới, tùy thời muốn nghiền hắn thành bột phấn.

Thậm chí thư viện cũng đang không ngừng run rẩy, thật giống như bị

một kiếm chém nát, linh hồn không tự chủ được rung động.

- Ngươi là... vị Đế Quân ở Kiếm Lư kia?

Toàn thân Trương Huyền cứng đờ, trong đầu toát ra một cái tên, nhịn không được nói.

Căn cứ tin tức biết đến, chín đại Đế Quân có hai vị thần bí nhất, thứ nhất là Tự Tại Thiên Linh Tê Đế Tôn, thứ hai chính là Kiếm Lư của Kiếm Thần Thiên.

Vị này không đi tìm thiên tài, không lập Thần Vương phong hào, thậm chí cái gì cũng không tuyên truyền, nhưng mấy vị Đại Đế khác lại không người dám đến Kiếm Thần Thiên làm loạn.

Hiển nhiên thực lực của vị Đế Quân này, so với Đại Đế khác chỉ mạnh không yếu!

- Ngồi đi!

Thanh niên cũng không trả lời, cười nhạt một tiếng.

Biết đối phương thật muốn động thủ, lấy thực lực của hắn bây giờ, khẳng định không cách nào ngăn cản, Trương Huyền cũng không nhiều lời, đi tới trước mặt ngồi xuống.

Lão giả ở sau lưng tiến về phía trước một bước, rót nước trà đưa tới.

Trương Huyền tiện tay nhận lấy, lòng không yên hỏi:

- Không biết... Đế Quân tới đây tìm ta, là vì chuyện gì?

Đế Quân thật muốn gặp mình, phái Thần Vương phong hào đến báo tin là được, bây giờ lại đến chỗ ở của mình, thậm chí Càn Khôn Ma Đế của U Hồn Thiên cũng không phát giác, để hắn khó tránh khỏi có chút bất an.

Thanh niên vẫn không trả lời, mà nhìn qua, giống như đang thẩm duyệt một bảo vật, đồng thời trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Một lát sau, hắn đặt chén trà xuống:

- Có thể thi triển cho ta xem kiếm pháp ngươi lĩnh ngộ một chút hay không?

- Kiếm pháp?

Trương Huyền nhíu mày.

Đối phương là Đế Quân của Kiếm Thần Thiên, chẳng lẽ chỉ vì nhìn kiếm pháp của mình mà tới?

Có lẽ... thật có thể!

Hắn lĩnh ngộ kiếm pháp, bị giới hạn thực lực, đối với Đế Quân mà nói không tính là gì, nhưng lại thực vượt qua Thiên Đạo, vượt qua Luân Hồi, là kiếm thuật đỉnh phong nhất Thần giới.

Đối phương thân là người có kiếm thuật mạnh nhất của Thần giới, muốn xem cũng không kỳ lạ.

Hết chương 3672.
Bình Luận (0)
Comment