Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 408 - Chuột Tìm Dấu Vết

Chuột tìm dấu vết Chuột tìm dấu vết vipTruyenGG.com

Thiên Vũ vương cung.

Nhìn vẻ mặt chán nản của nữ nhi, Mạc Thiên Tuyết có chút nghi ngờ:

- Thế nào? Liễu hội trưởng không đến sao?

- Đến rồi...

Mạc Vũ lắc đầu:

- Hắn muốn tự mình xem sách, không cần ta theo cùng!

- Thôi đi!

Mạc Thiên Tuyết thở dài một tiếng:

- Xem duyên phận vậy. Không có duyên phận, muốn nhiều hơn nữa cũng vô dụng!

Hắn vẫn muốn nữ nhi và vị Liễu hội trưởng này tiếp cận, trở thành một đôi. Một khi như vậy, chẳng khác nào cột hắn vào trên chiến thuyền của mình. Sau này cho dù Lâm gia, Mạc Hoằng Nhất có động tĩnh và ý nghĩ gì khác thường, cũng phải e ngại một chút.

Hiện tại xem ra, có phần suy nghĩ viển vông.

Nữ nhi của hắn tuy rằng cũng thuộc về long phượng trong đám người, so với người như Liễu hội trưởng, Trương sư, vẫn kém một đoạn rất lớn.

Mạc Vũ gật đầu.

Nàng ngược lại không phải là có ý đối với Trương Huyền. Cho tới nay đều là người khác vây quanh nàng. Đột nhiên gặp phải một vị không quan tâm, dâng lên lòng háo thắng. Hiện tại xem ra, không hi vọng gì, nàng cũng rất nhanh bình phục lại.

- Phụ vương, man thú trấn quốc có phải do Lâm gia đã hạ thủ? Bọn họ lại có động tĩnh gì?

Vứt bỏ tâm cảnh hỗn loạn, Mạc Vũ lại khôi phục dáng vẻ nhìn xa trông rộng trước kia.

- Liên quan đến chuyện này tổng cộng có bảy vị thái giám. Chỉ có điều, vừa điều tra một người, tất cả lại tự sát!

Ánh mắt Mạc Thiên Tuyết có phần nghiêm trọng:

- Ta biết điều tra như vậy khẳng định không tìm được cái gì. Hơn nữa chúng ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, có thể chuẩn bị trước. Cho dù tìm được, cũng có thời gian đi chuẩn bị. Chuẩn bị không tốt vẫn sẽ nhận được tin tức sai lầm. Cho nên... Ngoài sáng truy tìm điều tra cái này, gióng trống khua chiêng, trên thực tế lại phái người âm thầm điều tra!

- Âm thầm điều tra?

Mạc Vũ nghi ngờ.

- Ừ, đi thăm dò... nơi nguồn gốc độc phát ra!

Ánh mắt Mạc Thiên Tuyết lóe lên:

- Có thể khiến cho hùng sư đuôi vàng nửa bước Chí Tôn bệnh nặng, chúng ta vẫn không có cách nào phát hiện, loại chất độc này, ít nhất cũng phải đạt được nhị phẩm đỉnh phong, thậm chí cách tam phẩm cũng không xa!

Có thể có tác dụng đối với hùng sư đuôi vàng, loại chất độc này khẳng định vô cùng đáng sợ.

Độc dược nhất phẩm, có thể độc chết cường giả dưới Tông Sư cảnh. Đan dược nhị phẩm, Tông Sư thậm chí nửa bước Chí Tôn, cũng có thể bị liên lụy.

Thuốc độc này tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể khiến cho hùng sư đuôi vàng tử vong, lại làm cho nó nhanh chóng già yếu. Cấp bậc cao, tuyệt đối đạt tới nhị phẩm đỉnh phong.

- Có thể lấy ra loại độc dược này, chỉ có Độc Điện. Trải qua sự điều tra của ta, Lâm gia vừa vặn cùng Hồng Liên thành có lui tới. Thậm chí vị đại dược vương lợi hại nhất kia, mấy ngày qua cũng đến vương thành!

Mạc Thiên Tuyết hừ một tiếng, vung tay áo một cái:

- Tất cả mọi chuyện, đều quá mức trùng hợp. Bởi vậy, ta đặc biệt phái người điều tra, rất nhanh đã điều tra ra kết quả. Quả thật cùng Lâm gia này không hề tránh được có liên quan!

