- Không đạt được Chí Tôn đỉnh phong, tùy tiện qua, chính là đâm đầu vào chỗ chết...
Mạc Vũ sốt ruột hô lên một tiếng. Nói được phân nửa, lúc này nàng mới phản ứng được, đồng tử co lại, môi run rẩy:
- Ngươi nói cái gì... Đã đạt được?
Bốn ngày trước, người này trước khi bế quan, vẫn chỉ là Tông Sư đỉnh phong. Ngày hôm nay hắn tự nhiên nói với nàng đã đạt đến Chí Tôn đỉnh phong?
Đây chính là Chí Tôn, không biết bao nhiêu người bị vây khốn ở tại chỗ, cho tới cuối đời, vẫn không có cách nào thăng cấp. Bốn ngày ngắn ngủi...
Có cần khoa trương như vậy hay không?
Ngươi ăn gì... Mạnh như vậy?
Trong lòng nàng chấn động kinh ngạc, vội vàng nhìn lại. Quả nhiên nàng cảm nhận được khí tức trên người đối phương, như sóng như nước thủy triều, sâu không lường được.
Cho dù thực lực của nàng vừa đột phá Tông Sư, đứng ở phía trước, cũng giống như châu chấu ở trước mặt cùng sông đào, hoàn toàn không có chút năng lực chống đỡ.
- Thực sự là Chí Tôn đỉnh phong?
Mạc Vũ đờ người ra.
Đây rốt cuộc là một quái vật thế nào?
Mấy ngày trước, nói muốn báo thù. Mình nói cho đối phương biết, phải đạt được Chí Tôn đỉnh phong mới có cơ hội và hi vọng.
Nói như vậy, là muốn cho hắn biết khó mà lui, tạm thời không cần nhớ tới loại chuyện không phù hợp thực tế này.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ ngừng cuộc chiến, an tâm đi tham gia thi đấu danh sư. Ai biết... Nói đột phá liền đột phá.
Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, lại từ Tông Sư đỉnh phong đạt được Chí Tôn đỉnh phong. Cái gọi là bình chướng tu luyện, giống như không tồn tại, thăng cấp cũng dễ dàng giống như ăn cơm, uống nước... Còn là người sao?
Có phải nói nửa bước Hóa Phàm mới có khả năng báo thù, ngươi cũng sẽ thuận tiện đột phá một chút hay không?
Nàng là thiên tài luôn luôn cao ngạo vô cùng, ở trước mặt đối phương, nhìn thế nào cũng không khác gì so với phế vật...
Cho dù thiên tài tuyệt thế Mạc Hoằng Nhất... vừa so sánh với hắn, cũng gì cũng không tính.
Thảo nào ngày đó thời điểm nói Chí Tôn đỉnh phong, đám người Triệu Nhã xem thường, cảm thấy chỉ cần lão sư làm, khẳng định có thể thành công. Bây giờ mới biết, căn bản không có khoa trương, thậm chí càng hung tàn hơn.
- Chờ ta một chút, ta cũng qua...
Sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh, ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện người thanh niên đã đi xa, nàng vội vàng đuổi theo.
- Thực lực nàng quá kém, vẫn nên cùng Triệu Nhã các nàng, đợi ở chỗ này!
Dừng bước, Trương Huyền khoát tay.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Mạc Vũ tiến bước rất nhanh, đã thành công đột phá đến Tông Sư cảnh, nhưng đi Hiên Viên vương thành ở trên đại điển đăng cơ gây sự, thực lực rõ ràng không đủ.
Lần này qua đó, sợ rằng tránh không được một lần tinh phong huyết vũ. Hắn tự bảo vệ mình không thành vấn đề, còn muốn bảo vệ một người nữa, lại khó khăn.
- Ta là danh sư chính thức của Danh Sư Đường, còn là công chúa của Thiên Vũ vương quốc. Chỉ cần không động thủ, chỉ ở một bên quan sát, sẽ không ai dám làm gì ta!
Mạc Vũ vội vàng nói.
Dựa theo thời gian chung đụng lâu dài, trong lòng nàng đối với người thanh niên trước mắt này, phát sinh một loại cảm khác khó hiểu, không thể vứt bỏ. Lần này đi nguy cơ trùng trùng, nàng cũng muốn đi cùng. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng có thể chiếu cố một chút.
- Tốt lắm. Đến lúc đó nàng ở trên lưng của Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú không nên xuống. Một khi gặp phải nguy hiểm, trực tiếp rời đi!
Nhìn thấy được trên mặt đối phương lộ ra vẻ lo lắng, Trương Huyền có chút do dự, cuối cùng gật đầu.
Giúp Lộ Trùng báo thù là chuyện người làm lão sư như hắn nên đi làm, không có quan hệ gì với nàng, không thể để cho nàng bị liên lụy.
- Được!
Biết đây là điểm mấu chốt của đối phương, Mạc Vũ lộ ra vẻ cảm kích, gật đầu đáp ứng.
