- Hắn ở đâu?
Trong lòng dâng lên một cỗ ngạo khí, đôi mắt của Triệu Nhã hơi nheo lại.
- Khe núi phía chính bắc...
Hổ Kiêu chỉ.
- Dẫn đường!
- Thực lực của hắn quá mạnh, ta sợ đi qua gặp nguy hiểm!
Hổ Kiêu run lên.
- Có ta ở đây, ai cũng không thể gây tổn thương cho ngươi một cọng tóc gáy!
Trong ánh mắt Triệu Nhã lộ ra lạnh lùng.
Lúc này Hổ Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm, mặt mũi hưng phấn, đi ở phía trước dẫn đường.
Chỉ chốc lát, trở lại địa phương phát hiện Địa Tạng Linh Dịch.
Tại chỗ chỉ còn lại các Thần Vương trước đó bị thương, nhìn thấy hắn trở về, từng cái tràn đầy kinh hoàng.
- Vị Cửu Thiên phong Vương kia đi nơi nào?
Không thèm để ý biểu lộ của bọn hắn, Triệu Nhã nhàn nhạt nhìn qua.
- Hắn đi cùng Ngao Phong Thần Vương, chúng ta cũng không biết...
Mọi người mở miệng.
Cũng không phải hỗ trợ giấu diếm, mà là Trương Huyền cùng Ngao Phong đối thoại, bọn họ không nghe được, không biết cụ thể đi nơi nào.
- Thời gian không dài, hẳn đi không xa...
Không nghĩ tới đã rời đi, Hổ Kiêu tràn đầy sốt ruột, đang muốn nói tiếp, đồng thời ép hỏi những người khác đi phương hướng nào, chỉ thấy nữ
hài bên người giống như phát hiện cái gì, thân thể mềm mại run nhè nhẹ.
- Vị Cửu Thiên Thần Vương phong hào kia... Các ngươi có biết tên gọi là gì không?
Nữ hài hỏi.
- Không biết... Thật giống như họ Trương, có người xưng hô Trương sư!
Một vị Thần Vương nói.
Hai vị trước mắt đều là Thần Vương phong hào, có thể chúa tể sinh tử, không ai dám giấu diếm và đắc tội.
- Trương...
Tựa như bừng tỉnh hiểu ra, Triệu Nhã thở phào nhẹ nhõm, bình phục tâm tình kích động, quay đầu nhìn về phía Hổ Kiêu cách đó không xa:
- Vừa rồi ngươi nói vị Cửu Thiên phong Vương kia làm sao cướp đoạt ngươi, nói rõ chi tiết lần nữa!
- Ây...
Không nghĩ tới vị trước mắt này không đi tìm đối phương, báo thù cho mình, ngược lại hỏi chi tiết, mặt mũi xấu hổ.
Hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn cướp đoạt đồ vật, bị cướp đoạt lại, bản thân liền đuối lý.
- Ngươi nói tình huống vừa rồi một chút...
Thấy hắn không muốn nói, Triệu Nhã chỉ vào một vị Thần Vương hỏi.
- Vâng!
Vị Thần Vương này không dám phản bác, nói rõ chi tiết một lần.
- Hắn nói là sự thật?
Triệu Nhã nghe xong, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, nhìn về phía Hổ Kiêu.
- Cái này... là sự thật! Thuỷ Triều Hải không có quy tắc, mạnh được yếu thua, ta cũng là làm việc cho Đế Quân...
Hổ Kiêu vội vàng mở miệng, lời còn chưa dứt, mắt tối sầm lại, ngay sau đó nhìn thấy một bàn tay lăng không hạ xuống, trực tiếp đập vào trên mặt.
Bành!
Thân thể nặng nề rơi xuống đất, cả người choáng đầu hoa mắt.
- Triệu Nhã Thần Vương, ngươi có ý gì, có chuyện gì từ từ nói...
Hổ Kiêu sắp điên rồi.
Có bị bệnh không? Nói còn chưa dứt lời liền đánh người?
Bất kể nói thế nào, chúng ta cũng là một phe, coi như cướp đoạt đồ vật, không chiếm lý, cũng không thể động thủ đánh ta a?
Bành bành bành!
Không thèm để ý hắn phí lời, Triệu Nhã một chưởng tiếp lấy một chưởng bổ tới, Hổ Kiêu muốn phản kháng, nhưng thủy chung không làm
được, thời gian nháy mắt liền bị đánh trọng thương, máu tươi phun mạnh.
Một bên hộc máu, một bên nước mắt chảy ra...
Không phải mới vừa nói, có ngươi ở đây, ai cũng không thể thương tổn ta một cọng tóc gáy ư?
Náo loạn nửa ngày, không phải người khác làm tổn thương ta, là ngươi muốn giết chết ta...
Phía dưới rất nhiều Thần Vương, từng cái hai mặt nhìn nhau, mỗi người có chút nghi ngờ nhân sinh.
Vốn cho rằng Hổ Kiêu tìm chỗ dựa tới, bảo vật của bọn họ sẽ bị vơ vét, làm sao náo loạn nửa ngày, chỗ dựa lại đánh hắn?
Hơn nữa quả quyết như vậy, tàn nhẫn như vậy, không có chút ý tứ lưu tình nào...
