Có quyết định liền không rầu rĩ, xoay người bay ra ngoài.
Có lệnh phù ngụy trang, Huyễn Linh nóng nảy cũng không tiến hành công kích hắn, rất mau trở lại bên ngoài núi rừng, vừa định nhìn thấy Ngao Phong nên nói như thế nào, để đối phương vui vẻ một chút, liền cảm nhận được trên không lực lượng nóng nảy khuấy động.
Ngẩng đầu nhìn lại, ngay sau đó nhìn thấy Ngao Phong thuế biến thành Kim Long, đang cùng một mãnh hổ to lớn ở trên không trung kịch chiến.
- Ha ha, Ngao Phong, mấy ngày không gặp, sao yếu thành như vậy? Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn nhận thua, miễn cho mất mặt xấu hổ...
Mãnh hổ cười ha ha.
Hai cỗ lực lượng ở trên bầu trời không ngừng nhộn nhạo, uốn lượn như
pháo hoa, sáng tối chập chờn.
- Thần Vương phong hào của Canh Kim Thiên?
Trương Huyền cau mày.
Đầu mãnh hổ này, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Canh Kim Thiên phong hào, chỉ là chẳng biết tại sao hai người lại đánh nhau.
- Muốn ta nhận thua, nằm mơ...
Ngao Phong gào lên một tiếng, dường như sử dụng bí pháp nào đó, toàn thân chuyển hồng, lần nữa vọt tới đối phương.
Rầm rầm rầm!
Cả hai giao chiến hừng hực khí thế, không gian bị xé nứt ra vô số khe hở.
- Trương sư...
Lạc Thất Thất đi tới trước mặt.
Biết vị trước mắt này có chuyện đi làm, vì không cản trở, nên vừa rồi cũng không đi theo, mà cùng Ngao Phong rời khe núi.
- Đây là chuyện gì xảy ra? Sao lại đánh nhau?
Trương Huyền hỏi.
- Chúng ta vừa đi ra, liền bị Hổ Kiêu Thần Vương phong hào của Canh Kim Thiên ngăn cản, nó hẳn là cũng biết nơi này có Địa Tạng Linh Dịch, cố ý chờ đám người Ngao Phong Thần Vương phong hào tiến vào, bị trọng thương mới tới cướp đoạt...
Lạc Thất Thất truyền âm.
- Cướp đoạt?
Trương Huyền giật mình.
Thuỷ Triều Hải, để cho người sợ hãi cũng không phải cạm bẫy, không gian loạn lưu, cùng với nguy hiểm bản địa... Mà là tu luyện giả!
Nơi này không có quy củ, vì bảo vật, không ít người ôm cây đợi thỏ, chờ
người khác trải qua nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, lại hung hãn ra tay, cướp đoạt thành quả thắng lợi.
Hổ Kiêu Thần Vương phong hào kia, rõ ràng chính là loại này.
- Nếu Ngao Phong Thần Vương không bị thương, khẳng định không kém đối phương, hiện tại...
Lạc Thất Thất lắc đầu.
Nếu không phải bị Huyễn Linh tấn công trọng thương, cho dù Hổ Kiêu lợi hại hơn nữa, cũng nhiều nhất là hoà nhau, bây giờ lại đè đánh, không có chút năng lực hoàn thủ nào, thất bại đã trở thành nhất định.
Ầm!
Thời gian không dài, một tiếng âm bạo kịch liệt, Ngao Phong từ không trung rơi xuống đất, thân thể khổng lồ tràn đầy vết thương, dòng máu màu vàng óng chảy xuôi xuống, đập ra vô số hố to.
Chần chờ một chút, Trương Huyền thu thập lại long huyết.
Long huyết của Thần Vương phong hào, lấy ra bán mà nói, giá cả không ít.
- Giao Địa Tạng Linh Dịch ra đi...
Hổ Kiêu lần nữa biến thành một trung niên, lạnh lùng nhìn qua.
Ngao Phong nghiến răng.
- Mỗi lần Thuỷ Triều Hải mở ra đều có rất nhiều Thần Vương phong hào vẫn lạc, đừng không biết tốt xấu...
Hổ Kiêu hừ lạnh, tiến về phía trước một bước, mặt đất không ngừng lay động.
Biết đối phương vì bảo tàng thật dám hạ sát thủ, Ngao Phong rơi vào đường cùng, đành phải lấy linh dịch đưa tới.
Mở hộp ngọc ra, liếc mắt nhìn, Hổ Kiêu cau mày:
- Làm sao nhỏ như vậy?
Có thể sinh ra nhiều Huyễn Linh như vậy, tình huống bình thường, Địa Tạng Linh Dịch hẳn là số lượng rất nhiều mới phải, làm sao mới như hạt đậu nành?
- Hẳn là tán dật, dù sao thời điểm ta lấy được chỉ như vậy...
Ngao Phong cũng không khai Trương Huyền ra.
- Tán dật?
Lông mày nâng lên, cổ tay Hổ Kiêu khẽ đảo thu linh dịch vào trữ vật giới chỉ, lần nữa nhìn qua:
- Nếu chỉ còn dư lại chút ấy, liền lấy đồ vật ngươi có được đền bù đi!