Đi tới trong viện, hắn khẽ huýt sáo một tiếng, Khiếu Thiên thú gào thét bay tới.
Nuốt máu linh thú, lại thêm sử dụng phương pháp Trương Huyền ban cho, thời gian mặc dù không dài, man thú này lại có đột phá, đạt tới Chí Tôn trung kỳ.
Thực lực như vậy, so với con Kim Lân thú kia của thái tử Đinh Mục, cũng không kém chút nào.
Thú Đường cách vương thành không xa. Thời gian không lâu, bọn họ lại đi đến bên trong thành.
- Hôm nay là đại điển đăng cơ của Đinh Mục thái tử, cả nước cùng vui mừng. Có một quốc vương bệ hạ thiên tài như vậy, xem ra Hiên Viên vương quốc chúng ta lại sắp một lần nữa mở mày mở mặt!
- Đúng vậy, thái tử năm nay mới ba mươi hai tuổi, cũng đã là trận pháp sư tam tinh, cường giả Chí Tôn hậu kỳ, danh tiếng vang xa!
- Mới ba mươi tuổi là cường giả Chí Tôn, toàn bộ lịch sử Hiên Viên vương quốc nhiều năm như vậy, cũng chưa từng xuất hiện qua mấy vị. Lấy thiên tư của hắn, không cần tới mười năm, có lẽ có hi vọng có thể đạt được Chí Tôn đỉnh phong, trùng kích nửa bước Hóa Phàm.
- Đinh Mục điện hạ vẫn là thần tượng của ta, mục tiêu ta muốn phấn đấu. Nghe nói đại điển đăng cơ hôm nay, sẽ tiến hành ở đài tế thiên trước mặt mọi người. Ta nhất định phải đi qua xem một chút!
- Ta cũng đi. Chờ một chút...
Đi ở trên đường phố rộng rãi của Hiên Viên vương thành, xung quanh tiếng bàn luận không dứt.
Đại điển kế vị của Đinh Mục thái tử, còn chưa bắt đầu, dư luận đã xôn xao, thành thế lớn người người đều biết.
- Giỏi tính toán!
Sắc mặt Trương Huyền càng thâm trầm.
Hắn còn chưa xuất hiện, có khả năng khiến cho đối phương không chịu được, cố ý khiến chuyện này ầm ĩ lớn, dụ dỗ mình hiện thân.
Lúc này đài tế thiên, khẳng định bố trí xong thiên la địa võng từ lâu. Nếu quả thật muốn động thủ, sợ rằng đối phương lại thật sự dám điều động toàn bộ binh lực của vương quốc, lập tức bao vây giết chết.
Chỉ có điều...
Cho dù thiên la địa võng lại như thế nào.
Dám giết hắn, vậy sẽ phải chuẩn bị tiếp nhận sự trả thù điên cuồng nhất.
Ánh mắt hắn nghiêm trọng, một lần nữa bước lên lưng Khiếu Thiên thú, bay về phía phương hướng đài tế thiên.
...
Hiên Viên vương thành, Thanh Diệp Lâu.
Đây là trung tâm lưu thông tin tức lớn nhất trong cả Hiên Viên vương quốc. Mỗi ngày người từng tới mua, bán ra tin tức, nối liền không dứt. Thậm chí so với một ít phường thị cực lớn cũng muốn náo nhiệt hơn.
Ở chỗ này, ngươi có thể mua được tất cả tình hình muốn biết, cũng có thể bán ra tin tức độc nhất vô nhị biết được.
Thanh Diệp Lâu sẽ căn cứ vào những tin tức nắm giữ, tập trung thành sách, thậm chí làm ra xếp hạng.
“Sách Thanh Diệp đặt ra, truyền tiếng vang trong vương quốc!” tuyệt đối không phải là không có lửa mà có khói.
Theo như lời Phong đường chủ trước đó, xếp hạng vật phẩm man thú thích nhất, tuy là do không ít thuần thú sư lén xếp thứ hạng, nhưng cũng có bóng dáng của bọn họ ở bên trong.
Nếu như Hiên Viên vương quốc không có thế lực cực lớn có một không hai này, trợ giúp, tin tức không có khả năng truyền lại nhanh như vậy.
Không chỉ những điều này, trong đó cũng tiến hành xếp thứ hạng đối với rất nhiều cường giả bên trong vương quốc. Thậm chí đặc biệt làm ra một Thanh Diệp Bảng, và Thanh Diệp Tài Tuấn Bảng.
Cái gọi là Thanh Diệp Bảng, là chỉ xếp thứ hạng những người mạnh nhất trong phạm vi của vương quốc. Chỉ có chân chính đứng ở đỉnh phong nhất, mới có tư cách tiến vào trong đó.
Lạc Thiên Hồng, đường chủ Danh Sư Đường, cảnh giới nửa bước Hóa Phàm cũng chỉ ở đứng hàng thứ ba trên bảng danh sách.
