Nàng tùy hứng hồ đồ, lão sư không lưu tâm, giúp nàng giải quyết đan độc trong cơ thể, truyền thụ đao pháp thượng thừa, chỉ điểm tu vi, ơn nặng như núi!
Nàng vốn muốn có thể làm việc giúp cho lão sư, vì hắn dương danh, ai biết... tự nhiên thua, hại danh thanh của hắn bị hao tổn...
Cho dù như vậy, hắn cũng không buông tha, rất sợ nàng bị thương tổn, trực tiếp xông lên cứu người!
Lão sư, cảm ơn!
Lão sư, là Tình nhi hồ đồ, vẫn xin ngươi tha thứ cho!
Lão sư, sau này ta lại không dám nữa...
Mộc Tuyết Tình xiết chặt nắm đấm.
Lão sư trước mắt, tuy rằng tuổi không lớn lắm, lại lớn giống như núi, khiến cho nàng đi tới không còn mê man nữa.
Khiến cho nàng tu luyện nắm giữ động lực lớn hơn nữa!
...
Triệu Nhã đối diện đang rầu rĩ một kiếm này đến cùng bổ xuống hay không, lại thấy một bóng người ngăn cản trước mặt ở Mộc Tuyết Tình.
Là một người thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, sắc mặt có chút ngả vàng.
Ầm!
Dưới quán tính, trường kiếm không dừng lại, đánh thẳng xuống.
Người thanh niên nhướng mày, bàn tay vươn ra, ngón giữa uốn cong, nhẹ nhàng bắn ra.
Coong!
Đầu ngón tay và thân kiếm vừa tiếp xúc, Triệu Nhã nhất thời cảm thấy lòng bàn tay đau đớn một hồi. Trường kiếm gãy thành hai đoạn, tuột ra khỏi tay, bay thẳng ra ngoài.
Bịch bịch!
Lui về sau hai bước, Triệu Nhã điều chỉnh hít thở. Lúc này nàng mới hiện đối phương không có ý công kích nàng, chỉ là búng cho trường kiếm bay đi. Bởi vì lực lượng trong kiếm quá mạnh mẽ, lúc này mới bị cắt ngang trong nháy mắt.
- Lợi hại!
Đồng tử nàng co lại.
Vừa rồi toàn bộ thể chất khai hỏa, kiếm quang quét ngang, ngay cả nàng cũng có phần không khống chế được. Đối phương chỉ một ngón tay lại phá hỏng. Hơn nữa không tổn thương nàng chút nào. Phần năng lực quan sát và thực lực này, quả thực nghe thôi cũng rợn cả người. Không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng khó có thể tin được!
- Không biết vị tiền bối này, vì sao phải ngăn cản chúng ta so đấu!
Tuy rằng chấn động kinh ngạc, trên mặt nàng lại hoàn toàn không có chút hoảng loạn, liền ôm quyền, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Các nàng thực sự... hồ đồ!
Vung cánh tay, Trương Huyền kêu lên một tiếng phiền muộn.
Nàng nói hai người các nàng đi, cho dù luận võ, cũng tìm người khác. Đều là đệ tử của ta, chỉ có điều một người dùng tên giả, ngụy trang một chút mà thôi. Về phần phân cao thấp với nhau, đánh nhau sao?
Một người được truyền thụ kiếm pháp, một người muốn học tập đao pháp, còn tưởng rằng làm cái gì. Dù thế nào hắn cũng không thể ngờ được, hai người chạy đến đây đánh tới khí thế hừng hực.
Ta ngất!
Đây là tranh danh dự cho ta sao?
Là tới đây khiến cho ta mất mặt thì có!
Thảo nào vẻ mặt Mạc Vũ cổ quái. Nói cũng phải. Con mẹ nó... điều này thật đúng là náo nhiệt!
- Nói vậy vị này chính là Liễu lão sư!
Đoán được thân phận của người thanh niên đối diện, Triệu Nhã bước lên trước, trên mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kiên định:
- Học sinh của các hạ nói lời sỉ nhục lão sư của ta. Làm học sinh, cùng nàng so tài, là giữ danh dự cho lão sư, quang minh chính đại. Vì sao đến trong miệng của các hạ lại biến thành hồ đồ?
