Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
----------------
- Không thể như vậy được...
Ý nghĩ này vừa hiện ra ở trong đầu, Trầm Bích Như không ngừng lắc đầu.
Nàng từng xem qua một sách cổ, phía trên ghi chép, chức nghiệp trên cửu lưu ngoại trừ những chức nghiệp thường gặp bên ngoài như luyện khí sư, luyện đan sư, trận pháp sư, còn có một loại chức nghiệp thần bí nhất... thiên cơ sư.
Thiên cơ sư am hiểu thiên cơ tính toán tài tình, có thể lợi dụng kỹ xảo đặc biệt, sớm biết trước chuyện sắp phát sinh trong khoảng thời gian ngắn, sau đó đưa ra sự chuẩn bị.
Nếu như là người như thế, hoàn toàn có thể sớm biết đề thi, lại lật xem sách tương ứng, chỉ cần nhớ kỹ đáp án là được. Căn bản không cần xem hết tất cả các quyển sách.
Chẳng lẽ vị Trương lão sư này có loại thiên phú nghề nghiệp này? Cho nên, có khả năng biết vấn đề mình sắp gặp phải, sớm ở trong tàng thư các xem xong, trả lời hoàn mỹ không thiếu sót!
Có khả năng sớm biết trận pháp của Vân Đào không có tác dụng vây khốn được con báo Kim Thân Thiết Tiễn...
Nàng vừa nghĩ như thế, ngược lại cảm thấy thật sự có khả năng!
Chỉ là...
Loại nghề nghiệp này chỉ ở trong truyền thuyết. Dựa theo tỉ lệ trên sách ghi lại, trong mười vạn vạn người tu luyện, cũng không nhất định có thể xuất hiện một người. Gần như chỉ tồn tại trong hư vô mờ mịt, căn bản không có người nào nhìn thấy.
Nếu quả thật có loại năng lực này, sát hạch của giáo sư chỉ là chuyện đã lường trước, khẳng định có thể sớm phòng ngừa, không đến mức dẫn tới nhiều tắc trở như vậy.
Lại nói, cho dù thiên cơ tính toán tài tình, cũng chỉ là tính rõ ràng chuyện cơ bản xảy ra, không có khả năng ngay cả đề thi là cái gì, ở trên quyển sách nào, cũng có thể biết được rõ ràng tất cả!
Trong lòng nàng miên man suy nghĩ, chân mày nhăn lại thành một đống. Trầm Bích Như càng suy nghĩ càng thấy hồ đồ, càng suy nghĩ càng không rõ ràng.
Nàng tự cho rằng mình đã rất hiểu vị Trương lão sư này. Nàng lại phát hiện, đó chỉ là một góc băng sơn của hắn.
Suy nghĩ hồi lâu, hoàn toàn không có chút kết quả nào, ngược lại nàng càng thêm tò mò đối với vị Trương lão sư này.
Cho tới giờ khắc này, nàng cuối cùng mới hiểu rõ, vì sao Hàn Quỳnh nói nàng không xứng với đối phương. Quả thực, cho dù nàng rất đẹp, thiên phú cũng không tính là quá kém, người như thế, cũng không xứng.
Nàng miên man suy nghĩ. Đám người Chu Cẩm Hoàng, Chu Tuyên lại mở to hai mắt nhìn.
- Tiểu tử này... có phải bị bệnh không? Sắp sát hạch, mới đi đọc sách?
- Nhất định là đầu óc có vấn đề. Nếu không, lúc này đọc sách có ích lợi gì?
Hai người vừa nói thầm, vừa lặng lẽ nhìn về phía Mạc Vũ cách đó không xa. Chỉ thấy lông mày nàng cũng nhíu lại thành một đống, không biết suy nghĩ điều gì.
Bọn họ đang muốn lấy lòng nói ra cái gì đó, lại thấy thân thể của nữ thần chuyển qua một bên, nhấc chân đi về phía thư viện.
- Mạc Vũ tiểu thư...
Hai người tính chạy tới.
- Chờ ở chỗ này cho ta. Ai đi theo, ta đánh gãy chân của hắn!