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Nghe được đã xác nhận là Lâm gia hạ thủ, sắc mặt Mạc Vũ cũng trở nên khó coi.

Ngày hôm nay đối phương có thể hạ thủ đối với hùng sư đuôi vàng, ngày mai lại có khả năng hạ thủ đối với thành viên vương thất bọn họ.

Một khi động tâm đối với quyền lợi, dã tâm sẽ giống như nâm mọc lên, không ngừng lan tràn. Ai cũng không có cách nào ngăn chặn.

- Tuy rằng hùng sư đuôi vàng đạt tới Chí Tôn cảnh, nhưng Lâm gia có Hiên Viên vương quốc làm chỗ dựa vững chắc, vẫn không thể đắc tội!

Biết nữ nhi lo lắng, Mạc Thiên Tuyết lắc đầu.

Biết là bọn họ làm, lại thế nào?

Đối phương không chỉ có trận pháp sư tam tinh trấn thủ, còn có một nữ nhi phong hào thái tử phi của Hiên Viên vương quốc, căn bản không thể trêu chọc vào.

Hiện tại không làm rõ, mọi người giả vờ hồ đồ. Có Danh Sư Đường trấn thủ, Lâm gia còn không dám vượt quá.

Nếu thật sự muốn xé rách da mặt, Hiên Viên vương quốc chỉ cần phái một cường giả Chí Tôn có chút lợi hại, có thể hoàn toàn diệt sạch vương thất bọn họ.

- Đúng vậy! Giống như Cù gia trước đây... Chúng ta cũng không có cách nào!

Mạc Vũ cũng hiểu rõ điểm ấy, thở dài một tiếng.

- Cù gia tuy rằng không phải là danh môn vọng tộc, nhưng cũng được cho là nhà lớn nghiệp lớn. Không nghĩ tới không biết bởi vì sao, toàn gia một trăm ba mươi bảy người, bị Lâm gia một đêm diệt sạch... Chuyện này, ta vẫn nhớ...

Mạc Thiên Tuyết xiết chặt nắm đấm.

Hai năm trước, Thiên Vũ vương thành có một Cù gia không biết thế nào lại đắc tội Lâm gia, trong một đêm, toàn gia đều bị tàn sát sạch sẽ. Hắn phái người hỏi thăm, người còn chưa tới, gia chủ Lâm gia lại tự mình qua, bảo bọn họ phong tỏa tin tức, khiến cho chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì.

Thân là quốc vương bệ hạ, ngay cả thần dân vương quốc mình cũng không bảo vệ được. Cho tới nay chuyện này cũng giống như một cây gai, đâm vào trong tim hắn.

- Thật ra cũng không trách được phụ vương. Đối phương lúc đó cầm lệnh bài của Hiên Viên vương quốc, nghe nói là nhận lệnh của thái tử. Chúng ta chỉ là vương quốc nhất đẳng, thật sự không có cách nào từ chối!

Thấy bộ dáng này của phụ thân, Mạc Vũ an ủi.

Lúc đó không phải vương thất bọn họ sợ hãi Lâm gia không làm, mà là đối phương cầm theo thủ lệnh của thái tử điện hạ Hiên Viên vương quốc.

Đối mặt với cái này, loại vương quốc thấp hơn như bọn họ chỉ có thể tuân thủ, căn bản không có biện pháp nào khác.

- Ta biết...

Mạc Thiên Tuyết lắc đầu:

- Tình thế không bằng người, ta cũng không có cách nào! Cho nên, ta muốn con lôi kéo Liễu hội trưởng hoặc Trương sư. Chỉ cần một trong hai thiên tài này trở thành phò mã, bọn họ cho dù muốn động thủ, cũng không dám!

Mấy ngày qua hắn vẫn muốn bảo nữ nhi tiếp xúc gần gũi với hai thiên tài này một chút. Đáng tiếc... Đối phương căn bản không để ý tới nữ nhi của hắn.

Nghe được lời của phụ thân, Mạc Vũ có chút mất mát, lắc đầu. Hắn đang muốn nói chuyện, lại thấy một tên thái giám vội vã vọt vào.

- Thế nào?

Lông mày Mạc Thiên Tuyết thoáng nhíu lại.

