Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 226 - Nam Nhân Như Thần

Nam nhân như thần Nam nhân như thần vipTruyenGG.com

Trans by My

Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

-------------

- Đại. . . Đại sư huynh?

- Lưu sư và hai vị danh sư gọi Trương Huyền là đại sư huynh?

- Hắn không đến hai mươi tuổi, trong khi đó người ít tuổi nhất trong ba vị danh sư cũng phải sáu mươi, bảy mươi tuổi rồi. Mẹ nó… đây là cái tư duy gì vậy?

- Không biết! Nhưng mà. . . nhìn ba vị danh sư cũng không giống đang giả vờ. Chẳng lẽ Trương lão sư còn có thân phận lợi hại gì khác?

Đám người lần nữa như bị sét đánh.

Ngày hôm nay, những cú sốc như sóng thủy triều không ngừng ập tới, một làn sóng nối tiếp một làn sóng. Tất cả mọi người đều cảm thấy như không theo kịp, trái tim ngộp thở sắp không chịu nổi.

- Hắn. . . Hắn là đại sư huynh của ba vị danh sư? Chẳng lẽ. . .

Thẩm Truy bệ hạ như nghĩ tới điều gì, con ngươi co rụt lại, thân thể run lên.

Tam đại danh sư ở tại Vương cung, vì vậy hắn có nhiều thời gian tiếp xúc với ba người, cũng biết họ nghĩ gì.

Cả ba đều một lòng muốn bái Dương Huyền làm thầy, hiện tại lại gọi Trương Huyền là đại sư huynh, có ngốc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

- Trương Huyền lão sư là. . . học sinh của Dương sư, hơn nữa còn là. . . Thân truyền!

Hô hấp của hắn lập tức trở nên dồn dập.

Dương sư có thể trợ giúp Thẩm Hồng sắp chết đột phá, cho thấy thủ đoạn cao siêu làm cho người tin phục. Dựa theo sự đánh giá của mấy người Lưu sư, chỉ sợ đối phương ít nhất cũng là một vị siêu cấp danh sư tam tinh, thậm chí vượt qua tam tinh.

Loại nhân vật này như Cửu Thiên Thần Long, thấy đầu không thấy đuôi. Nói không chừng mấy ngày nữa se biến mất không biết tung tích.

Trương Huyền là học sinh thân truyền của hắn thì quá tốt. Bọn họ có thể thông qua cây cầu nối, đưa hắn vào cũng một chiến tuyến với Thiên Huyền vương quốc.

Dù cho họ không giữ được vị đại năng này, nhưng ba người Lưu sư ở đây bái sư thành công, khẳng định sẽ khó có thể từ chối mình.

Vương quốc quật khởi chỉ là vấn đề thời gian!

Nếu như nói vừa rồi hắn còn cảm thấy vai vế thấp hơn Trương Huyền một bậc hơi mất mặt, trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm. Nhưng giờ phút này hai mắt lại tỏa sáng như sao, cảm thấy bản thân thật vinh hạnh.

Trương Huyền là học sinh của Dương Huyền, như vậy việc trở thành danh sư chỉ là vấn đề thời gian. Đừng nói thúc thúc, dù bắt hắn gọi đối phương là gia gia hắn cũng vui lòng.

Hắn là chủ của một nước, luôn gánh vác trách nhiệm trên vai, vì vậy đã sớm coi lợi ích quốc gia là trên hết. cái gì thân phận, bối phận cũng chỉ là một cách xưng hô thôi.

Bên cạnh đó, Lưu sư và những người khác vốn cùng bối phận với tổ phụ Thẩm Hồng. Trương Huyền là đại sư huynh của bọn hắn, nếu tính toán cẩn thận, bắt hắn gọi thúc vẫn là tiện nghi cho hắn.

- Đại, đại, đại. . . sư huynh? Đại sư huynh của tam sư?

Trong lúc mọi người đang ngẩn người, Lục Tầm chỉ cảm thấy miệng run rẩy, không thốt nên lời.