Hừ lạnh một tiếng, thân thể Mạc Vũ chuyển một cái, đi thẳng về phía tàng thư các.
- Đáng giận, đáng giận!
Nghe được Mạc Vũ công chúa không ngờ vì một kẻ mới quen, quát mắng hai người, Chu Cẩm Hoàng, Chu Tuyên tức giận, sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ có điều, lửa giận của bọn họ còn chưa có thiêu đốt được bao lâu, đã thấy Mạc Vũ tiểu thư lại đi trở về, trong miệng không biết nói thầm cái gì, sắc mặt cũng không biết là xanh hay đỏ, đầy cổ quái.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy nghi ngờ. Nhưng bọn họ lại sợ làm cho đối phương tức giận, không thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ, sốt ruột vò đầu bứt tai.
Một lát sau, thật sự không nhịn được, Chu Cẩm Hoàng ngoắc tay. Một tên hộ vệ đã đi tới. Hắn nhỏ giọng nói vài câu.
Tên hộ vệ này đi vòng một vòng lớn, đi tới phía sau lưng Mạc Vũ tiểu thư, nghe một hồi. Vẻ mặt hắn cũng cổ quái đi tới.
- Mạc Vũ công chúa nói cái gì?
Thấy hắn đi tới, hai người vội vàng nhìn qua.
- Nàng... cứ luôn nói, lật sách, lật sách, lật sách... Cụ thể còn có cái gì ta cũng không có nghe rõ!
Hộ vệ vò đầu.
- Lật sách?
Chu Cẩm Hoàng, Chu Tuyên lại nhìn nhau. Mỗi người từ trên mặt đối phương, nhìn ra được áp lực. Đồng thời trong lòng bọn họ xuất hiện một ý nghĩ...
Lẽ nào... nữ thần điên rồi?
...
Không biết nữ thần trong lòng người khác đang phát điên vì hắn, thời khắc này Trương Huyền giống như Mạc Vũ nói, đang điên cuồng lật sách.
Vốn tưởng rằng sách liên quan tới thuần thú, mấy vạn cuốn cũng không ít. Nhưng đến thư viện hắn mới biết được ý nghĩ này ấu trĩ tới mức nào. Sách trước mắt phong phú, số lượng tuyệt đối không dưới hơn mười vạn.
Tuy rằng kém hơn so với tàng thư khố của Thiên Huyền vương quốc, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Nếu như dựa theo phương pháp trước đây xem một chút, không ba ngày ba đêm, căn bản không nhìn hết.
Ban đầu cảm thấy sát hạch một thuần thú sư rất đơn giản, một hồi là làm xong. Nếu thật sự phải đọc sách trong thời gian dài như vậy, sợ rằng mình không điên, đám người Phong đường chủ ở bên ngoài cũng sẽ điên trước.
Người khác điều chỉnh trạng thái, một hai canh giờ ngược lại cũng thôi. Nếu như hắn điều chỉnh tốt vài ngày, sau đó đi ra mắt đầy tơ máu, cho dù là người ngu đi nữa chắc hẳn cũng sẽ nghi ngờ cảm thấy không thích hợp.
- Không lật xem hết những sách này, Đồ Thư Quán không thể thu nhận sử dụng, nếu chẳng may thi đến kiến thức trong đó, lại không thể qua được đợt kiểm tra...
Chân mày Trương Huyền nhíu lại một đống:
- Như vậy lại không hưởng thụ được miễn phí do thuần thú sư mang đến...
Tuy rằng trong chiếc nhẫn trữ vật của hắn còn có mấy ngàn vạn kim tệ. Nhưng kiếp trước làm một người bình thường luôn ở trong nhà, từ lâu đã nuôi thành thói quen... Có thể không dùng tiền, tuyệt đối không tiêu!
Đây không phải là vấn đề nhiều tiền hay ít tiền. Mà đây là... Nguyên tắc!
- Đồ Thư Quán đụng vào một vài vật phẩm, là có thể xuất hiện chỗ thiếu hụt. Ta đụng vào một vài giá sách... Sẽ không xuất hiện nội dung của tất cả sách phía trên chứ?