- Ừ?
Trương Huyền sửng sốt.
Hắn nói "hồ đồ", là lấy thân phận Trương Huyền, quát mắng học sinh không tính là gì cả. Nhưng nếu sử dụng thân phận Liễu lão sư, chẳng khác nào đang khinh thường đối phương.
Học sinh so đấu với nhau, ngươi là một lão sư xông lên ngăn cản không nói, còn nói đối phương "hồ đồ", không phải càn quấy là cái gì?
Dựa vào cái gì học sinh ngươi đánh ta, là đương nhiên. Ta đánh học sinh của ngươi, lại xem như là hồ nháo?
- Được rồi. Chuyện ngày hôm nay, dừng ở đây. Các ngươi trở về đi!
Không nghĩ tới một thân phận ngụy trang, lại bị học sinh của mình nghi vấn, Trương Huyền đau đầu một hồi.
Gây ra cái ô rồng này, cũng thực sự choáng váng.
Trước đó, thời điểm hai nàng học tập kiếm pháp đao pháp, chỉ cần có chút lưu ý, cũng không đến mức bị nhiều người đứng ngoài xem như vậy!
- Trở lại? Dựa vào cái gì phải trở lại? Mộc Tuyết Tình này so tài thua, phải lập tức nói xin lỗi trước, thừa nhận vị Liễu lão sư này của nàng không bằng Trương sư của chúng ta. Bằng không, cho dù chuyện này đến tai nghiệp đoàn giáo sư, đến tai Danh Sư Đường, ta cũng không lùi bước!
Một tiếng gầm thét phẫn nộ vang lên. Trịnh Dương bắt đầu nhảy lên, nổi giận đùng đùng.
Hắn thật sự tức giận.
Học sinh đánh không lại, lão sư chạy tới... Ngươi nói vậy là có ý gì?
Chỉ ngăn cản ngược lại cũng thôi, còn nói chúng ta hồ đồ, chuyện này dừng ở đây... Đã thấy kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua kẻ không biết xấu hổ như vậy.
Đường đường là lão sư, thua còn không muốn thừa nhận sao?
- Không sai. Trước khi so tài đã nói rõ, lẽ nào không thua nổi?
- Thua thì thua, thắng thì thắng, còn muốn quịt nợ phải không?
- Không biết xấu hổ!
Đám người Viên Đào Lưu Dương Vương Dĩnh cũng đi lên, mỗi một người đều nổi giận đùng đùng.
- Ta thua, cũng là do ta học nghệ không tinh, không có vấn đề gì với lão sư!
Thấy lão sư của mình bị đối phương nghi vấn, Mộc Tuyết Tình tiến lên một bước.
Vốn định chiến thắng, giành vinh dự cho lão sư, không nghĩ tới lại làm cho hắn rơi vào cục diện lúng túng như thế, nàng cắn răng:
- Nếu nói xin lỗi, cũng chỉ đại biểu cá nhân ta, không có nghĩa là lão sư không bằng Trương sư của các ngươi!
- Thật thú vị... Nói nửa ngày như vậy, chính là không muốn nhận thua? Ba ngày trước nàng không có khả năng nói như vậy. Thế nào, đánh không lại, không muốn thừa nhận sao?
Trịnh Dương lạnh lùng nhìn chăm chú qua.
Ba ngày trước, nàng lại rất kiêu ngạo nói, Trương sư cũng không sánh bằng Liễu lão sư các nàng, hơn nữa còn giao hẹn thua sẽ thừa nhận. Ngày hôm nay nàng lại đổi giọng, tưởng chúng ta dễ bị khi dễ sao?
- Lập tức nói lời xin lỗi, thừa nhận Liễu lão sư của nàng không bằng Trương sư chúng ta. Chuyện ngày hôm nay đến đây lại kết thúc. Bằng không, đừng trách chúng ta không khách khí!
Lưu Dương cũng bước lên trước.
