Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 276 - Thiên Đạo Ngụy Trang

Thiên đạo ngụy trang Thiên đạo ngụy trang vipTruyenGG.com

Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

------------------

Mây trắng tung bay, tiếng gió thổi vù vù.

Thân thể khổng lồ của Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú bay lượn trên không trung, uy áp cường đại của nửa bước Chí Tôn cảnh phát ra ngoài, các man thú bay khác, đều khiếp sợ đến mức chạy ra bốn phía, căn bản không dám lại gần.

Trong gian phòng trên lưng thú, Trương Huyền và Mạc Vũ tiểu thư ngồi đối diện nhau.

- Trên trời có rất nhiều man thú bay, nếu như không phải ngồi Khiếu Thiên thú, sẽ gặp phải không ít quấy rầy. Tuy rằng an toàn không thành vấn đề, lại có không ít phiền phức.

Xuyên qua cửa sổ, nhìn ra trời cao vạn dặm bên ngoài, Mạc Vũ tiểu thư nói.

Trương Huyền gật đầu.

Thông qua đọc sách, hắn coi như cũng có chút ít hiểu biết về những điều này.

Không trung thoạt nhìn yên tĩnh, trên thực tế giống như lục địa, cá lớn nuốt cá bé.

Cưỡi man thú bay thực lực không cao, rất dễ dàng bị man thú khác để mắt tới. Chuẩn bị không tốt sẽ bị tập kích bất ngờ trên không trung giết chết.

Chính vì vậy, man thú cấp bậc càng cao, giá cũng lại càng đắt.

Không chỉ là tốc độ, quan trọng hơn là an toàn.

- Muốn tìm Độc Điện, đi tới Hồng Liên thành trước!

Trải qua cả đêm điều chỉnh, Mạc Vũ tiểu thư cuối cùng áp chế được lửa giận, nhìn về phía người thanh niên trước mắt, lại khôi phục dáng vẻ công chúa lạnh lùng cao ngạo xem thường.

- Hồng Liên thành?

- Không sai, là một tòa thành cổ Hồng dưới chân Liên sơn mạch. Tiến vào sơn mạch nhất định phải đi qua nơi đó. Người ta nói tới, đang ở trong thành.

Mạc Vũ tiểu thư gật đầu.

- Là một độc sư sao?

Trương Huyền hỏi.

- Không, là vị dược vương!

Mạc Vũ tiểu thư nói.

- Dược vương?

Trương Huyền không hiểu.

Luyện đan sư, y sư luyện đan chữa bệnh, đều cần dược liệu. Nuôi trồng dược liệu, mua, bán ra... Có con đường đặc biệt. Khống chế loại con đường này, đều sẽ được người ta gọi là dược vương.

Độc Điện am hiểu sử dụng độc, u ám khủng khiếp, làm sao có thể liên quan tới người như thế?

- Đây là bí mật cốt lõi nhất của vương quốc. Ta cũng nghe người ta vô ý nói tới.

Mạc Vũ tiểu thư cau mày, nói:

- Độc Điện ẩn giấu ở bên trong sơn mạch, hàng năm đều có vô số người muốn bái sư học nghệ, kết quả đều chết ở dưới khí độc. Theo lời đồn đại, muốn thật sự tìm được, chỉ có thể thông qua dược vương. Bởi vì Độc Điện cần rất nhiều dược liệu để điều phối chế tạo độc dược, cũng cần bán độc dược ra ngoài... Cách mua duy nhất, chính là bọn họ! Hồng Liên thành nắm giữ mười ba vị dược vương. Người ta nói kia, chính là dược vương lợi hại nhất trong đó.

- Đại dược vương khống chế toàn bộ dược liệu lưu thống trong Hồng Liên thành. Nếu nói ai có thể liên hệ cùng Độc Điện, trừ hắn ra không còn có thể là ai khác. Chỉ có điều...

Mạc Vũ tiểu thư có chút do dự, nói tiếp:

- Nghe nói vị đại dược vương này, tuổi tác đã cao, không để ý tới thế sự, đã không tiếp khách. Muốn gặp hắn, đồng thời để cho hắn dẫn đường, tìm Độc Điện, cơ bản không có khả năng.

