So với lời nói của nhân vật trong một ít cốt truyện, âm mưu không khác nhau quá nhiều.
Lộ Trùng ở tại Lục gia, ở Thiên Vũ vương thành, không tính là thế gia gì cả, nhưng cũng có của cải giàu có.
Từ nhỏ, thiên phú của hắn lại không mấy tốt, ngược lại nổi bật nhất chính là tỷ tỷ của hắn, mười bảy tuổi lại sát hạch trận pháp sư học đồ thành công, được truyền thành giai thoại.
Chỉ có điều, cũng chính vì như vậy, tạo thành khởi nguồn của tai họa.
Thiên phú tốt, dáng người xinh đẹp, hồng nhan gây họa, bị một kẻ ăn chơi trác táng nhìn trúng.
Chuyện về sau, đoán cũng có thể đoán được. Vì yêu sinh hận, cuối cùng tạo thành bi kịch.
- Cả nhà chúng ta một trăm ba mươi bảy người, trong một đêm bị tàn sát sạch sẽ. Ta vừa vặn ra ngoài săn bắn, mới may mắn tránh khỏi tai họa...
Nhớ tới thu hận trong lòng, toàn thân hắn lại run rẩy, nắm đấm không tự chủ được xiết chặt.
- Gia tộc của ngươi ở Thiên Vũ vương thành?
Trương Huyền nhìn qua.
Nếu như không phải ở Thiên Vũ vương thành, cũng không cần cẩn thận như vậy, ngay cả lời cũng không dám nói.
- Đúng!
Lộ Trùng gật đầu:
- Tu vi của ta quá kém, biết chắc trốn không thoát, mới trà trộn vào học viện, ru rú trong nhà, không nói lời nào. Đương nhiên, có lẽ đối phương cũng có thể không coi ta là chuyện gì, lúc này mới sống cẩu thả đến bây giờ.
- Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất. Đối phương có khả năng không nghĩ tới ngươi có thể ẩn nấp ở nơi làm người khác chú ý nhất. Chỉ là... một gia tộc bị diệt, một trăm ba mươi bảy người bị tàn sát sạch sẽ, chắc hẳn phải gây ra động tĩnh rất lớn. Lẽ nào Danh Sư Đường và Thiên Vũ vương quốc không quản sao?
Trương Huyền có chút không dám tin tưởng.
Danh Sư Đường trấn áp một phương, không chỉ bồi dưỡng danh sư, giảng dạy học sinh, quan trọng hơn chính là, duy trì trật tự một phương. Bình thường đánh nhỏ, nháo nhỏ có thể sẽ không lưu ý. Nhưng thoáng cái tàn sát cả gia tộc, tuyệt đối sẽ gây ra chấn động, phái người tra xét.
Lại nói, cho dù Danh Sư Đường không quan tâm, vương thất của Thiên Vũ vương quốc cũng ăn phân sao? Có thể ở vương thành tùy tiện giết người sao? Thậm chí diệt tộc sao?
- Cụ thể có chuyện gì xảy ra, ta cũng không biết. Chỉ biết là, tất cả mọi người chết, lại còn ta sống. Ta cũng không dám đi hỏi thăm, sợ bị phát hiện.
Trên mặt Lộ Trùng lộ ra sự dữ tợn, trong mắt hận ý chảy xuôi.
Lại hỏi vài câu, phát hiện hắn nói không rõ, Trương Huyền không hỏi tới nữa, an ủi một câu:
- Cái khác không cần nghĩ, cố gắng tu luyện. Ngày hôm qua truyền thụ phương pháp cho ngươi, chỉ cần kiên trì năm lần, gần như lại có thành tựu, có thể dễ dàng chém giết cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong. Ngày hôm nay nghỉ ngơi trước đi, điều chỉnh trạng thái, nuôi dưỡng đủ tinh thần. Buổi tối tiến hành lần thứ hai!
- Vâng!
Lộ Trùng ôm quyền, xoay người đi về phía ký túc xá.
Hắn nói đơn giản, nhưng Trương Huyền biết, tuyệt đối không phải là đơn giản như vậy.