- Ta...
Sắc mặt Mộc Tuyết Tình tái xanh.
Một khi nàng ở chỗ này thừa nhận, sau này bảo Liễu lão sư nàng như vậy làm sao sống được ở học viện?
- Được!
Thấy mấy hài tử này ép buộc đối với lão sư hắn, Trương Huyền càng phiền muộn hơn:
- So tài ngày hôm nay xem như không phân thắng bại. Tất cả đều trở về đi!
Những chuyện khác cũng không thấy các ngươi để ý như vậy.
Nếu học sinh của mình, thừa nhận mình không bằng mình...
Chuyện gì thế này!
- Không phân thắng bại?
- Dựa vào cái gì tính là không phân thắng bại?
...
Không nghe lời này còn tốt. Vừa nghe, đám người Trịnh Dương liền muốn bùng nổ. Ngay cả Triệu Nhã sắc mặt cũng trầm xuống.
Ra mắt không biết xấu hổ, chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy!
Rõ ràng thua, không thực hiện lời đánh cược ngược lại cũng thôi, lại còn mặt dày nói không phân thắng bại!
Vốn đang cảm thấy vị Liễu lão sư này giảng bài tốt, được cho là thiên tài, hiện tại thiên tài cái lông!
Làm gì có thiên tài thua không thừa nhận?
Làm gì có được thiên tài giả vờ giả vịt, ở chỗ này lấy thân phận sư trưởng nói chuyện?
Ta biết ngươi là ai sao? Ở chỗ này giả vờ, giả vờ cái lông a!
Quả thực không biết xấu hổ đến cực điểm!
- Triệu Nhã không thắng, Mộc Tuyết Tình cũng không có thua. Không tính là không phân thắng bại, tính cái gì? Đều trở về đi. Đừng ở chỗ này hồ đồ! Bằng không, ta nói với lão sư các ngươi, để cho hắn cố gắng dạy dỗ một trận!
Trương Huyền xua tay.
Không tuyên bố không phân thắng bại, cũng không có cách nào.
Nói Triệu Nhã thắng lợi, đó chính là nói Liễu Trình mình ngụy trang này không bằng Trương Huyền. Sau này thân phận vạch trần, không phải mất hết mặt mũi sao?
Nói Mộc Tuyết Tình thắng lợi, vậy đại biểu, Trương Huyền không bằng Liễu lão sư...
Hiệu quả cùng cấp!
Chuyện gì thế này.
Bất kể nói thế nào, bị tổn thương cũng là hắn.
Cùng với phiền toái như vậy, còn không bằng đừng nói nhảm, trước đuổi đám hài tử này về rồi lại nói sau.
- Ngươi...
Không vừa nghĩ tới Liễu lão sư này vô sỉ không biết xấu hổ như vậy. Thua không thừa nhận, còn quang minh chính đại như vậy. Đám người Triệu Nhã đều cảm thấy tức muốn nổ phổi.
......
- Liễu lão sư làm vậy có chút không ổn!
Đám người Tạ viện trưởng cũng không nhịn được lắc đầu.
- Hắn lại không nên xuất hiện. Học sinh tranh đấu với nhau, hắn là một lão sư dính vào làm cái gì?
Một trưởng lão hừ nói.
- Nói là như vậy. Nhưng nếu như quả thật không ngoài tay, Mộc Tuyết Tình nhất định sẽ bị thương. Thân là lão sư, dù sao cũng không có khả năng trơ mắt nhìn nàng bị thương, lại không đi ngăn cản!
Tạ viện trưởng nói.
- Điều này ngược lại cũng đúng...
Mọi người gật đầu.
Thân là lão sư, có trách nhiệm giảng dạy, cũng có nghĩa vụ bảo vệ học sinh của mình không bị tổn thương. Không nói vị Liễu lão sư này, đổi lại là bọn họ, để cho học sinh của mình bị người đánh tổn thương, khẳng định bọn họ cũng làm không được.
