- Không biết các hạ mất thứ gì?
Lưu sư làm sao có thể không nhìn ra được đối phương là cố ý nói như vậy. Lông mày hắn nhíu lại một cái.
- Tại hạ mất một gốc dược liệu vô cùng trân quý!
Bạch Thiềm y sư sớm đã quen với chuyện này, thản nhiên nói:
- Lập tức giao dược liệu ra, bằng không, ta sẽ lập tức báo lên trên, nhốt các ngươi vào đại lao!
- Lưu sư, ta không lấy bất kỳ vật gì của hắn. Là hắn ngậm máu phun người!
Triệu Nhã sốt ruột giải thích.
- Đúng vậy, Lưu sư, phụ thân của Triệu Nhã chính là thành chủ Bạch Ngọc Thành, muốn cái gì có cái đó, làm sao có thể trộm đồ!
- Bản thân Trương lão sư chính là luyện đan sư, dược liệu gì mua không được, còn cần phải trộm?
Đám người Trịnh Dương cũng bước lên trước.
Ở chung cùng nhau lâu như vậy, bọn họ tất nhiên tin tưởng tính tình Triệu Nhã làm sao có thể trộm đồ của lão đầu xấu xa này?
- Ừ!
Lưu sư xua tay cắt nang lời nói của mọi người, ngẩng đầu nhìn qua:
- Tại hạ danh sư nhất tinh của Bắc Vũ vương quốc, Lưu Lăng! Dẫn mấy học sinh đi tới nơi này. Có khả năng trong lúc đó có chút hiểu nhầm...
Nói xong cổ tay lật một cái, một cái lệnh bài đại biểu thân phận xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
- Danh sư nhất tinh?
Bạch Thiềm y sư thoáng sửng sốt một chút.
Danh sư ở Thiên Vũ vương thành có địa vị cực cao. Dưới cùng cấp bậc, y sư còn xa mới có thể so sánh được.
Chỉ có điều ở Thiên Vũ vương thành, chức cao chân chính chính là danh sư nhị tinh. Nhất tinh còn kém một chút.
Lại nói, cường long không ép rắn địa đầu. Danh sư thì thế nào? Chỉ cần không phải là Thiên Vũ vương thành, có ít nhất một vạn loại phương pháp, khiến cho hắn nói không ra lời.
Nghĩ tới những điều này, còn muốn tới mấy ngày qua, một ít y sư nhất tinh nhìn thấy hắn cũng đều cung kính lễ độ, khí thế lại lên cao, sắc mặt hắn trầm xuống:
- Hiểu nhầm? Lão phu ở nghiệp đoàn y sư, ngay cả hội trưởng cũng phải kính nể, e sợ ba phần. Ngươi nói ta vu oan hãm hại học sinh nho nhỏ của ngươi sao?
- Tại hạ không phải ý này...
Đã cho thấy thân phận, đối phương vẫn nói chuyện như vậy, Lưu sư vội vàng giải thích.
Danh sư nhất tinh ở Bắc Vũ vương quốc, Thiên Huyền vương quốc, địa vị được tôn sùng, ai cũng không dám mạo phạm. Nhưng đến loại Thiên Vũ vương quốc nhất đẳng này, tầm quan trọng lại nhất thời giảm bớt.
Một ít gia tộc thế lực lợi hại, thậm chí còn được cung phụng nhiều hơn một chút.
Chính vì vậy, thân phận này tuy rằng khiến cho không ít người kiêng kỵ, thế lực lớn thật sự, người có bối cảnh, cũng sẽ không quá mức quan tâm. Trừ khi... đạt được cấp bậc nhị tinh!
Phía sau có Danh Sư Đường, hắn tuy rằng không quá sợ hãi, cũng không ai dám làm gì hắn. Nhưng đám người Triệu Nhã lại không giống hắn.
Người không quen với cuộc sống ở đây, một khi không giải quyết cho tốt, tranh cãi lên, phiền phức không ít.
Thậm chí thật sự bị chơi xấu, còn ảnh hưởng tới danh dự danh sư của mình.
- Không phải ý này, vậy ngươi nói vậy là có ý gì? Người học sinh này của ngươi trộm đồ của ta, ta cũng đuổi theo tới đây, chẳng lẽ còn không thể lấy được về?