Lsy do hắn cố ý nhằm vào Trương lão sư là vì tranh đoạt cơ hội trở thành học đồ của tam sư. Không ngờ. . . Người ta không những không quan tâm, mà còn là đại sư huynh của tam sư. . .

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình như một thằng hề.

Náo loạn lâu như vậy, đối phương lại không thèm để ý chút nào. Chỉ cần tiết lộ một chút thân phận đã đủ đè chết hắn.

Thư họa tông sư, trà đạo đại sư, chính thức luyện đan sư (nhiều luyện đan sư đến trợ trận như vậy, cả Vương Siêu và hắn đều biết Trương Huyền là luyện đan sư), huynh đệ của phụ thân, sư huynh của tam sư. . .

Chỉ một cái thân phận trong đó thôi đã đủ lăn lộn khắp Thiên Huyền vương quốc. Giờ phút này toàn bộ lại tập trung trên người một lão sư không đáng chú ý trong học viện. . . Diều này tác động mạnh mẽ vào thần kinh của hắn, khiến hắn cảm thấy thật mơ hồ.

Hắn một mực tự nhận là là một siêu cấp thiên tài, không thèm dựa vào giúp đỡ của phụ thân cũng có thể tự tạo ra danh tiếng của riêng mình. Bây giờ hắn mới phát hiện, cái gọi là tài năng của hắn chẳng là gì so với đối phương.

Nói thật. . . Lần đả kích này khiến hắn có chút hoài nghi cuộc sống!

Hắn đang cảm thấy tuyệt vọng, bỗng nghe thấy thanh âm của Lưu sư vang lên.

- Lục lão sư đúng là rồng phượng trong loài người. Khi còn ở Bắc Vũ Vương quốc, ta có nghe nói về Lục Tầm, cũng có ý định thu hắn làm học đồ. Nếu Đại sư huynh đã mở miệng. . . Lục Tầm, ngươi có bằng lòng trở thành học đồ của ta hay không?

Lưu Lăng cười nhìn hắn.

Không thu được Trương Huyền nhưng có thể thu Lục Tầm làm học đồ cũng là một thu hoạch lớn. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của sư huynh hẳn là có ý hóa giải mâu thuẫn, hắn cũng vui vẻ giúp đỡ một tay.

- Ta nguyện ý. . .

Lục Tầm tỉnh táo lại, thân thể kích động đến run rẩy.

Tất cả nỗ lực của hắn đều là vì cái này. Hắn vốn cho rằng thua sư giả bình trắc, thua tỷ thí là đã mất hết hi vọng, không nghĩ đến niềm vui lại tới đột ngột như vậy.

- Vâng. . . Trương Huyền, a không… Trương thúc. . . Lão sư!

Hắn cũng biết, Lưu sư sở dĩ lập tức đồng ý thu nhận hắn một phần là vì nghe qua tên tuổi của hắn, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là nể mặt Trương lão sư.

Mặc dù hắn đối xử với Trương Huyền như vậy, nhưng đối phương lại không để bụng hiềm khích lúc trước mà mở miệng đề cử mình với Lưu sư, hi vọng Lưu sư có thể thu làm môn hạ!

Đây là người có lòng dạ rộng lượng nhường nào?

Lục Tầm xiết chặt nắm đấm, hốc mắt đỏ lên.

- Đây mới là phong độ mà lão sư nên có. Từ giờ con hãy cố gắng học tập Trương đại sư nhiều một chút!

Lục Trầm đứng bên cạnh dặn dò.

Từ lời kể của Hoàng Ngữ, hắn biết đứa con bất hiếu này đã mang đến bao nhiêu phiền phức cho Trương Huyền, nhưng đối phương không hề trách cứ một câu nào, ngược lại còn giới thiệu Lục Tầm với tam sư để hắn trở thành danh sư học đồ. Tấm lòng độ lượng này không phải ai cũng có được.

