Đám người Mộc Tuyết Tình rời khỏi phòng học, Trương Huyền cũng liền rời đi.
Muốn trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho Lộ Trùng nâng cao thực lực, hắn phải mua cũng đủ dược liệu để điều chế độc dược. Chờ ở trong trường học, sẽ không có khả năng có những thứ này.
- Loại dược liệu này, chỉ có hai nơi bán ra. Một là dược vương, hai là nghiệp đoàn y sư!
Vừa đi về phía trước, hắn vừa suy nghĩ tìm hiểu.
Dược vương, thật ra chính là buôn bán cung ứng dược liệu, tích trữ rất nhiều dược liệu, mới được người xưng hô như vậy. Trước đây Hồng Liên thành đại dược vương, chính là người buôn bán dược liệu lớn nhất trong mười ba vương quốc xung quanh.
- Thiên Vũ vương thành nếu có dược vương, đám người Bạch Thiềm cũng sẽ không cần chạy đến Hồng Liên thành mua dược liệu... Hay là đi tới nghiệp đoàn y sư!
Rất nhiều y sư như Bạch Thiềm chạy đến Hồng Liên thành mua dược liệu, nói rõ Thiên Vũ vương quốc cũng không có dược vương. Cho dù có, dược liệu khẳng định cũng không có đủ toàn bộ. Nếu không, không có khả năng có người mạo hiểm chạy xa như vậy mua đồ.
Đã như vậy, hắn còn không bằng trực tiếp đi nghiệp đoàn y sư.
Nghiệp đoàn luyện đan sư và nghiệp đoàn y sư, đều sử dụng dược liệu. Nhưng nghiệp đoàn luyện đan sư chế luyện thuốc, có liên quan đến tu luyện, chứa dược liệu, thuốc bổ, linh dược chiếm đa số. Nghiệp đoàn y sư ở thời điểm trị bệnh cứu người, độc vật cũng có thể làm thuốc. Bởi vậy, mấy thứ này, chỉ có nghiệp đoàn y sư mới có thể cung cấp.
Rời khỏi trường tìm người hỏi thăm một chút, hắn rất nhanh biết rõ chỗ vị trí của nghiệp đoàn y sư.
So với Thiên Vũ học viện không tính là quá xa. Sau nửa canh giờ, hắn đã đi đến trước mặt.
Nghiệp đoàn y sư so với Danh Sư Đường, kém hơn rất nhiều. Chỉ có điều so với nghiệp đoàn thi họa sư vẫn cao lớn, khí thế hơn rất nhiều.
Đi vào đại sảnh, hắn lập tức nhìn thấy được không ít người đứng ở trong đó, xếp hàng chỉnh tề. Phía trước có học đồ đặc biệt ngồi khám bệnh, có chút tương tự với bệnh viện kiếp trước.
Vòng qua đoàn người, hắn đi tới trước đài. Một cô nương chừng hai mươi tuổi tiến lên tiếp đón, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
- Không biết vị công tử này cần tư vấn gì...
- Ta muốn mua một ít dược liệu!
Trương Huyền nói.
- Mua dược liệu?
Cô nương có chút do dự, rất lễ phép nhìn qua:
- Xin lấy ra đơn thuốc!
- Đơn thuốc?
Hắn tới mua dược liệu, làm gì có được thứ kia?
- Có đơn thuốc mới có thể mua thuốc...
Bởi vì thấy vẻ mặt hắn không hiểu, đôi mi thanh tú của cô nương này thoáng nhíu lại.
- Đan thuốc phải đi nơi nào chuẩn bị?
Trương Huyền hỏi.
- Y sư, và học đồ đều có thể kê đơn!
Cô nương nhìn qua hắn giống như là nhìn quái vật:
- Chỉ có điều, học đồ chỉ có thể kê đơn ra một ít thuốc cấp thấp. Ngươi muốn mua đồ tương đối trân quý, nhất định phải tìm y sư!
Đơn thuốc ai kê đơn cũng không biết, lại dám chạy tới mua thuốc. Cũng may mà tính tình mình tốt, bằng không, tuyệt đối sẽ xem hắn trở thành kẻ quấy rối đuổi ra ngoài.