- Hồi bẩm bệ hạ, tam trưởng lão Lâm gia dẫn theo rất nhiều người qua, nói muốn vương thất chúng ta có một lời giải thích...

Toàn thân thái giám run rẩy.

- Muốn vương thất chúng ta có một lời giải thích? Có ý gì?

Mạc Thiên Tuyết híp mắt lại.

Điều tra ra Lâm gia muốn độc chết man thú trấn quốc, mình còn không có tìm các ngươi tính sổ, thế nào bọn họ còn chạy tới tìm chúng ta trước?

Còn một lời giải thích?

Chẳng lẽ, bọn họ không e ngại nữa, muốn xé rách da mặt?

- Thuộc hạ không biết. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài cửa cung, muốn lập tức xông vào...

Thái giám vội hỏi.

- Đi qua xem thử!

Hừ một tiếng, Mạc Thiên Tuyết và Mạc Vũ nhấc chân đi ra ngoài.

Rất nhanh hai người đi tới bên ngoài cửa cung, quả nhiên thấy không ít người Lâm gia đứng ở bên ngoài. Trong ánh mắt mỗi một người mang theo vẻ lạnh lùng cao ngạo.

- Thiên Tuyết bệ hạ, ta khuyên ngươi nhanh chóng giao người ra đây, mọi người không cần xé rách da mặt. Bằng không, chuyện ngày hôm nay, ta sợ ngươi cũng đừng mong chết già!

Một lão nhân nhìn thấy đám người Mạc Thiên Tuyết đi ra, bước lên trước, sắc mặt trầm thấp.

- Giao người? Ngươi nói vậy là có ý gì?

Mạc Thiên Tuyết không hiểu ra sao.

- Không cần giả vờ. Ngươi phái người ám sát Lâm Lang thiếu gia chúng ta, dẫn đến bản thân hắn hiện tại vẫn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, lẽ nào muốn không thừa nhận?

Tam trưởng lão Lâm gia híp mắt lại.

- Ám sát Lâm Lang thiếu gia?

Mạc Thiên Tuyết càng nghe càng không hiểu:

- Chuyện này có phải có gì hiểu nhầm hay không?

Hắn tuy rằng rất muốn tiêu diệt hết Lâm gia, nhưng cũng biết hậu quả, vẫn cố gắng kìm chế. Chẳng lẽ Lâm Lang thiếu gia đã xảy ra chuyện?

- Hiểu nhầm? Hung thủ đã chạy trốn tới vương cung, ở bên trong tường cung nơi này, ngươi nói hiểu nhầm?

Tam trưởng lão Lâm gia lạnh lùng cười.

Mạc Thiên Tuyết căn bản không biết chuyện gì xảy ra, đang muốn tiếp tục hỏi thăm, lại có một người áo xám lặng lẽ đi tới phía sau, nói vài câu.

Thành viên của Ám Ảnh vệ.

Phỉ Thúy các gây ra động tĩnh lớn như vậy, toàn thể Lâm gia xuất động, Ám Ảnh vệ rất nhanh nhận được tin tức.

Nghe xong lời của đối phương, Mạc Thiên Tuyết lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra, vẻ mặt phiền muộn.

Hắn căn bản không phái người. Hơn nữa cho dù phái người, cũng phải làm đến một đòn tất sát. Làm cho một nửa chết nửa sống... Đây không phải là chờ đối phương tới trả thù sao?

- Lâm Huy trưởng lão, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, Lâm Lang công tử bị thương, tuyệt điíu không phải do vương thất chúng ta gây nên...

Mạc Thiên Tuyết nói.

- Không phải?

Tam trưởng lão Lâm Huy lạnh lùng cười:

- Muốn nói không phải cũng được, làm phiền ngươi bảo những hộ vệ này tránh ra, để cho chúng ta lục soát kiểm tra một chút. Chỉ cần bắt được hung thủ, tự nhiên sẽ điều tra ra manh mối!

Sắc mặt khó coi, toàn thân Mạc Thiên Tuyết căng thẳng.

Vương cung không chỉ là căn cơ của vương thất, còn đại biểu cho tôn nghiêm của một vương quốc. Nếu thật sự để cho bọn họ lục soát, sau này Thiên Vũ vương thất còn mặt mũi nào ra hiệu lệnh cho thiên hạ?