Bàn tay Bạch Thiềm y sư vẫy một cái, khí thế tăng cao.
Hắn biết đối phương kiêng kỵ cái gì, càng thêm không kiêng nể gì cả.
- Mấy ngài, đây là thế nào?
Tiếng hai bên tranh cãi rất lớn. Nhưng vào lúc này, lão bản Thiên Vũ lữ quán vội vã chạy tới.
- Mấy vị khách hàng này của ngươi, có người trộm đồ của ta, ngươi nói thế nào?
Bạch Thiềm y sư tiện tay kéo qua một cái ghế, ngồi xuống.
- Chuyện này...
Lão bản lộ ra vẻ mặt sốt ruột.
Vừa nghe tiểu nhị nói, một bên là danh sư nhất tinh, một bên là Bạch Thiềm y sư của nghiệp đoàn y sư như mặt trời ban trưa chạm tay có thể bỏng, ai hắn cũng đắc tội không nổi.
- Ta cũng không phải là ngươi khó khăn. Nếu ngươi không giải quyết được, đi mời đội tuần tra, nói vậy bên ngoài lại có!
Mí mắt vừa nâng lên, Bạch Thiềm y sư không có sợ hãi. Danh sư ở loại địa phương nhỏ như Bắc Vũ vương quốc tới mà thôi... Căn bản không đủ khiến cho hắn sợ hãi.
- Vâng vâng!
Lão bản thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ra hiệu. Tiểu nhị nghe được phân phó, vội vàng chạy ra ngoài.
Thiên Vũ vương thành lớn như vậy, mỗi ngày đều có các loại tranh đấu, cần phải kịp thời xử lý, mới có khả năng giữ gìn trị an. Đội tuần tra, chính là đội ngũ giữ gìn trị an do vương thất phái chuyên môn chịu trách nhiệm.
Một khi gặp phải phiền phức, có thể đi thông báo, để cho bọn họ qua.
- Cái này... Không biết các hạ mất dược liệu gì? Muộn thế này kinh động tới đội tuần tra cũng không tiện, không bằng giải quyết riêng!
Nghe nói muốn tìm đội tuần tra, Lưu sư không thể làm gì khác hơn là ôm quyền nói.
Ở trên địa bàn của người khác, lại chút chuyện không tốt, đội tuần tra khẳng định nghe hắn. Nếu quả thật kết luận Triệu Nhã trộm đồ của đối phương, hỏi thăm, thẩm vấn các loại, phiền phức sẽ rất nhiều.
Nếu như một mình hắn, tất nhiên không sợ, không có mệnh lệnh Danh Sư Đường, ai cũng không dám bắt người.
Nhưng đám người Triệu Nhã đến từ loại địa phương nhỏ Thiên Huyền vương quốc này, lại không có thân phận lợi hại gì, một khi điều tra, không một hai tháng khó có thể kết thúc. Lại nói, tiến vào đại lao, còn không phải là đối phương muốn nói cái gì thì nói cái đó sao?
Hắn nhận ủy thách của "đại sư huynh" dẫn học sinh qua. Nếu chẳng may bị giam lại, nhìn thấy "đại sư huynh" hắn biết ăn nói như thế nào?
Cho nên, hắn dự định dàn xếp ổn thoả, để tránh phiền phức.
- Mất dược liệu gì? Nếu muốn biết, ta lại nói cho ngươi biết. Ta mất một gốc Thiết Thanh Hoa nghìn năm. Bán ra... Giá trị chí ít một ngàn vạn kim tệ. Giải quyết riêng cũng tốt. Hoặc là, bồi thường một ngàn vạn kim tệ, hoặc là, giao nữ hài này cho ta xử lý.
Bạch Thiềm y sư dương dương đắc ý nhìn qua.
Tiểu tử này, muốn giải quyết riêng sao? Xem ta chơi chết các ngươi hay không!
- Ngươi... nói bậy!
- Ngậm máu phun người
Triệu Nhã không nghĩ tới đối phương vô sỉ như vậy, tức tới mức mặt đỏ bừng, hít thở dồn dập.
Đám người Trịnh Dương mỗi một người cũng xiết chặt nắm đấm.