- A, ta mua dược liệu, không tính là cao cấp, chỉ là tương đối hiêm. Ta nói cho nàng nghe, nàng xem là y sư, hay học đồ kê đơn thuốc mới có thể mua được!
Hắn qưuay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn đội ngũ xếp thành hàng dài, Trương Huyền quyết định hỏi rõ trước lại nói.
Nếu chẳng may chạy đến phía sau học đồ xếp hàng mấy canh giờ, cuối cùng hắn lại không kê đơn được, lại uổng công một hồi.
- Được!
Cô nương gật đầu.
- Ta muốn mua Bạch Chỉ Hoa, Xích Vĩ Hồng Diệp, Lang Độc Thảo...
Suy nghĩ một chút, Trương Huyền liên tiếp nói ra hơn loại dược liệu.
Hắn còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy cô nương đối diện hai mắt trợn tròn, nhìn qua giống như là nhìn quái vật. Nagy lập tức, vẻ mặt nàng cảnh giác về phía lui về phía sau mấy bước, vừa gõ chiên đồng phía sau:
- Đội hộ vệ, có người quấy rối...
-...
Trương Huyền.
Vù vù!
Mấy hộ vệ mặc áo giáp đã đi tới.
- Nhã Nhu tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?
Đầu lĩnh hộ vệ là một hán tử thân hình cao lớn cường tráng, dáng người giống như tháp sắt, khiến người ta có cảm giác đè ép mãnh liệt.
Lại là một cường giả Thông Huyền cảnh.
- Người này cố ý quấy rối...
Nhân viên phục vụ Nhã Nhu chỉ tay.
- Khụ khụ...
Không nghĩ tới đến đây mua dược liệu, bị xem thành quấy rối, Trương Huyền lắc đầu:
- Ta là lão sư Thiên Vũ học viện, cố ý tới mua thuốc!
Nói xong, hắn lấy ra huy hiệu đại biểu thân phận lão sư.
Hắn cũng không muốn mới tiến vào nghiệp đoàn đã bị người ta đuổi ra ngoài.
- Hóa ra là Liễu lão sư, thất kính!
Liếc mắt nhìn kỹ huy hiệu, đầu lĩnh hộ vệ liền ôm quyền, nghi ngờ nhìn về phía Nhã Nhu:
- Đây là có chuyện gì?
Thiên Vũ học viện được gọi là thánh địa tu luyện. Lão sư trong đó, ở vương thành cũng có địa vị rất cao, khiến người ta không dám khinh thường.
Nếu đối phương là lão sư, tự giữ thân phận, làm sao có thể quấy rối.
- Hắn... hắn ngay cả đơn thuốc cũng không có, lại muốn mua những dược liệu cấm Bạch Chỉ Hoa, Xích Vĩ Hồng Diệp, Lang Độc Thảo, không phải quấy rối là cái gì...
Không vừa nghĩ tới người cái gì cũng không hiểu này, là lão sư của học viện, Nhã Nhu thoáng sửng sốt một chút, nói.
- Mua dược liệu cấm?
Nghe hiểu rõ nguyên nhân, đầu lĩnh của hộ vệ nhìn về phía Trương Huyền:
- Liễu lão sư, dược liệu cấm, nghiệp đoàn không dễ dàng bán ra. Nhất là loại Lang Độc Hoa này có chứa kịch độc. Cho dù có đơn thuốc, cũng không có khả năng mua được. Trừ khi... bản thân y sư đứng ra, bằng không, nghiệp đoàn không có khả năng bán ra!
- Có đơn thuốc cũng mua không được?
- Đúng! Những dược liệu cấm này đều ẩn chứa kịch độc. Vì đề phòng có vài người không hợp pháp dùng để làm chuyện ác, nghiệp đoàn mới cố ý đưa ra yêu cầu này. Mong thứ lỗi!
Đầu lĩnh của hộ vệ ôm quyền nói.
Đối phương nếu không phải là lão sư của học viện, hắn cũng nhất định cho rằng người này tới quấy rối.
