- Trương sư, Đế Quân chiến đấu, lực lượng cực mạnh, không có đến loại cảnh giới này, tùy tiện đi qua, rất dễ dàng bị lan đến...
Tử Uyên Cổ Thánh mở miệng nói.
Trương Huyền gật đầu.
Điểm ấy hắn làm sao không biết.
Nhưng dính dáng hai người chiến đấu, để hắn ở đây chờ, làm sao có thể
chờ được.
Mặt mũi sốt ruột, muốn đuổi theo, lại phát hiện tốc độ thực sự quá chậm, chờ đi tới chỗ chiến đấu, đoán chừng đã kết thúc.
- Thiếu gia, ta không tới chậm chứ...
Đang tràn đầy sốt ruột, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, ngay sau đó một thanh niên cười khanh khách đi tới trước mặt.
- Ngươi tới vừa vặn, dẫn ta đuổi theo Khổng sư...
Nhìn thấy người thanh niên này, ánh mắt Trương Huyền sáng lên, vội vàng nói.
Không phải người khác, chính là Tiểu Hoàng Kê ở Thượng Thương củng cố tu vi.
Hắn đi tới Thần giới chẳng qua hơn nửa ngày, nhưng ở Thượng Thương, lại tiếp cận hai tháng, tu vi sớm đã triệt để củng cố, lần nữa khôi phục tới đỉnh phong.
- Đi thôi!
Hoàng Kê gật đầu, bàn tay vạch một cái, hai người phá không mà đi, thời gian nháy mắt biến mất ở trước mặt mọi người.
- Đế Quân chiến đấu, bọn họ muốn đi qua nhìn... Quá nguy hiểm...
Tử Uyên Cổ Thánh chưa kịp khuyên can, nhịn không được cau mày.
- Có vị kia bồi tiếp, hẳn là không cần lo lắng...
Lạc Thất Thất nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Hắn là ai?
Tử Uyên Cổ Thánh vội vàng nhìn qua, lời mới nói một nửa, đồng tử đột nhiên co rút lại:
- Chẳng lẽ cũng là Đế Quân... Bất Tử Đế Quân?
Cửu Thiên Cửu Đế, lão sư cùng rất nhiều vị trong đó tỷ thí qua, bởi vậy Đại Đế chư thiên hầu như đều biết, nếu như nói còn có chưa thấy qua, chỉ sợ cũng chỉ có vị ở Tự Tại Thiên, cùng với Bất Tử Đế Quân.
Lạc Thất Thất gật đầu.
- Bất Tử Đế Quân gọi hắn... thiếu gia?
Rất nhiều đệ tử của Khổng môn sững sờ.
Trước đó lão sư bảo bọn họ nhận một người như vậy làm thủ lĩnh, phần lớn đều lòng không phục, tận mắt thấy một vị Đại Đế gọi thiếu gia, tất cả
đều sợ tới mức nói không ra lời.
Đế Quân mạnh bao nhiêu, bọn hắn biết rất rõ ràng.
Để Đế Quân nhận chủ...
Đến cùng làm cái gì?
- Tuy có Bất Tử Đế Quân bảo vệ, nhưng Đế Quân giao chiến vẫn cực kỳ
nguy hiểm, coi như Trương sư đi qua, cũng không thể làm cái gì, còn không bằng ở chỗ này chờ kết quả...
Bốc Thương Cổ Thánh nói.
- Đúng vậy, ngộ nhỡ vị kia của Tự Tại Thiên biết hắn là truyền nhân của lão sư, ra tay với hắn, hoặc bắt uy hiếp, rất dễ dàng quấy nhiễu tiết tấu của lão sư, xuất hiện nguy hiểm không cần thiết...
Tử Uyên Cổ Thánh nói.
Vị Trương sư này, đi quan chiến không có gì, nhưng ngộ nhỡ bị vị kia của Tự Tại Thiên biết, cố ý thả ra lực lượng, hoặc đánh lén, rất dễ dàng để lão sư rơi vào bị động.
- Các ngươi cả nghĩ quá rồi...
Biết mọi người lo lắng, Lạc Thất Thất cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Vị kia của Tự Tại Thiên sẽ không động thủ với hắn...
- Vì sao?
Tử Uyên Cổ Thánh cau mày, tràn đầy không hiểu:
- Sinh tử trước mắt, cho dù là Đế Quân cũng chưa chắc tuân thủ quy tắc...
Vị kia vì biết tuyệt học của lão sư, hao tổn tâm cơ đi vào Danh Sư đại lục, trăm phương ngàn kế như vậy, ngươi làm sao có thể xác định nàng không làm được?
Người thắng mới là vương đạo, mặt khác đều là giả.
- Đế Quân chưa hẳn tuân thủ, nhưng nàng nhất định sẽ tuân thủ, bởi vì...
Trên mặt lộ ra đắng chát, Lạc Thất Thất giải thích:
- Linh Tê Đế Tôn là bạn gái của hắn!
- Bạn gái?
Đám người Tử Uyên Cổ Thánh, Bốc Thương Cổ Thánh đều ngốc tại chỗ.