- Thiết Thanh Hoa nghìn năm?
Sắc mặt Lưu sư cũng có chút khó coi.
Là danh sư, hắn tuy rằng không tinh thông y dược, cũng đã nghe nói qua Thiết Thanh Hoa, là một loại dược liệu trân quý, đặc biệt là đạt được nghìn năm, càng trân quý. Nếu thật sự muốn bán ra, một ngàn vạn kim tệ, sợ rằng cũng không nhất định có thể mua được.
Một ngàn vạn kim tệ, hắn tích lũy nhiều năm như vậy mặc dù có, nhưng thoáng cái bị người ta lừa đi nhiều như vậy, cho dù là hắn cũng cảm thấy không thể chịu đựng được.
- Không sai!
Ngón tay Bạch Thiềm y sư gõ bàn, mí mắt nâng lên:
- Ta vừa mua được dược liệu này, va chạm tới người học sinh này của ngươi, đã không thấy tăm hơi. Không phải là nàng trộm thì ai trộm? Hoặc là đền tiền. Không muốn đền tiền, để ta bắt nàng trở lại tra hỏi. Bằng không, cùng lắm thì ta lại nói chuyện này ra ngoài, nói ngươi dung túng học sinh ăn cắp, xem Danh Sư Đường có thể xử lý hay không.
Vừa nói hắn vừa rót một chén nước trên bàn, vẻ mặt đắc ý nhìn qua.
- Chuyện này...
Sắc mặt Lưu sư tái xanh.
Đối phương xem ra nắm chặt nhược điểm của danh sư.
Phàm là danh sư, đều yêu quý danh tiếng. Nếu như thật sự bị hắn vu oan hãm hại dung túng học sinh ăn cắp, sau này còn sát hạch nhị tinh thế nào? Làm sao có thể gặp người?
Xôn xao!
Gian phòng đang nặng nề, một đám người đã đi tới. Đó là tiểu nhị đi mời đội tuần tra.
Những người này mỗi người đều có thực lực Ích Huyệt cảnh. Người đi đầu kia còn là cường giả Thông Huyền cảnh.
Toàn thân mặc khôi giáp, cầm trường kiếm trong tay, khiến người ta có một loại cảm giác thiết huyết lạnh như băng.
- Ra mắt Bạch Thiềm y sư!
Người trong đội tuần tra đi tới phòng khách, vừa liếc mắt thoáng nhìn, liền nhận ra Bạch Thiềm, tiến lên ôm quyền.
Nếu nói gần đây trong toàn bộ vương thành người có danh tiếng nổi nhất là ai, tất nhiên là tam công chúa điện hạ Mạc Vũ. Về phần người thứ hai, chỉ sợ cũng phải kể tới người ngồi trước mắt này.
Có người nói hắn giải quyết được chứng bệnh ngay cả y sư tam tinh cũng không nhìn ra, thực lực chân chính, sợ rằng đã vượt qua tam tinh, đạt được cảnh giới cao hơn. Chỉ là tu vi không đủ, mới không đi thi hạch.
- A, hóa ra là Diêu đội trưởng!
Mí mắt vừa nâng lên, Bạch Thiềm cũng nhận ra đối phương, bàn tay vẫy một cái:
- Nếu là ngươi lại dễ giải quyết. Nữ hài kia trộm dược liệu do đại dược vương vừa đưa cho ta, Thiết Thanh Hoa nghìn năm. Ngươi xem chuyện này nên xử lý như thế nào!
- Đại dược vương?
Sắc mặt Diêu đội trưởng thoáng đổi.
Đại dược vương danh tiếng cực lớn, đại biểu cho Độc Điện. Chính vì vậy, ở Hồng Liên thành gần như cũng là bá chủ một phương. Thiên Vũ vương thất cũng chưa bao giờ xuất binh.
Dược liệu do đại dược vương tự mình đưa cho hắn, xem ra lời đồn đại là sự thật. Chuyện này phải cẩn thận xử lý.
- Ngay cả dược liệu của Bạch Thiềm y sư cũng dám trộm? Thật to gan!