- Không có khả năng? Vậy nàng còn nói sẽ giúp ta tìm Độc Điện...

Trương Huyền bất đắc dĩ.

Trước đó người này lại đáp ứng mình hỗ trợ tìm kiếm Độc Điện. Vị đại dược vương này đến gặp còn không gặp được, lại không đi theo dẫn đường, tính là hỗ trợ cái gì?

- Trước đó ta chỉ nói giúp ngươi tìm người này. Về phần có thể gặp mặt hay không, có thể thuyết phục được hay không, lại không phải là chuyện liên quan đến ta!

Mạc Vũ tiểu thư vẻ mặt đắc ý.

Ngươi không phải mỗi ngày chọc giận ta sao?

Xem ta chọc giận ngươi thế nào!

- Như vậy sao?

Trương Huyền cẩn thận nhớ lại một chút, dường như đối phương quả thực chỉ nói giúp mình tìm được người này, vẫn chưa nói nhất định phải dẫn hắn tới Độc Điện.

Chỉ cung cấp một tin tức, lại bảo mình giảng dạy luyện đan. Tính thế nào, cũng là mình bị thiệt một chút.

Luôn luôn là hắn hãm hại người khác, không nghĩ tới tự nhiên bị người này gài bẫy một lần.

Chỉ có điều, cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần có thể tìm được người này, chẳng khác nào có tiến bộ rất lớn. Có manh mối, không đến mức người mù sờ voi, luống cuống không mục tiêu.

- Sao?

Vốn tưởng rằng người này nghe nói như thế, sẽ lộ ra vẻ mặt sốt ruột, tức giận thở hổn hển. Kết quả nàng lại phát hiện hắn chỉ nói một câu "như vậy sao" liền không có động tĩnh. Mạc Vũ không nhịn được nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt người này nhàn nhã, căn bản không lưu ý.

- Ngươi không lo lắng đối phương không gặp ngươi sao?

Một lát sau, thật sự không nhịn được, nàng mở miệng hỏi.

Đều nói đại dược vương tuổi tác đã cao, người nào cũng không gặp. Vì sao người này một chút cũng không nóng nảy vậy?

- Lo lắng!

Trương Huyền nói.

- Vậy ngươi...

Mạc Vũ chớp mắt. Đây là dáng vẻ lo lắng của ngươi sao? Thế nào ta hoàn toàn không có nhìn ra một chút nào vậy?

- Lo lắng cũng vô dụng. So với lãng phí thời gian, còn không bằng tính toán một chút, nàng thiếu tiền của ta khi nào trả...

Nói đến đây, Trương Huyền lộ ra vẻ mặt nghi ngờ:

- Đúng, công chúa nàng không biết có phải là giả mạo hay không? Nếu không làm sao có thể nghèo như vậy? Một chút tiền nhỏ cũng không trả, còn mặt dày cưỡi thú sủng của ta?

-...

Thân thể Mạc Vũ thoáng lắc lư một cái.

Vốn tưởng rằng thắng được một ván, có thể thưởng thức một chút khuôn mặt chịu thiệt của đối phương. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn vừa mở miệng, lại khiến mình tức gần chết.

Đáng giận!

Sớm biết rằng trong miệng người này không có lời nào hữu ích, không nghĩ tới quả nhiên là như thế...

Xem ra sau này vẫn đừng nói nhiều với hắn thì tốt hơn. Nếu không, sớm hay muộn sẽ chết trong tay hắn...

- Hừ!

Hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng lại không dám nói, miệng cong lên, lại không để ý tới đối phương.

- Ai, thiếu tiền lại còn không cho người ta nói, hiện tại da mặt người thực sự quá dầy!

Trương Huyền lẩm bẩm nói thầm một tiếng, duỗi người.

- Ngươi...

Mạc Vũ nghiến răng nghiến lợi, trong lúc nhất thời thật sự có chút hối hận khi đi cùng người này.

Người khác nhìn thấy mỹ nữ, đều cẩn thận, rất sợ nói chuyện đắc tội. Người này thì hay rồi, câu nào không thích nghe nói câu đó, không khiến người ta tức chết mới lạ.

Trên thế giới làm sao có thể có người như vậy được?