Dựa theo tốc độ bình thường, nhất định là không xem hết được nhiều sách như vậy. Có lẽ có thể nghĩ biện pháp hay không?
Đang nhíu mày, chợt một ý nghĩ đột nhiên xông ra.
Ngón tay hắn chỉ cần đụng vào, không quan tâm người vô ý thức, man thú, hay đồ vật, cũng sẽ hiện lên sách ở trong đầu, xuất hiện các loại chỗ thiếu hụt.
Những sách này đều đặt ở trên giá sách. Có thể vừa đụng ngón tay vào, trên Đồ Thư Quán sẽ xuất hiện nội dung của tất cả sách đó hay không?
- Thử một chút!
Nghĩ đến liền làm, Trương Huyền hai bước đi tới trước mặt một giá sách, bàn tay duỗi ra một cái, nắm lấy.
Vù!
Đồ Thư Quán chấn động, quả nhiên xuất hiện một quyển sách. Vừa mở ra nhìn, thân thể Trương Huyền thoáng lắc một cái, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ thấy phía trên viết: giá sách hàng thứ ba trong kho phân bộ Thú Đường tại Huyền Lạc sơn mạch, chất liệu gỗ Hương Chương, do một vài thợ thủ công làm. Năm ba mươi bảy...
- Ta muốn không phải cái này...
Nước mắt hắn thiếu chút nữa chảy ra.
Rất rõ ràng, ngón tay chạm tới cái gì, mới phải xuất hiện sai sót nào đó. Muốn đầu cơ trục lợi khẳng định là không được.
- Ừ? Không đúng. Ngón tay chạm tới là được. Nói cách khác... những sách này, cho dù ta không lật xem, chỉ cần chạm tới, có phải cũng có thể sinh ra sách?
Ý nghĩ đầu tiên thất bại, trong đầu hắn lại có linh quang lóe lên.
Ngón tay vừa chạm tới, không quan tâm thời gian dài hay ngắn, chỉ cần tinh thần tập trung la lên "chỗ thiếu hụt", sẽ hình thành sách. Đã như vậy, không cần lật trang sách, chỉ cần ngón tay chạm vào quyển sách, có đúng cũng được hay không?
- Thử xem...
Ánh mắt hắn tập trung, đi tới trước mặt một đống sách, trong lòng la lên chỗ thiếu hụt, bàn tay bất chợt sờ qua.
Vù vù vù!
Thời điểm hắn đang suy nghĩ đến cùng có tác dụng hay không, Đồ Thư Quán chấn động, một loạt sắch xuất hiện ở trong thức hải.
- Có thể được?
Sắc mặt đỏ lên, Trương Huyền sốt ruột vội vàng lấy ra một quyển mở ra nhìn. Quả nhiên phát hiện nội dung trong sách được hoàn mỹ in vào trong đó, còn ghi chép các loại khuyết điểm.
- Quả nhiên có thể thực hiện được!
Trong mặt Trương Huyền đầy kiêu ngạo, lại thí nghiệm vài lần, xem như đã hoàn toàn hiểu rõ.
Chỉ cần trong lòng la lên "chỗ thiếu hụt" điều động Thiên Đạo Đồ Thư Quán, chỗ ngón tay xẹt qua, đều có thể thu sách vào trong đó.
Cứ như vậy, so với lật xem nhanh hơn không chỉ gấp trăm lần!
Lật xem, cho dù thoáng chút lật mười mấy cuốn sách, đầu tiên cũng phải lấy quyển sách ra. Điều này cần phải tiêu hao không ít thời gian. Mà làm như vậy căn bản không có tác dụng. Một đường chạy chậm, chỗ ngón tay xẹt qua, sách tự nhiên tiến vào trong đầu. Không cần tới một phút, hắn có thể thu được một loạt sách trên giá sách.
Chỉ có điều, bởi vì thu sách quá nhanh, Đồ Thư Quán sẽ chấn động. Trong đầu của mình cũng gặp phải sóng lớn, không thể thu hết một mạch. Mà thông thường thu mấy hàng giá sách, hắn lại cần nghỉ ngơi một hồi.
Dù vậy, cũng nhanh hơn so với trước rất nhiều.