Hừ lạnh một tiếng, Diêu đội trưởng bước lên trước, đi tới trước mặt Lưu sư:
- Vị danh sư này, ta kính trọng thân phận của ngươi, sẽ không động thủ. Mau giao người học sinh này của ngươi ra! Để cho ta mang về thẩm vấn. Yên tâm đi, đội tuần tra công bằng chính trực. Nếu quả thật là trong sạch, tất nhiên sẽ xử quyết công bằng chính trực cho các ngươi. Nếu thật sự trộm đồ, cho dù ngươi là danh sư, chúng ta cũng không ngại, ầm ĩ đến tai Danh Sư Đường!
- Chuyện này... vẫn mong đừng vội vàng. Chúng ta nguyện ý giải quyết riêng!
Thấy hai bên quen biết, biết một khi Triệu Nhã bị bắt, nhất định sẽ bị tội danh trộm đồ phải bắt giam, Lưu sư hít sâu một hơi, nói.
- Lưu sư, không được!
- Triệu Nhã không trộm đồ, vì sao phải giải quyết riêng?
- Không sai, Lưu sư, một khi giải quyết riêng, chẳng khác nào thừa nhận Triệu Nhã cầm đồ của bọn họ. Đối với danh tiếng lão sư của ngài, sẽ có tổn hại cực lớn...
...
Nghe được Lưu sư muốn giải quyết riêng, đám người Trịnh Dương, Lục Tầm sốt ruột la lên.
Một khi giải quyết riêng, lại cho thấy mình chột dạ, thật sự trộm đồ, danh dự của Lưu sư sẽ bị hao tổn thật lớn. Truyền tới Danh Sư Đường, thậm chí cũng sẽ tiếp nhận điều tra.
Như vậy thật sự lại trăm miệng khó cãi.
- Được rồi! Tất cả câm miệng!
Lưu sư khoát tay.
Không giải quyết riêng, Triệu Nhã tất nhiên cũng sẽ bị bắt trở lại thẩm vấn. Dẫn học sinh tới còn đánh mất, bảo hắn có mặt mũi nào đi gặp "đại sư huynh"?
- Giải quyết riêng?
Không nghĩ tới vị danh sư này vì học sinh, ngay cả một ngàn vạn kim tệ cũng bỏ ra được, Bạch Thiềm y sư chắt lưỡi. Hắn lập tức cười lạnh một tiếng:
- Giải quyết riêng cũng có thể. Ta vừa rồi suy nghĩ một chút, gốc cây Thiết Thanh Hoa nghìn năm này, vô cùng trân quý. Một ngàn vạn căn bản mua không được. Đại khái cần phải năm nghìn vạn kim tệ. Ngươi lấy kim tệ tới, ta liền rời đi. Nếu không lấy ra được, thật ngại qua, người hôm nay ta nhất định dẫn đi!
- Năm nghìn vạn? Ngươi... Dược liệu gì có thể đáng giá như thế?
- Vừa mới là một nghìn vạn, lập tức tăng giá. Đáng giận...
...
Nghe người này thoáng một cái nói tăng giá dược liệu lên năm nghìn vạn, tất cả mọi người phát điên rồi. Mỗi một trợn mắt nhìn.
Lưu sư cũng xiết chặt nắm đấm.
Hắn trở thành danh sư nhiều năm như vậy, đâu chịu nổi cơn giận này!
- Thế nào? Muốn giải quyết riêng cũng nhanh một chút. Đừng ở chỗ này dây dưa. Thời gian của ta quý giá, không có thời gian tiêu hao cùng với các ngươi!
Bạch Thiềm y sư nâng chén trà lên, vẻ mặt đắc ý nhìn qua.
- Ngươi...
Khuôn mặt Lưu sư tái nhợt.
- Lưu sư, ta đi cùng với bọn họ. Rõ ràng là hắn đùa bỡn ta, ngược lại vu oan hãm hại ta ăn cắp dược liệu. Ta không tin, toàn bộ Thiên Vũ vương quốc không có vương pháp!
Triệu Nhã bước lên trước, cất cao giọng nói.
...
Bên trong căn phòng, Trương Huyền rửa mặt xong đang muốn đi ngủ, đột nhiên sửng sốt.
- Nghe giống như... Triệu Nhã? Lẽ nào bọn họ tới?