- Các ngươi nói hung thủ chạy trốn tới vương cung, bỏ chạy đến vương cung, có chứng cứ gì?

Mạc Vũ không nhịn được quát mắng.

- Tại hạ ra mắt Mạc sư!

Liếc mắt nhìn Mạc Vũ, Lâm Huy khẽ cười:

- Dám nói như vậy, đương nhiên phải có căn cứ!

Hắn ngoắc tay.

Lập tức có người đi lên phía trước, cầm một lồng sắt.

Trong lồng sắt là một con chuột tuyết trắng nằm ở bên trong, nhếch mũi lên, không ngừng ngửi loạn.

- Đây là... ?

Mạc Thiên Tuyết chấn động.

Chuột tìm dấu vết, một loại man thú đặc biệt, nắm giữ mũi siêu cường. Bất kỳ vật gì chỉ cần bị ngửi một chút, cho dù cách xa ngàn vạn dặm, cũng có thể truy tìm được.

Thứ này, so với linh thạch còn muốn hiếm có hơn. Cho dù Hiên Viên vương quốc phong hào cũng không thấy nhiều. Không nghĩ tới Lâm gia lại có một con, còn mang theo qua.

Nếu quả thật là thứ này, chỉ cần thích khách kia lưu lại mùi, trốn có xa mấy, đổi y phục nhiều hơn nữa, cũng không có cách nào chạy trốn.

- Không sai. Xem ra Thiên Tuyết bệ hạ rất biết hàng. Thích khách ẩn nấp ở vương cung, không phải ta nói, là chuột tìm dấu vết tìm tới... Thế nào, bệ hạ không tin vào phán đoán của nó sao?

Lâm Huy hừ một tiếng, nói.

- Cái này...

Mạc Thiên Tuyết trầm mặc.

Nếu như là chuột tìm dấu vết tìm tới, nói rõ hung thủ thật sự ẩn nấp ở vương cung. Chỉ là... Mình cũng không biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

- Nếu bệ hạ nói không phải là do bệ hạ phái người ra, chúng ta cũng chỉ vì bắt được hung thủ gây tổn thương thiếu gia, sẽ không trắng trợn tìm kiếm. Nếu như bệ hạ cố ý ngăn cản, đó chính là chột dạ...

Lâm Huy nói tiếp.

Nếu như con hùng sư đuôi vàng chết, Lâm gia nhất định sẽ mượn cơ hội lần này, nhân cơ hội ép vua thoái vị, khiến cho vương thất chiếm Thiên Vũ vương quốc nghìn năm, đi xuống khỏi vũ đài lịch sử.

Chỉ có điều, con man thú này không chỉ không chết, còn đột phá thành cường giả Chí Tôn. Cho dù có ý nghĩ này, bọn họ cũng phải do dự một chút.

Chưa có hoàn toàn chuẩn bị trước, cũng không nên hoàn toàn xé rách da mặt thì tốt hơn.

Nếu không, Chí Tôn man thú động thủ, cho dù Lâm gia có đại trận tam phẩm, chỉ sợ cũng rất khó chống lại.

- Được, vương thất chúng ta tuyệt đối không phái người đi gây phiền phức cho Lâm Lang công tử. Chỉ cần chuột tìm dấu vết tìm được hung thủ, dĩ nhiên là chân tướng rõ ràng!

Có chút do dự, Mạc Thiên Tuyết gật đầu.

Nếu đối phương có chuột tìm dấu vết, tìm người sẽ rất đơn giản, không có khả năng trắng trợn lật loạn. Chủ yếu hắn cũng muốn xem thử một chút, rốt cuộc là ai, tập kích bất ngờ Lâm Lang, lại chạy đến vương cung tiến hành giá họa đối với bọn họ.

- Bệ hạ đồng ý, chúng ta lại không khách khí!

Thấy hắn nhả ra, Lâm Huy ngoắc tay. Thuộc hạ mở ra lồng sắt, chuột tìm dấu vết lập tức nhảy ra ngoài, vươn cái mũi dài nhỏ, ngửi một cái, lập tức vọt về phía trước.

- Mọi người đuổi theo!

Thấy nó dẫn đường, Lâm Huy dẫn mọi người đi theo. Đám người Mạc Thiên Tuyết cũng theo sát phía sau.

Bình Luận (0)
Comment