Cái gì cũng không hiểu, chạy tới nghiệp đoàn mua dược liệu cấm... Lá gan lại thật lớn.
- A!
Trương Huyền gật đầu.
Thật ra cũng có thể hiểu được, kiếp trước một ít thuốc lợi hại, thuốc ngủ các loại cho dù có đơn thuốc của bác sĩ, cũng không thể mua được, hoặc mua quá nhiều.
Đây cũng là vì đề phòng những thuốc kịch độc lưu truyền đi, gây ra phiền toái không cần thiết.
- Nếu Liễu lão sư biết được quy định, vẫn mong rời khỏi đây. Không nên làm khó chúng ta...
Thấy hắn nghe đã hiểu, đầu lĩnh của hộ vệ nói tiếp.
Chỉ có điều, còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy người thanh niên trước mắt, chân mày mặt nhăn thành một đống, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu:
- Xem ra... phải thi y sư một chút. Ai, mua một chút dược liệu cũng thật sự phiền phức...
- Sát hạch y sư?
- Mua dược liệu thật sự phiền phức?
Mấy tên hộ vệ và nhân viên phục vụ tên gọi Nhã Nhu nghe hắn nói như thế, thiếu chút nữa thì lập tức ngã sấp xuống, trực tiếp ngất đi.
Y sư ở trong thượng cửu lưu chức nghiệp, đều có thứ hạng sát đầu, muốn sát hạch độ khó lớn tới mức nào, có thể tưởng tượng được.
Ngươi ngay cả một học đồ cũng không phải, mua dược liệu ngay cả đơn thuốc cũng không biết, lại nói khoác không biết ngượng, thi dược sư. Nguyên nhân, chỉ là bởi vì mua dược liệu phiền phức...
Đại ca, không thể hiện như thế, sẽ chết không?
Nhất là Nhã Nhu, sắc mặt tái xanh khó coi.
Đã thấy những kẻ thích khoác lác, chưa thấy qua người nào khoác lác như vậy.
Cho dù ngươi không biết mua thuốc cần phải có đơn thuốc, đối với rất nhiều quy định không hiểu, nhưng muốn sát hạch y sư, đối với dược liệu chung quy phải hiểu!
Ngay cả vài loại dược liệu Bạch Chỉ Hoa, Xích Vĩ Hồng Diệp, Lang Độc Thảo này là dược liệu cấm cũng không biết... Còn sát hạch y sư, sát hạch cái lông!
- Liễu lão sư, y sư không phải đơn giản giống như ngươi...
Sắc mặt đầu lĩnh hộ vệ khó coi. Chỉ có điều, e ngại thân phận lão sư học viện của đối phương, hắn vẫn cố nén tức giận, bực bội nói.
- Ừ, ta biết! Có thể trở thành chức nghiệp thượng cửu lưu, làm sao có thể dễ dàng!
Trương Huyền gật đầu.
Nghe hắn nói biết, đầu lĩnh hộ vệ còn tưởng rằng hắn đã nghĩ thông suốt, đang muốn trả lời, lại nghe câu nói phía sau, thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa nôn ra máu.
Chỉ thấy người thanh niên trước mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua:
- Xin hỏi... Y sư sát hạch ở nơi nào?
Ngay cả y sư sát hạch ở nơi nào cũng không biết... Lại muốn sát hạch y sư?
- Ở Y Sư Đường bên kia...
Cố nén tức giận, đầu lĩnh hộ vệ chỉ về phía trước.
Theo ngón tay hắn nhìn lại, Trương Huyền quả nhiên thấy phía xa có một đại sảnh, phía trên viết ba chữ lớn "Y Sư Đường!"
- Được, đa tạ. Làm phiền ngươi giúp ta chuẩn bị trước một chút những dược liệu ta mới vừa nói, một hồi nữa ta thi xong y sư, sẽ tới đây lấy!
Biết chỗ, Trương Huyền quay đầu lại thông báo với nhân viên phục vụ Nhã Nhu một tiếng, nói xong trực tiếp đi về phía trước.
- Khoác lác!