Vốn tưởng rằng hai ngày, sẽ bị tức chết ở trên đường, kết quả lại phát hiện đối phương không để ý tới mình nữa, mà là đang yên tĩnh ở trong một góc gian phòng... đờ người ra.

- Làm cái gì vậy?

Vừa mới bắt đầu, cảm thấy đối phương là cố ý làm ra hình dáng như vậy. Kết quả chính là ngẩn người hơn một ngày, thoạt nhìn hai mắt ửng đỏ, mệt mỏi rã rời. Điều này thật khiến cho nàng không thể hiểu nổi.

Nói tới chọc người giận, người này tuyệt đối tức chết người không đền mạng.

Nói là thiên tài, ngay cả nàng cũng kém xa.

Nói tới thông minh, hiện tại hắn còn đờ người ra, giở trò quỷ gì vậy?

Đối với người trước mắt này, nàng thực sự càng lúc càng càng không hiểu nổi.

Không để ý tới nghi hoặc của đối phương, lúc này Trương Huyền đang chìm đắm ở trong học tập tri thức của Thiên Đạo Đồ Thư Quán.

Ý thức chìm đắm ở trong việc đọc sách Đồ Thư Quán, bên ngoài thoạt nhìn lại giống như đang ngẩn người.

Sách thu vào Đồ Thư Quán, thời điểm muốn xem, ý niệm thoáng động là có thể nhìn thấy. Chỉ có điều cũng không phải tri thức của hắn, tất cả chỉ có ghi tạc trong đầu, có khả năng vận dụng thành thạo, gặp phải vấn đề mới không hoảng loạn.

Tới thế giới này hơn hai mươi ngày, hắn cũng biết, muốn trở thành danh sư chân chính, không thể hoàn toàn dựa vào Đồ Thư Quán. Cần phải đọc nhiều sách, học tập thêm. Chỉ có lượng tri thức đầy đủ, mới có khả năng càng chạy càng xa.

Sách màu vàng có tác dụng giúp hắn trong nháy mắt nhớ kỹ tri thức trong sách. Nhưng thứ này, không biết khi nào mới có khả năng sinh thành. Dù sao hiện tại nhàn rỗi không có chuyện gì, tu luyện lại không có công pháp thiên đạo, không bằng xem nhiều sách một chút, chuyển hóa thêm một chút tri thức, lại tăng thêm một chút năng lực.

- Ừ? Không nghĩ tới tàng thư khố của Thiên Huyền vương quốc, không ngờ có nhiều sách liên quan tới dịch dung ngụy trang như vậy.

Ý thức đảo qua rất nhiều quyển sách xem qua ở tàng thư khố của vương quốc, đột nhiên, hắn dừng lại ở trên một giá sách.

Ước chừng hơn một nghìn quyển đều là liên quan tới dịch dung, ngụy trang.

- Nghe nói Trầm Truy bệ hạ lúc còn trẻ, từng xuất ngoại du lịch. Có khả năng những quyển sách này có thể đều là do hắn thu thập? Dù sao, làm vương tử của một quốc gia, người muốn giết chết hắn không ít. Ngụy trang, sẽ an toàn hơn một chút.

Trong lòng hắn thoáng động, nghĩ đến một loại khả năng.

Trước nghe nói, Trầm Truy bệ hạ lúc còn trẻ từng xuất môn rèn luyện. Nếu như lấy dáng vẻ vốn có của hắn ra ngoài, chỉ sợ sớm đã chết.

Vương quyền không quen.

Vì vị trí độc nhất vô nhị kia, huynh đệ tàn sát lẫn nhau nhiều đếm không xuể.

Thời điểm Trầm Truy bệ hạ đi du lịch rèn luyện, tu vi lại không tính là quá cao, thu thập những sách dịch dung, ngụy trang này, chỉ sợ cũng là vì muốn an toàn.

- Nhiều sách như vậy, xem có thể hình thành bí tịch thiên đạo hay không!

Nghĩ đến điểm này, tinh thần hắn thoáng động. Nội dung chính xác trong rất nhiều quyển sách chậm rãi được chỉnh sửa lại. Một lát sau một quyển sách xuất hiện ở trong đầu.