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Ta là ai, ta ở đâu, ta tên gì...
Tất cả mọi người đều không biết làm sao.
- Thực lực của ta không bằng ngươi, đánh ta giết ta, đều không có lời oán giận, nhưng Đế Quân đã thông báo, để ngươi chăm sóc ta, vì sao muốn làm như vậy, coi như giết người, cũng phải cho một lý do chứ...
Toàn thân sưng tấy, cảm giác sắp bị đánh chết, Hổ Kiêu nhịn không được nữa, cao giọng chất vấn.
Uất ức ah!
Tìm ngươi tới báo thù, không phải để ngươi đánh chơi...
- Lý do? Thực ra ta nên sớm nghĩ tới...
Triệu Nhã ngừng tay, trong ánh mắt lộ ra cuộn trào mãnh liệt:
- Vị Cửu Thiên phong hào kia... Là lão sư của ta!
Trừ lão sư, ai có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Trước đó còn nghĩ, nàng ở trong Thời Không Kính tu luyện, lần này khẳng định tốc độ nhanh hơn lão sư, hiện tại xem ra, vẫn là nghĩ lão sư
quá đơn giản!
Vẫn biến thái như trước đây!
Ngắn ngủi một tháng, Cửu Thiên phong Vương...
Khó tin.
- Lão sư của ngươi?
Thân thể co giật, Hổ Kiêu lại phun ra một ngụm máu:
- Triệu Nhã Thần Vương ý tứ là, hắn từng chỉ điểm ngươi?
- Không sai! Sở dĩ ta có thể tiến bộ nhanh như vậy, cũng là bởi vì lão sư
đánh ra cơ sở, không có lão sư, liền không có ta ngày hôm nay...
Triệu Nhã nhìn qua:
- A, cũng không có Trịnh Dương, Lộ Xung, Vương Dĩnh, Ngụy Như
Yên, Trương Cửu Tiêu, Khổng Thi Dao, Lưu Dương, Viên Đào, Thiện Hiểu Thiên cùng Bạch Nguyễn Khanh ngày hôm nay...
- Bọn họ là đám người Chước Dương Đại Đế, Càn Khôn Ma Quân tiêu phí đánh đổi to lớn bồi dưỡng Thần Vương phong hào... Làm sao lại liên quan đến Cửu Thiên phong Vương?
Hổ Kiêu choáng váng.
Ngươi là học sinh của hắn, liền cảm thấy khó tin, tại sao lại dính líu quan hệ với những người khác nữa?
- Chúng ta đều là học sinh của hắn!
Triệu Nhã nói.
- Bản thân Cửu Thiên phong Vương, mười một học sinh, tất cả đều là Thần Vương phong hào đứng đầu Thần giới...
Hổ Kiêu khóc.
Lúc này hắn rốt cuộc minh bạch, tại sao lại bị đối phương đánh.
Đi đoạt lão sư của người ta, may mắn trước nói cho Triệu Nhã, nếu như
để đám người Trịnh Dương biết, đoán chừng sẽ trực tiếp đập chết mình...
Cái này gọi là chuyện gì...
Vốn tất cả mọi người nói, vị này có thể là vị Thiên Túng Đại Đế kế tiếp, hắn còn xem thường, dù sao Cửu Đế chưa chắc sẽ cho phép hắn sống sót...
Chí ít đám người Triệu Nhã khẳng định sẽ đi khiêu chiến...
Hiện tại xem ra, người ta không chỉ có thể sống thật tốt, còn vô cùng thoải mái...
Thực lực bản thân, dưới Đế Quân mạnh nhất, càng có mười một vị đệ tử
siêu cường, xem ra lần Thuỷ Triều Hải này, hắn sẽ đặt bao hết...
- Vừa rồi các ngươi cũng nhìn được nghe được, vị Cửu Thiên phong Vương kia là lão sư của ta, có thể nói cho ta biết, bọn họ đi phương hướng nào hay không?
Không để ý biểu lộ của Hổ Kiêu, Triệu Nhã nhìn về phía mọi người.
- Bọn họ...
Chần chờ phút chốc, một vị Thần Vương chỉ rõ phương hướng:
- Đi bên kia!
- Đa tạ!
Triệu Nhã không nói thêm lời, bàn tay lớn vồ một cái, xách đuôi Hổ
Kiêu đã bị đánh thành bản thể, sải bước đi thẳng về phía trước.
Sắp gặp được lão sư...
Càng nghĩ càng kích động.
Hổ Kiêu bị xách đuôi, treo ngược ở trên không trung, giờ mới hiểu được: Vừa rồi đối phương đánh hắn một trận, chỉ là vì hỏi thăm tung tích của lão sư, chân chính gặp được sư phụ, đoán chừng còn sẽ bị đánh...
Sớm biết như vậy, ta ngoan ngoãn đi tìm những bảo vật khác thật tốt, hiện tại thù không báo không nói, còn bị đánh luân phiên...
Đế Quân là bảo Triệu Nhã Thần Vương tới chiếu cố hắn... Lúc ấy còn cảm thấy rất vui vẻ...
Hiện tại đột nhiên cảm thấy không muốn để cho nàng chăm sóc... Có thể
đổi ý không?