Trước đó đại khái cần ba ngày ba đêm mớicó khả năng xem hết sách. Đổi lại thành hiện tại, chắc hẳn một canh giờ là được.
- Bắt đầu đi!
Tìm ra phương pháp tốt hơn để thu lấy sách, tâm tình Trương Huyền vui mừng, trong lòng thầm hò hét. Bàn tay hắn đặt ở lên trên giá sách, một đường chạy về phía trước.
Mỗi lần chạy xong một hàng, hắn lại kiểm tra một lần. Nếu như có thiếu sót, hắn sẽ trở về quét bổ sung.
Sách thu vào nhanh chóng. Kiến thức liên quan tới thuần thú, Trương Huyền cũng nắm giữ lúc càng nhiều.
...
- Phong đường chủ, bài thi chuẩn bị xong?
Bên trong gian phòng, Lô thú sư, Vương thú sư thấy Phong đường chủ lại đi tới, không nhịn được nhìn lại.
- Ừ!
Phong đường chủ gật đầu:
- Trong đó bao gồm nội dung về mấy trăm loại man thú, hoàn toàn không có chút giả nào. Nếu như hắn ngay cả những cái này cũng có thể trả lời được, trình độ thuần thú, quả thực không tầm thường.
- Có thể nhận ra Vân Điện Cổ Tước, về phương diện kiến thức, cũng sẽ không quá kém. Có lẽ là có thể thành công.
Lô thú sư lên tiếng.
- Đúng vậy, mỗi lần Thú Đường chúng ta thi đấu, đều đếm ngược, cũng bởi vì quá mức hẻo lánh, không có thiên tài. Nếu quả thật có thể xuất hiện một vị, nhận được thưởng, có lẽ có thể khiến cho chúng ta thuận lợi thăng cấp tam tinh!
Phong đường chủ hưng phấn, ánh mắt lóe sáng.
- Đúng vậy, không nên nóng vội. Xem kết quả sát hạch đã!
Vương thú sư cũng lên tiếng:
- Chúng ta cũng nghe Vân Đào nói về thần kỹ của hắn, mười phút thuần phục man thú Ích Huyệt cảnh. Nói thật, ta vẫn có chút không quá tin tưởng!
- Ta cũng không quá tin tưởng. Chỉ có điều, vừa rồi ta không chỉ hỏi thăm Vân Đào, còn muốn hỏi qua thuộc hạ của hắn một lượt. Tất cả đều nói giống hệt nhau, không có chút vấn đề nào. Xem ra cho dù không thần kỳ giống như trong lời đồn đại, nhưng cũng không sai biệt lắm!
Lô thú sư nói tiếp.
- Đúng vậy, bất kể nói thế nào, cũng là một lần cơ hội của chúng ta. Nếu như không có loại bản lĩnh này, cùng lắm thì lại tiếp tục tìm kiếm là được. Ai, đúng rồi, vị Trương Huyền này đi thư viện đọc sách, còn chưa có đi ra sao?
Cảm khái vài câu, Phong đường chủ lúc này mới phát hiện, chuyện sát hạch đã làm thoả đáng, người còn chưa có xuất hiện. Hắn không nhịn được nhướng mày.
- Còn chưa có đi ra!
Lô thú sư gật đầu.
- Tiểu Chu, ngươi đi xem!
Phong đường chủ phân phó một tiếng.
Tiểu Chu là học đồ hắn thu nhận, đang theo hắn học tập thuần thú. Vừa nghe được hắn lên tiếng phân phó, Tiểu Chu vội vàng chạy tới.
Một lát sau Tiểu Chu đi tới trước mặt hắn, sắc mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi.
- Thế nào? Hắn vẫn đang đọc sách sao?
Nhìn thấy được bộ dáng này của học đồ, Phong đường chủ nhướng mày, có chút kỳ quái. Học đồ này của hắn vẫn luôn luôn trầm ổn. Lẽ nào có chuyện gì xảy ra?
- Không phải...
Vẻ mặt Tiểu Chu xấu hổ, khuôn mặt bứt rứt, hắng giọng:
- Là hắn ở... hắn ở tàng thư quán... đang chạy nhanh!