- Vâng! - Lục Tầm gật đầu.

Giờ phút này hắn mới phát hiện ra những hành động trước đây của mình ấu trĩ như thế nào.

Hắn còn đang tìm cách làm học đồ của tam sư, trong khi đó người ta đã trở thành sư huynh của đối phương. Hắn còn nghĩ trở thành thư họa sư như thế nào, người ta đã là tông sư, còn chưa đột phá Ích Huyệt cảnh, người ta đã là Thông Huyền cảnh đỉnh phong. . .

Đây chính là sự chênh lệch như lạch trời, căn bản không cách nào so sánh được.

- Trương lão sư, trước kia là ta hồ đồ, không biết tốt xấu, hãy tha thứ cho ta!

- Biết sai biết sửa không gì tốt hơn! Hi vọng ngươi sẽ đi theo Lưu sư học tập thật tốt, mau chóng trở thành một danh sư chân chính! – Thấy hắn đã tỉnh ngộ, Trương Huyền hài lòng gật đầu.

Thật ra hắn cũng không có ác cảm quá lớn với Lục Tầm.

Theo thông tin mà tiền thân biết, gia hỏa này từ khi tiến vào học viện đến nay đã dạy dỗ được không ít học viên lợi hại, hầu như không làm việc gì xấu. Chỉ là tính cách hắn quá mạnh mẽ, một lòng muốn siêu việt phụ thân, vì vậy mới gây ra không ít sai lầm.

- Vâng! - Lục Tầm tiếp thu một cách nghiêm túc. Ngay sau đó hắn tiến đến trước mặt Lưu Lăng:

- Lưu sư, ta có thể khẩn cầu ngươi một việc hay không?

- Cứ nói đừng ngại! - Lưu sư vuốt râu cười nói.

Nhìn thấy Lục Tầm thật lòng hối cải, hắn cũng cảm thấy vui mừng.

- Mấy học viên của ta vì giúp ta chiến thắng đã uống “Phong Ma Phá Lực Đan”, có thể sẽ lưu lại tai mầm họa. Mong rằng Lưu sư ra tay giải quyết.

Lục Tầm quỳ rạp xuống đất.

- Lão sư. . .

Chu Hồng và những người khác xiết chặt nắm đấm, hốc mắt tất cả đều đỏ lên.

Chuyện này nếu lan truyền ra sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Lục lão sư. Nhưng vì tương lai của bọn họ, hắn vẫn chấp nhận nói ra chuyện này trước mặt tất cả mọi người như vậy. Tấm lòng của hắn dành cho học viên khiến mọi người bội phục.

Trước đó, Mạc Hiểu đã từng có suy nghĩ muốn làm học trò của Trương Huyền. Nhưng khi nhìn thấy Lục tầm làm như vậy, hắn cũng rất xúc động. Sau khi trầm tư một lát, hắn quay lại nhìn Lục Tầm, trong lòng có một quyết định mới.

Lão sư dạy giỏi có quyền lựa chọn học viên, đồng thời học sinh có thiên phú cũng có quyền lựa chọn lão sư.

Trước đó hắn muốn vào lớp của Trương Huyền là bởi vì biểu hiện của Lục lão làm hắn hơi thất vọng. Tuy nhiên, bây giờ nhìn thấy cảnh này, hắn biết Lục lão sư tài năng và nổi tiếng nhất Hồng Thiên học viện đã trở về.

Một trái tim lớn mới có thể đi được càng xa.

Vì vậy, ý muốn vào lớp học của Trương Huyền lão sư cũng dần phai nhạt.

- Phong Ma Phá Lực Đan? Đây là loại thuốc cấm làm tăng cao tu vi một cách nhanh chóng. Người sử dụng mặc dù có thể gia tăng lực lượng trong thời gian ngắn, nhưng đan dược còn sót lại độc tính sẽ lắng đọng trong kinh mạch, làm cho tốc độ tu luyện của người đó càng ngày càng chậm, ảnh hưởng đến tiến bộ sau này. Vì chiến thắng mà để các học viên sử dụng loại dược vật này tương đương với phá hủy tiền đồ của mấy hài tử đó… Lục Tầm, ngươi hồ đồ a!