- Hiện tại học viện cũng rất khó xử. Giúp Liễu lão sư, nhất định khiến cho Trương sư bất mãn, Giúp Trương sư, Liễu lão sư khẳng định cũng sẽ mất hứng. Bất kể nói thế nào, hắn cũng không phải là lão sư bình thường, mà là hội trưởng của nghiệp đoàn y sư. Một mực không ra tay, hai bên khẳng định đều sẽ tức giận. Dù sao, các nàng so đấu, chúng ta không những không ngăn cản, còn mặc cho bọn họ tự do...
Tạ viện trưởng xoa xoa mi tâm, cảm thấy đau đầu vô cùng.
Mới vừa rồi vẻ mặt còn hưng phấn, bất kể hai nữ hài này ai thắng, Thiên Vũ học viện đều sẽ có danh tiếng vang xa, thu được ngư ông đắc lợi.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới sẽ tiến triển đến bước này.
Cái này thì hay rồi. Toàn bộ học viện đều có phần không biết làm sao.
- Thật sự không được... Viện trưởng, ngài đứng ra, mời Trương sư và Liễu lão sư ngồi chung một chỗ, làm quen một chút. Đều là thiên tài, có thể sẽ tỉnh táo luyến tiếc lẫn nhau, bội phục lẫn nhau!
Một trưởng lão đưa ra ý kiến.
Tạ viện trưởng do dự.
- Như vậy là hay nhất. Nhưng Trương sư hiện tại đang sát hạch danh sư nhị tinh, không ở vương thành. Một khi biết được mâu thuẫn, không muốn qua, vậy phải làm thế nào?
Lại một một trưởng lão nói.
Mời ngồi chung một chỗ, là có thể hóa giải mâu thuẫn. Nhưng cần phải mời được đương sự đi theo mới được. Liễu lão sư thân là lão sư của học viện, sẽ đơn giản chút.
Nhưng Trương sư là danh sư nhị tinh. Nếu chẳng may hắn không tới, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ uổng công.
- Thôi đi. Chỉ có thể để ta mặt dày đi mời. Ta là danh sư nhất tinh, bất kể nói thế nào, Trương sư chắc hẳn cũng sẽ cho chút thể diện!
Do dự một chút, Tạ viện trưởng lắc đầu, nói tiếp:
- Còn nữa, chuẩn bị cho ta mấy tấm vé học viện. Ta muốn tặng cho mấy học sinh của Trương sư. Sau này bọn họ muốn đến học viện, có thể tiến vào bất cứ lúc nào. Muốn sách, hoặc cần tài nguyên gì, cũng không cần ngăn cản!
- Vâng!
Một trưởng lão gật đầu.
......
Phía dưới đài so đấu vốn có Mạc Vũ công chúa đang chờ. Nàng cũng hoàn toàn bối rối.
Nàng vốn tưởng rằng hai nhóm học sinh thân phận khác nhau của Trương Huyền so đấu, khẳng định tương đối thú vị. Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, ầm ĩ thành như vậy.
Đến lúc này, Trương Huyền thật sự quá lúng túng.
Không quan tâm để cho phía nào giành thắng lợi, đối với danh dự của hắn đều có tổn hại, biến thành thế cưỡi trên lưng cọp.
- Phải ngăn cản...
Nghĩ vậy, nàng không nhịn được đẩy đoàn người ra, đi tới.
- Triệu Nhã Trịnh Dương...
- Mạc sư!
Đám người Triệu Nhã đang ở trong cơn giận dữ, nhưng vẫn lập tức nhận ra được vị công chúa này. Lão sư đối với nàng có nửa nghĩa sư đồ, được xem là đồng môn.
Trước đây, thời điểm lão sư sát hạch danh sư, ở Danh Sư Đường bọn họ đã gặp được.
- Nếu không... các ngươi đi về trước đi! Nếu như Trương sư biết các ngươi ở chỗ này cùng người của Thiên Vũ học viện ầm ĩ lên, khẳng định cũng sẽ mất hứng!
Mạc Vũ gật đầu, mở miệng khuyên can.
Nếu không phải nàng có tư tâm, Trương Huyền sớm biết rằng chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ không phiền toái như vậy.