Nói xong bàn tay ngoắc ngoắc, trữ vật giới chỉ trên ngón tay Ngao Phong bay tới.
Bàn tay nhẹ nhàng phất một cái, cúi đầu nhìn, một lát sau khóe miệng nâng lên:
- Cũng không tệ lắm, xem ra sau khi đi vào Thuỷ Triều Hải, ngươi cũng không có nhàn rỗi, những thứ này đều thuộc về ta...
Nói xong nắm ở trong lòng bàn tay.
Nếu cướp một lần, tự nhiên cái gì cũng không để lại.
Mặc dù đồ vật trong trữ vật giới chỉ của đối phương giá trị không bằng Địa Tạng Linh Dịch, nhưng cũng có không ít, đối với hắn tu luyện có trợ
giúp rất lớn, xem như một bút tài nguyên rất lớn.
- Ngươi...
Thấy tất cả mọi thứ đều bị đối phương cướp đi, Ngao Phong cắn chặt răng, muốn nói cái gì, lại nói không ra.
Nhiều lần linh khí thuỷ triều, đều sẽ có không ít Thần Vương phong hào vẫn lạc, cục diện bây giờ thật muốn dùng sức mạnh, đối phương thật có khả năng chém giết hắn!
Chỉ có thể nhẫn!
Lưu được núi xanh, không sợ không có củi đốt.
- Các ngươi cũng giao đồ vật ra đi...
Cướp xong Ngao Phong, Hổ Kiêu nhìn rất nhiều Thần Vương khác:
- Đối mặt Ngao Phong, ta kiêng kị Vân Ly Thiên bao che khuyết điểm, không có lợi ích to lớn không dám giết người, các ngươi lại không giống... Không muốn chết, thì động tác nhanh lên một chút!
Trong thanh âm mang theo uy hiếp.
Vân Ly Thiên từ trước tới nay bao che khuyết điểm, Ngao Phong càng là Thần Vương phong hào, chỗ tốt đủ lớn, có thể sẽ ra tay chém giết, nhưng đã ngoan ngoãn giao ra hết, tự nhiên không cần thiết đuổi tận giết tuyệt!
Ngao Phong như vậy, nhưng rất nhiều Thần Vương khác liền không giống.
Thần Vương phong hào chém giết mấy vị Thần Vương... Coi như Đế
Quân biết, cũng sẽ không đi tìm phiền toái!
Mạnh được yếu thua... ngay cả Thần Vương cũng không thể giết, Thần Vương phong hào còn có ý nghĩa gì?
Thấy áp lực trên người Hổ Kiêu càng lúc càng lớn, bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ, rất nhiều Thần Vương trọng thương, trong mắt lộ ra bi phẫn, lại không có biện pháp gì.
Nếu không bị tổn thương, nghe nói tin tức, như vậy chạy được bao xa sẽ
chạy bao xa, hiện tại trọng thương, không có biện pháp gì.
Không giao ra bảo vật, thật có khả năng tận diệt bọn hắn!
Thần Vương ở ngoại giới, xem như cao cao tại thượng, nhưng ở Thuỷ
Triều Hải... Địa vị gì cũng không có.
- Đây...
- Ta chỉ sưu tập được những thứ này...
Rất nhanh, các Thần Vương đều đưa trữ vật giới chỉ tới.
Nhìn thấy thu hoạch, Hổ Kiêu thoả mãn gật đầu, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy một vị Thần Vương đi tới trước mặt, cắn chặt răng:
- Hổ Kiêu Thần Vương phong hào, chỉ cần không lấy đi bảo vật của ta, ta nguyện ý đi theo ngươi, quy thuận ngươi, hơn nữa nói cho ngươi trong khe núi đến cùng xảy ra chuyện gì...
- Đi theo? Cũng không phải không thể, có điều phải nhìn tin tức ngươi nói, giá trị có đủ đổi lấy bảo vật trong tay và mạng của ngươi hay không!
Hổ Kiêu Thần Vương phong hào nhấc mí mắt.
- Ngươi sẽ thoả mãn...
Vị Thần Vương kia mắt sáng lên, xoay người chỉ Trương Huyền:
- Chính là tên kia, hắn trước thời hạn đến chỗ Địa Tạng Linh Dịch, trước đó linh dịch này lớn cỡ nắm tay, sau khi hắn tiến vào, liền trở nên nhỏ
như vậy, nếu như nói có vấn đề, khẳng định liên quan đến hắn...
Kẻ trước mắt này, rõ ràng có thực lực đối kháng Huyễn Linh, lại tùy ý bọn họ bị thương, tiếp đó chạy vào trong màng ánh sáng cướp đoạt linh dịch... Nói thật, hắn đã sớm nhìn đối phương không vừa mắt.
Lần này có thể giáo huấn, lại có thể miễn trừ mình bị cướp, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.
- Ngươi cướp đi linh dịch?
Nghe vị này nói, linh dịch lại lớn cỡ nắm tay, con mắt Hổ Kiêu lập tức híp lại, lạnh lùng nhìn về phía Trương Huyền, con mắt thả ra tinh quang.
Lớn linh dịch như vậy, nếu như đạt được hiến cho Đế Quân, nhất định có thể được chỗ tốt càng lớn.