Lưu Lăng sững sờ, lập tức lắc đầu.

- Đúng vậy! Ta biết sai rồi, xin Lưu sư xuất thủ giúp họ!

Lục Tầm thành khẩn cầu xin.

Hắn cũng biết hậu quả sau khi sử dụng loại đan dược kia, nhưng bởi vì sự sỉ nhục mà hắn nhận lấy ngày hôm qua đã khiến hắn mất đi sự phán đoán vốn có. Lòng hiếu thắng lấn át ý chí khiến hắn làm ra những chuyện sai lầm.

- Phong Ma Phá Lực Đan sẽ cưỡng ép tăng lên tiềm lực của con người, giống như tiêu hao sinh mệnh. Dù là ta e rằng cũng không có cách nào giải quyết!

Lưu Lăng thở dài.

Nếu như tai họa ngầm của loại thuốc này có thể giải quyết, ai lại không mua về ăn để gia tăng tốc độ tu luyện?

Cũng bởi vì không có cách nào nên nên mới bị cấm.

Dù ch hắn là danh sư, cũng bó tay.

- Không cách nào giải quyết?

Khuôn mặt Lục Tầm trắng nhợt.

Hắn cứ tưởng chỉ cần là danh sư sẽ có thể dễ dàng giải quyết. Hiện tại xem ra bản thân quá ngây thơ rồi.

Đến cả Lưu sư cũng không giải quyết được, chẳng phải có nghĩa là vì sự ích kỷ của mình mà hắn đã hủy hoại tương lai của mấy người rồi?

Cảm giác tự trách mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn.

- Ngươi dùng Phong Ma Phá Lực Đan?

Cuộc hội thoại rơi vào trong tai Trịnh Dương, hắn vội vàng đi tới bên cạnh bạn tốt của mình, vẻ mặt đầy lo lắng.

- Đúng vậy! - Mạc Hiểu gật đầu.

- Ngươi. . . - Trịnh Dương nắm chặt tay.

Hắn đã từng nghe nói đến Phong Ma Phá Lực Đan. Sau khi sử dụng loại đan dược này, thực lực người đó sẽ tăng mạnh trong một thời gian ngắn, nhưng sau đó lại rất khó có thể tiến bộ.

Việc này chẳng khác gì chặt cây lấy ngọn.

Người bạn thân này từ nhỏ cùng hắn lớn lên, rất cứng đầu trong việc tu luyện. Nếu để hắn thấy tốc độ tu luyện của mình ngày càng chậm, e rằng sẽ khó lòng chịu đựng được.

- Trương lão sư, cầu xin ngươi xuất thủ cứu Mạc Hiểu!

Trịnh Dương cắn chặt răng, quỳ xuống trước mặt Trương Huyền.

Trong lòng hắn, Trương lão sư không gì không làm được, dù là việc Lưu sư không làm được, nhưng hắn khẳng định có thể.

- Cứu hắn?

Học sinh đã mở miệng, Trương Huyền cũng gật đầu đồng ý:

- Được!

Vừa rồi diễn ra sư giả bình trắc, Trương Huyền đã thông qua quá trình vận dụng võ kỹ của đám người Mạc Hiểu nhìn ra vấn đề trong đó. Chất độc của Phong Ma Phá Lực Đan tích trữ trong cơ thể, lưu lại tai hoạ ngầm. Nếu đổi lại là những người khác, cho dù là tam tinh, tứ tinh danh sư cũng không thể làm gì được, nhưng hắn không giống.

Thiên Đạo chân khí thanh tịnh như nước, những độc chất này tính mặc dù lợi hại nhưng chỉ cần truyền chân khí tinh thuần của hắn vào sẽ rót có thể dễ dàng thanh trừ sạch sẽ.