Truyền nhân của lão sư, thiếu gia của Bất Tử Đế Quân, hiện tại lại là bạn trai của Linh Tê Đế Tôn...
Thân phận của Trương Huyền, có vẻ như một cái dọa người hơn một cái a...
...
Không gian lóe lên, Trương Huyền thấy hoa mắt, đã xuất hiện ở trên một mặt đất bằng phẳng.
Vô biên vô hạn, không biết rộng rãi dường nào.
Không có một chút linh khí, cũng không có bất kỳ sinh mệnh, thoạt nhìn không có sinh cơ.
- Đây là đâu?
Đồng tử Trương Huyền co rụt lại.
Nếu không phải tu vi đạt đến Thần Vương, chỉ sợ ở trong loại hoàn cảnh này cũng khó mà sống sót, chớ nói chi là quan chiến.
- Trên mặt trăng!
Tiểu Hoàng Kê nói.
- Mặt trăng?
Đồng tử Trương Huyền co rụt lại, lúc này mới phát hiện, mặt đất tỏa ra quang mang nhàn nhạt, sao đầy trời, Thần giới tựa như màn sân khấu lơ
lửng ở trước mắt.
Quả nhiên là trên mặt trăng.
Thế mà nháy mắt đi đến nơi này.
Tốc độ của cường giả Đế Quân, quả nhiên nhanh đến đáng sợ.
Đưa mắt nhìn lại, đã thấy có người đứng ở cách đó không xa, từng cái tỏa ra khí tức nhàn nhạt, muốn nhìn rõ, lại cảm giác khoảng cách không biết bao xa, dò xét không đến.
Linh Lung Tiên Tử cũng ở trong đó.
Tuy không thấy thanh niên chỉ điểm mình kiếm thuật, nhưng lão giả sau lưng hắn lại tới, đứng ở cách đó không xa.
- Đây là... Cửu Thiên Cửu Đế?
Trương Huyền giật mình.
Có thể đi tới nơi này quan chiến, chỉ sợ đều đạt đến Đại Đế, cũng chỉ có bọn họ mới có thể nhanh như vậy đi tới nơi này, cũng chỉ có bọn họ, mới có tư cách không bị dư âm tổn thương.
Còn lão giả kia, có lẽ giống như bản thân, là vị kia ở Kiếm Lư dùng đại lực lượng đưa tới.
- Bắt đầu rồi...
Tiểu Hoàng Kê không có giải thích, mà mở miệng nói.
Trương Huyền ngẩng đầu, quả nhiên thấy ở trên một ngọn núi, hai bóng người ngạo nghễ mà đứng.
Một người râu trắng bồng bềnh, trong mắt mang theo trách trời thương dân, một cái khác tóc dài bay lượn, trong lông mi mang theo vắng lặng.
Lạc Nhược Hi!
Trương Huyền xiết chặt nắm đấm.
Từ Danh Sư đại lục tách ra, từng mặc sức tưởng tượng lấy lần nữa gặp mặt, hoa tiền nguyệt hạ... Cũng nghĩ qua, có thể bởi vì gia tộc không cho phép mà chống lại...
Nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, lại là cảnh tượng như thế.
Cùng một người trọng yếu khác trong cuộc đời của hắn sinh tử đấu...
Rầm rầm rầm!
Thấy không rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, không trung trước mắt xuất hiện vết rách, vô số lôi đình tùy ý buông xuống, mặt đất cũng không ngừng lay động.
Trong từng vết nứt đen như mực, Lạc Nhược Hi và Khổng sư lơ lửng giữa không trung, mỗi người ra tay.
Động tác không nhanh, nhưng mỗi một chiêu đều ẩn chứa lực lượng để
cho người ta khó mà chống lại.
Toàn bộ mặt trăng giống như sắp thừa nhận không được, từ không trung rơi xuống.
- Ở trên mặt trăng chiến đấu, không cách nào mượn năng lực của Thiên Đạo...
Nhìn một hồi, Trương Huyền hiểu được, biết tại sao hai người lại chọn ở
chỗ này.
Đều chưởng khống Thiên Đạo, một khi vận dụng, vô cùng có khả năng để Thần giới rung chuyển, vô số sinh mệnh tử vong...
Đã như vậy, không bằng ở đây.
Ai cũng không mượn dùng được lực lượng Thiên Đạo, chỉ có thể dựa vào thực lực mỗi người.
Dư âm chiến đấu tán dật ra, bị Tiểu Hoàng Kê ngăn ở bên ngoài.
Nhưng mặt đất không có loại đãi ngộ này, xuất hiện một đạo lại một đạo vết rách, trên mặt trăng vốn không có sinh mệnh, giờ khắc này ở dưới hai cỗ lực lượng trùng kích, trở nên càng thêm rách nát không chịu nổi.
- Ngươi cảm thấy ai có thể chiến thắng?
Nhìn một hồi, biết lấy nhãn lực của mình hiện nay, không có Thiên Đạo thư viện, căn bản nhìn không ra ảo diệu, Trương Huyền nhịn không được hỏi Tiểu Hoàng Kê.