Sự kiện tàn sát gia tộc như vậy, khiến cho Thiên Vũ vương quốc không có chút động tĩnh nào, hoặc là kẻ thù của hắn nắm giữ thực lực cực cao, hoặc chính là có địa vị rất cao.
Quan trọng nhất chính là, nếu như chỉ là vì yêu sinh hận, tối đa giết chết tỷ tỷ của hắn là được. Làm sao có thể huỷ diệt cả gia tộc?
Sợ rằng điều dính dáng trong đó, không phải nói đơn giản như vậy.
Xem ra người học sinh này mặc dù nói nghiêm túc, lại nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu không ít điều.
- Không tính nói, vậy chờ hắn muốn nói, lại hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ!
Trương Huyền lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Tuy rằng giúp đối phương nâng cao thực lực, nhưng thời gian chung đụng còn ít. Hắn không dám nói tường tận với mình, cũng rất bình thường, không có gì phải rầu rĩ.
Về phần Thiên Đạo Đồ Thư Quán, chỉ có thể nhìn ra hắn có thù lớn, tình huống đại khái về chuyện đã từng trải qua, cũng không thể kỹ càng tỉ mỉ nói ra kẻ thù của hắn là ai, vì sao nhận được kẻ thù như vậy.
Lại giống như Triệu Nhã, Mộc Tuyết Tình, hắn có thể nhìn ra hai người bị thương, thậm chí nguyên nhân, lại không thể biết được là bị ai đả thương.
...
Đi ra khỏi phòng học, nhìn về phía Liễu lão sư tuổi không lớn trong phòng học này, viền mắt Lộ Trùng ửng đỏ, xiết chặt nắm đấm.
Không phải hắn không muốn nói, mà là... không dám!
Kẻ thù của hắn có thân phận và địa vị gì, hắn biết rất rõ. Hắn không muốn để cho lão sư duy nhất trên thế giới này thật sự trả giá vì hắn, lại bị độc thủ.
- Liễu lão sư, ngài giúp ta nâng cao thực lực, ta đã thiếu nợ ân tình cực lớn, không có cách nào hoàn trả lại. Nên thật sự không muốn để cho ngài dính vào... Ngài dù sao chỉ là một vị lão sư bình thường của học viện! Một khi bị người ta phát hiện, thu ta làm học sinh, truyền thụ thực lực, nhất định sẽ khiến cho ngài rơi vào tai họa!
- Mối thù của ta... để bản thân ta đi giải quyết!
Trong lòng thầm hạ quyết định, Lộ Trùng xoay người rời đi.
Một đêm lực lượng tăng mạnh nhiều như vậy, khiến cho hắn một lần nữa dấy lên hi vọng báo thù.
...
Lộ Trùng rời khỏi không lâu, những học sinh khác đã trở lại.
Trương Huyền giảng giải cho những người khác một ít tri thức cănbarn, lại chỉ điểm tu vi một hồi, lúc này mới gọi một mình Mộc Tuyết Tình vào gian phòng, truyền thụ đao pháp.
Vừa mới bắt đầu nghe nói chỉ có một chiêu, Mộc Tuyết Tình còn có chút thất vọng. Học một hồi, lúc này nàng mới phát hiện ra ảo diệu, thân thể không ngừng run rẩy.
Chiêu đao pháp này tuy rằng không nhận ra cấp bậc, nhưng nàng biết, so với Lạc Hoa Quyền phụ thân nàng truyền thụ cho, cao minh không biết gấp bao nhiêu lần.
Căn bản không phải cùng một khái niệm.
Một chiêu đao pháp này ẩn chứa thiên địa chí lý, biến phức tạp thành đơn giản. Chỉ cần ra tay, cũng cảm giác làm cho không người nào có thể chống đỡ.
- Cảm ơn Liễu lão sư ban thưởng hậu hĩnh!
Luyện tròn một canh giờ, chân khí ở bên trong thân thể lao nhanh, lại không có thể ngăn cản, lúc này Mộc Tuyết Tình mới đầy hưng phấn quỳ xuống đất, đối với vị lão sư trước mắt này tràn ngập cảm kích và sùng bái.
Tiện tay giúp nàng giải quyết đan độc, lại truyền thụ võ kỹ lợi hại như vậy...