Đến cả khí độc có thể tự do tránh né cũng loại bỏ được, huống chi là một chút đan dược chứa chất độc.

- Ngươi có thể cứu?

Thấy hắn đáp ứng nhanh như vậy, đám người Lưu sư đều sững sờ.

Trương Huyền không giải thích, hắn gọi Mạc Hiểu đến trước mặt. Bàn tay giơ lên, một luồng chân khí lập tức dọc theo kinh mạch đối phương đi vào. Không lâu sau, tất cả độc tính còn sót lại đều được hóa giải.

Cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, Mạc Hiểu kích động toàn thân run rẩy.

Sau khi sử dụng đan dược, hắn cảm nhận rõ ràng thân thể giống như bị giam giữ, nhưng giờ khắc này, thứ giam cầm hắn đã hoàn toàn biến mất, không còn gông xiềng hạn chế hắn tu luyện.

- Đa tạ Trương lão sư giúp ta giải quyết tai hoạ ngầm!

Biết tác dụng phụ của Phong Ma Phá Lực Đan hoàn toàn biến mất, Mạc Hiểu quỳ xuống.

- Giải quyết?

Lưu Lăng cảm thấy không thể tin được. Hắn vội vàng tiến lên truyền chân khí vào trong cơ thể đối phương. Vừa nhìn thoáng qua, hai mắt hắn lập tức trợn tròn:

- Là. . . là. . . sự thật!

Chính hắn cũng không giải quyết được tai hoạ ngầm, vậy mà Trương lão sư lại có thể dễ dàng giải quyết. . .

Đây là năng lực gì?

Khó trách có thể được Dương sư nhìn trúng, trở thành đại sư huynh của ba người. Chỉ riêng năng lực này cũng quá nghịch thiên đi!

Lục Tầm cũng vội vàng kiểm tra lại, sau đó lập tức quỳ xuống trước mặt Trương Huyền:

- Xin Trương thúc thúc trị liệu giúp mấy người khác!

Lần này hắn gọi một tiếng "Trương thúc thúc" là cam tâm tình nguyện, không có bất kỳ giả dối nào.

- Ừm!

Cứu chữa mấy người này cũng không tốn hao quá nhiều công sức. Trương Huyền gật gật đầu, chỉ trong thời gian ngắn đã giải quyết triệt để tai hoạ ngầm cho tất cả.

Người cần phí nhiều công sức nhất là Chu Hồng. Bởi vì lúc nãy hắn không chiến đấu nên thư viện không hình thành thư tịch. Bây giờ phải để hắn đánh quyền một lần mới có thể tìm ra chỗ mấu chốt.

Nhìn vào khuôn mặt rực rỡ của các học trò của mình, Lục Tầm thật tâm thật ý bội phục vị Trương lão sư này.

Trên thế giới xác thực có một loại người, dù xuất phát cùng một điểm với ngươi nhưng lại khác biệt một trời một vực.

Bọn hắn chỉ có thể ngẩng đầu hâm mộ mà không cách nào đuổi theo.

Rất rõ ràng, Trương lão sư chính là loại này. . . Một nam nhân như thần!

Ngay khi hắn đang vô cùng bội phục và quyết tâm lấy đối phương làm mục tiêu phấn đấu cả đời, vị thần nhân này lại nở nụ cười nhìn hắn.

- Ừm. . . Lục lão sư, ngươi có còn Phong Ma Phá Lực Đan nữa không? Hoặc là. . . Ngươi mua loại đan dược này ở đâu? Có thể giúp ta mua mấy viên hay không? Đan dược này có thể giúp người ta tăng tu vi trong thời gian ngắn tăng như vậy, ăn thêm mấy viên liệu có thể để tu vi liên tục tăng lên hay không?

“ . . .” Lục Tầm.

“. . .” Lưu Lăng và mọi người.

Bình Luận (0)
Comment