Thấy người này rời khỏi, Nhã Nhu không thể tiếp tục kìm chế được, hừ ra tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh miệt.
Hiện tại nàng đã có thể xác định trăm phần trăm, người này chính là tới quấy rối.
Nếu không, ai đã từng thấy người nào cái gì không hiểu, lại tới sát hạch y sư?
- Thật sự có chút không đáng tin cậy. Y sư là chức nghiệp cao quý như vậy, làm sao có thể nói thi thì thi!
Đầu lĩnh hộ vệ cũng lắc đầu.
Ngươi muốn nói, ngươi trước đây đã học qua ngược lại cũng thôi. Ngay cả sát hạch y sư ở chỗ nào cũng không biết. Thậm chí mua thuốc cần phải có đươn thuốc cũng không biết được rõ ràng, lại muốn sát hạch...
Thật sự cho rằng nghề nghiệp này dễ dàng sao?
- Cái này cũng không nhất định. Ta nhớ nghiệp đoàn chúng ta trước đây, lại có ví dụ người ngay cả học đồ cũng không phải, trực tiếp sát hạch y sư nhất tinh thành công!
Một tên hộ vệ mở miệng.
- A, ngươi nói là Mộc Hoành y sư tam tinh. Hắn không giống. Nhà hắn học nguồn gốc sâu xa, tổ tông đều là y sư thế gia. Tuy rằng hắn chưa bao giờ đến nghiệp đoàn sát hạch qua, nhưng có bản lĩnh thật sự, cho nên mới có thể một làn thi lại thông qua!
Đầu lĩnh hộ vệ nói.
Đối phương nói không sai, nghiệp đoàn quả thật có tiền lệ.
Chính là Mộc Hoành y sư rất nổi danh.
Lúc đó vị y sư này tuy rằng chưa bao giờ sát hạch qua, ngay cả học đồ cũng không phải, nhưng bởi vì bình thường đi theo phía sau phụ thân trị bệnh cứu người, danh tiếng đã rất lớn.
- Chẳng qua là một người ngông cuồng mà thôi, làm sao có thể sánh ngang với Mộc Hoành y sư?
Nhã Nhu hừ lạnh.
Mộc Hoành y sư, từ nhỏ học y, mười ba tuổi liền bắt đầu một mình chữa bệnh cho người ta, chưa từng sát hạch, lại gần như lớn lên ở nghiệp đoàn y sư, đối với tất cả mọi thứ nơi đây đều rất quen thuộc.
Mà người trước mắt này, lại cái gì cũng không biết, vẻ mặt đần độn. Dược liệu cấm cũng không biết hiểu... Làm sao có thể so sánh được?
- Cũng khó có thể nói được. Bất kể nói thế nào, vị này cũng là lão sư của Thiên Vũ học viện, không có khả năng ngay cả danh dự của mình cũng không quan tâm!
Đầu lĩnh hộ vệ nói.
- Cái này...
Nhã Nhu câm nín.
Nghề nghiệp lão sư này, cẩn thận luận, tuy rằng kém hơn so với y sư, nhưng bởi vì quan hệ với danh sư, được người tôn trọng. Đường đường là lão sư chính thức của học viện, vẫn không đến mức không để ý tới thân phận, cố ý quấy rối!
- Có thể hắn là nhân vật có bản lĩnh thật sự!
- Đúng vậy, có khả năng giống như Mộc Hoành y sư, chưa bao giờ sát hạch qua. Nếu thật sự sát hạch, làm không tốt sẽ một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc!
Hai hộ vệ đối với nghề nghiệp lão sư này vẫn rất tin phục.
- Nói như vậy, cũng không phải không có khả năng...
Nghe được mọi người phân tích, Nhã Nhu có chút do dự. Cuối cùng nàng vẫn gật đầu. Nàng đang muốn nói tiếp, lại thấy người thanh niên vừa rời đii đã đi tới, vẻ mặt ngượng ngùng.
- Xin hỏi... Sát hạch y sư cần phải có những trình tự nào? Cần phải xem sách nào đó không?
-...
Nhã Nhu.
-...
Các hộ vệ.