Phần ân tình này, đã khó có thể dùng từ ngữ để biểu đạt nên lời.
- Ta nhất định phải đánh bại nữ nhân kia, sửa danh cho Liễu lão sư!
Răng trắng cắn chặt, nàng âm thầm đưa ra quyết định.
Lão sư đối với nàng như vậy, nàng không có gì có thể báo đáp, chỉ có thể thay hắn dương danh. Đánh bại danh sư học sinh của Trương Huyền, chính là đường tắt hay nhất.
Không biết người học sinh mới thu nhận này, đã cắn răng nghiến lợi cố gắng tu luyện muốn giáo huấn đám người Triệu Nhã, Trương Huyền một trận, hắn muốn rời khỏi phòng học.
Thật vất vả thu thập công pháp Tông Sư cảnh, nhưng bởi vì linh khí không đủ, tu luyện chậm chạp. Hiện tại lúc rảnh rỗi, hắn đương nhiên muốn đi tới nghiệp đoàn luyện đan sư, tìm xem có đan dược ẩn chứa linh lực hay không.
...
- Ngươi nói vị Liễu lão sư này, có thật sự lợi hại giống bọn họ nói hay không? Tùy tiện chỉ điểm, khiến người ta đột phá?
Cách chỗ lớp học của Trương Huyền không xa, hai người thiếu niên đứng ở một bên.
Một người trong đó mở miệng nói.
Nếu có những học sinh khác ở đây, nhất định có thể nhận ra, hai người này chính là sao kim nổi danh nhất học viện, Triệu Vũ Tinh đứng đầu và Lưu Trường Nham đứng thứ hai trong trận thi đấu của học viện.
Người nói chính là Triệu Vũ Tinh.
- Nếu nói như vậy, khẳng định có lý do! Mộc Tuyết Tình tính tình ra sao ngươi cũng không phải không biết. Có thể khiến cho nàng ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí không tiếc cùng học sinh của Trương sư trở mặt, vị Liễu lão sư này khẳng định có thủ đoạn không muốn cho người biết.
Lưu Trường Nham nói tiếp.
Ngày hôm qua tận mắt nhìn thấy được hai nàng tranh đấu, hai người lại đối vị Liễu lão sư trong truyền thuyết này tràn ngập tò mò.
- Ngày hôm nay thế nào cũng phải đi tìm hiểu một chút, rốt cuộc có phải là sự thật hay không. Ta lại không tin, học viện này ở trên phương diện dạy học, còn có người có thể vượt qua được Bạch lão sư!
Mặc dù biết đối phương nói như vậy, khẳng định không thành vấn đề, Triệu Vũ Tinh vẫn có chút không tin.
Bọn họ đều ở trong trường, cũng không biết vị Liễu lão sư trong miệng bọn họ ở nghiệp đoàn y sư gây ra động tĩnh lớn tới mức nào, bằng không, cũng sẽ không hiếu kỳ như vậy.
Về phần Bạch lão sư, là giáo sư sao kim nổi danh nhất của học viện, giống như Lục Tầm ở Thiên Huyền vương quốc trước đây.
- Ừ? Xe ngựa của vương thất tới đây làm gì?
Đang nói thầm, đột nhiên, Lưu Trường Nham chỉ về phía trước.
Theo hắn chỉ nhìn lại, Triệu Vũ Tinh cũng không kìm lòng được sững sờ ở tại chỗ.
Chỉ thấy ngay phía trước một chiếc xe ngựa màu kim hoàng, dọc theo con đường chậm rãi chạy nhanh đến.
Chính là xe ngựa vương thất của Thiên Vũ vương quốc.
- Tám con tuấn mã. Xem bộ dáng này là... thành viên nòng cốt của vương thất mới có khả năng ngồi. Chẳng lẽ là thái tử điện hạ hoặc... tam công chúa?
Nói tới tam công chúa, ánh mắt Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham đều nóng như lửa.
Tam công chúa Mạc Vũ lại là nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng bọn họ. Người xinh đẹp, thiên phú cao... còn sát hạch danh sư thành công, danh tiếng chấn động vương thành.