- Quả nhiên có thể!

Ánh mắt nhất thời sáng lên, Trương Huyền tiện tay mở ra quyển sách vừa hình thành.

- Ngụy trang đạo, lưu ý ở tâm. Đan dược thay đổi diện mạo, hạ giọng, là cấp thấp nhất. Muốn thật sự ngụy trang, cần phải có khống chế rất mạnh đối với cơ bắp toàn thân...

Trong sách lưu loát viết đầy tri thức liên quan tới ngụy trang.

Chỉ nhìn một hồi, Trương Huyền liền không nhịn được cười khổ.

Thảo nào thời điểm mình ngụy trang Dương Huyền, đám người Lưu Lăng nhìn ra vấn đề. Xem qua quyển sách này mới biết được, lúc đó ngụy trang thật sự quá kém.

Cũng tại Thiên Huyền vương quốc quá mức cấp thấp, không có cao thủ lợi hại nào.

Bằng không, loại ngụy trang này, đừng nói ở Thiên Vũ vương quốc, cho dù ở một ít vương quốc nhị đẳng, cũng không gạt được quá nhiều người.

Rất nhanh, hắn đã xem xong hết quyển sách.

- Tuy rằng những điều cũng chỉ là ngụy trang căn bản, nhưng cũng có thể khiến cho ta thay đổi dáng vẻ, khiến cho không ít người cũng không nhận ra được!

Sách do Thiên Huyền vương quốc thu thập, mặc dù chỉ là ngụy trang đơn giản nhất, sau khi học được tất cả, lại có thể khiến cho hắn thay đổi đơn giản diện mạo, khiến cho đám người Lưu sư khó có thể lại phát hiện ra.

- Bộ phương pháp ngụy trang này, cần phải có khống chế tuyệt đối đối với cơ bắp toàn thân, thông qua thay đổi vị trí cơ bắp dẫn tới thay đổi diện mạo. Đổi lại thành người khác tu luyện gần như không khả năng. Chỉ khống chế cơ bắp toàn thân, sẽ rất khó làm được. Ta lại không giống! Tu luyện thiên đạo kim thân, cơ bắp toàn thân đã sớm linh hoạt như bình thường, có thể tự do di chuyển.

Hắn khẽ cười.

Sau khi xem xong quyển thuật thiên đạo ngụy trang này, hắn đã gần như học xong.

Hiện tại, cho dù hắn không dựa vào đan dược ngụy trang, cũng có thể dễ dàng thay đổi dáng vẻ, khiến người ta khó có thể nhận ra được.

Có loại bản lĩnh này, đánh không lại thì chạy. Chỉ cần thay đổ diện mạo, nói vậy rất khó sẽ bị phát hiện.

Chẳng khác nào có thêm một thủ đoạn bảo toàn tính mạng.

- Đến nơi rồi!

Đang tiếp thu phương pháp ngụy trang vừa học được, dự định thử nghiệm một chút, hắn liền nghe được tiếng của Mạc Vũ tiểu thư vang lên.

Hắn trợn mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy một sơn mạch cực lớn xuất hiện ở trước mắt.

Sơn mạch này trải dài mấy nghìn cây số, không có bất kỳ cây cối nào, toàn cảnh đều đỏ đậm, thoạt nhìn đầy nham thạch và cát đất, khiến người ta một loại cảm giác hoang vắng.

- Đây là Hồng Liên sơn mạch sao?

Sơn mạch lên xuống, vô cùng vô tận, không nhìn thấy được điểm cuối, giống như một đóa hoa sen thật lớn, vây quanh diện tích ở trên mặt đất.

Thảo nào nói muốn tìm gần như không có khả năng. Sơn mạch lớn như vậy, thật sự muốn tìm được một Độc Điện tận lực che giấu, quả thực rất khó.

- Đúng. Đó chính là Hồng Liên thành!

Mạc Vũ tiểu thư chỉ.

Thuận theo ngón tay nàng nhìn lại, quả nhiên thấy một tòa thành không biết lập bao lâu tạo thành trấn, đứng sừng sững ở dưới ánh nắng buổi sáng sớm, với phong cách cổ xưa tang thương.

Bình Luận (0)
Comment