Nếu không phải hai thiên tài Trương Huyền danh sư và Mạc Hoằng Nhất đè nặng, khẳng định nàng càng chói mắt.
Vù!
Ngựa xe dừng lại, một bóng người xinh đẹp đi xuống.
- Quả nhiên là công chúa điện hạ...
Nhìn thấy được bóng người này, hai vị thiếu niên thiên tài đều kích động, sắc mặt đỏ lên, khó có thể tự kìm chế.
Chỉ có điều, hai người lập tức cảm thấy có chút kỳ quái:
- Nàng tới học viện làm gì?
Vị Mạc Vũ công chúa này đã là danh sư nhất tinh, lại có thiên phú và tu vi cao như vậy, tự nhiên không có khả năng đến trường, càng không cần chạy tới dạy học. Vậy nàng muốn làm gì?
Bọn họ đang nghi ngờ, đã thấy nàng đi vài bước tới trước mặt lớp học của Liễu lão sư, thân thể thoáng cúi xuống.
- Tại hạ Mạc Vũ của Thiên Vũ vương quốc, đặc biệt tới bái kiến Liễu Trình lão sư!
Giọng nói thanh thúy to rõ vang vọng khắp nơi.
- Bái kiến Liễu lão sư?
- Đường đường là danh sư nhất tinh, luyện đan sư nhị tinh, thuần thú sư nhất tinh... Mạc Vũ công chúa, lại muốn bái kiến vị Liễu Trình này?
Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham sửng sốt, thiếu chút nữa khiếp sợ đến mức hàm răng rơi trên mặt đất.
Mạc Vũ công chúa lại là Thiên Vũ vương quốc, gần với thiên tài siêu cấp Mạc Hoằng Nhất. Không chỉ là danh sư, thực lực bản thân, cũng đạt được Thông Huyền cảnh... Đặc biệt tới bái kiến một lão sư bình thường của học viện?
Không nhìn lầm chứ?
Hắn không phải hôm qua mới được tuyển chọn vào học viện sao?
Hắn có tư cách gì khiến cho một vị danh sư, đường đường là công chúa của vương quốc tự mình qua?
Chỉ có điều, chấn động kinh ngạc còn không có kết thúc. Bọn họ lại nhìn thấy Liễu lão sư vẫn khiến cho bọn họ rất tò mò, đẩy cửa đi ra, liếc mắt thoáng nhìn Mạc Vũ công chúa.
- Nàng tới đây làm gì... Khụ khụ, tìm ta có chuyện gì?
Phù phù!
Thân thể Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham thoáng lảo đảo một cái, cảm thấy muốn nôn ra máu.
Đây là thái độ gì?
Cho dù có chút bản lĩnh, nhìn thấy công chúa, chung quy phải cúi người chào chứ?
Mặc dù không như vậy, chí ít cũng xưng hô công chúa, khách khí... trực tiếp nói "nàng tới đây làm gì"..."tìm ta có chuyện gì?"
Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai hả?
Một lão sư bình thường của học viện, ngay cả giáo sư sao kim cũng không phải, nhìn thấy đường đường một danh sư nhất tinh, một chút tôn kính cũng không có. Trong giọng nói còn mang theo nghi ngờ. Thật quá không để người ta ở trong mắt!
Hai người chỉ cảm thấy lửa giận vọt tới da mặt. Bọn họ đang nghĩ ngợi làm thế nào báo cáo lên học viện, cảnh cáo người tự cho mình là đúng này, khiến cho hắn tuân thủ quy định của nghiệp đoàn giáo sư. Bọn họ lại thấy Mạc Vũ công chúa bước lên trước:
- Phụ vương nhà ta đang ở bên ngoài chờ. Hi vọng Liễu lão sư có thể qua gặp mặt...
- Phụ vương? Vương quốc bệ hạ Mạc Thiên Tuyết?
- Hi vọng Liễu lão sư có thể... gặp mặt?
Đây là tình huống gì? Bệ hạ tự mình đến bái kiến một vị lão sư bình thường?
Hai vị thiên tài Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham trợn tròn con mắt. Giờ phút này, bọn họ thật sự cảm thấy mình điên rồi.