Về phần Tài Tuấn Bảng, lại ghi chép những người trẻ tuổi tài tuấn nổi danh nhất trong phạm vi vương quốc.
Trong đó, thái tử Đinh Mục thình lình ở đầu bảng.
- Lâu chủ, Tài Tuấn Bảng vì sao phải xếp thái tử điện hạ ở đầu bảng. Thực lực của hắn chỉ có Chí Tôn hậu kỳ. Lăng Lạc Dạ xếp hạng thứ hai, rõ ràng đã đạt được đỉnh phong!
Trong một gian phòng ở tầng cao nhất của Thanh Diệp Lâu, hai bóng người ngồi đối diện nhau.
Nói chính là một lão già áo xám, nhìn bảng danh sách trên mặt bàn, có chút không giải thích được.
Trưởng lão, Liêu Thanh Huấn.
Mà đối diện hắn chính là một lão nhân mặc trang phục màu trắng, trán nhô cao, râu tóc trắng toát, hai mắt trầm ổn sáng như điện. Vừa nhìn đã biết là người nắm giữ năng lực quan sát hơn người và tư duy nhìn xa trông rộng.
Lâu chủ, Đới Phong.
- Tài Tuấn Bảng dựa theo thực lực xếp thứ hạng. Lăng Lạc Dạ tuy rằng tu vi mạnh hơn so với thái tử, nhưng chiến đấu thật sự, sợ rằng người sau muốn càng tốt hơn!
Đới Phong lâu chủ cười nói.
- A?
Liêu Thanh Huấn trưởng lão không tin.
- Ta giải thích cho ngươi nghe, ngươi liền hiểu!
Thấy bộ dáng này của hắn, Đới Phong lâu chủ tiện tay cầm chén trà trên mặt bàn lên, khẽ thổi lá trà bồng bềnh phía trên, nói:
- Lăng Lạc Dạ trẻ tuổi tài tuấn, ba mươi bốn tuổi lại đạt được Chí Tôn đỉnh phong, thực lực vượt qua người bình thường. Nhưng... tu vi tiến bước nhanh, cũng sẽ tồn tại đủ loại vấn đề. Đầu tiên, công pháp hắn tu luyện là Ba Huyền Công. Công pháp thuộc tính thủy, lực công kích chưa đủ. Thứ hai, võ kỹ mạnh nhất Hàn Thủy Diêu, cũng tương đối mềm yếu, trong cùng cấp bậc chỉ có thể được cho trung bình.
-... Thái tử Đinh Mục, nói mấy ngày nữa ngươi sẽ biết!
- Đầu tiên, chuyện vương thất bao vây tiêu diệt một con linh thú trọng thương, nói vậy không phải là tin tức gì mới! Lúc đó nhận được không ít máu linh thú. Linh Huyết Dưỡng Thể Quyết của vương thất, uy lực vô song, đã sớm rèn luyện thân thể hắn cường đại không gì sánh được!
- Thứ hai, công pháp tu luyện Chân Hùng Cương Kình, khí phách vô song, vô cùng cường đại. Hơn nữa hắn lấy Thiên Liệt Quyền nổi tiếng bạo lực, đừng nói cùng cấp bậc không có đối thủ, cho dù khiêu chiến vượt cấp, cũng vô cùng đơn giản.
- Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là một điểm cuối cùng. Thân là trận pháp sư tam tinh, trên người có ít nhất bảy, tám trận bàn cấp bậc tam tinh. Tất cả ném ra, cường giả Hóa Phàm nếu muốn giết hắn cũng khó khăn, huống gì Chí Tôn đỉnh phong!
- Cho nên, xếp hắn ở thứ hạng đứng đầu, hoàn toàn xứng đáng!
Nói xong Đới Phong lâu chủ cười khanh khách nhìn qua:
- Thế nào, hiện tại ngươi vẫn cảm thấy Lăng Lạc Dạ có thể chiến thắng sao?
- Không thể!
Liêu Thanh Huấn trưởng lão gật đầu.
Công pháp cường đại như vậy, thiên phú, lại thêm rất nhiều thủ đoạn, vị thái tử Đinh Mục này, tuy chỉ có Chí Tôn hậu kỳ, lực chiến đấu thật sự, lại ngay cả Chí Tôn đỉnh phong cũng không muốn đắc tội.
- Đúng vậy, cũng bởi vì những điều này, xếp hắn ở vị trí đứng đầu Tài Tuấn Bảng, không có gì đáng trách. Đừng nói Lăng Lạc Dạ, bên trong Hiên Viên vương quốc, trước năm trăm năm, sau năm trăm năm, muốn có người bằng chừng ấy tuổi lại thắng được hắn, sợ rằng cũng không có!
Đới Phong lâu chủ cười nói.
- Đúng vậy. Đinh Mục thái tử thực sự là tài ba kinh người, thiên phú vô song...
Liêu Thanh Huấn trưởng lão đầy xúc động.
- Lập tức phải đổi cách xưng hô, phải gọi là Đinh Mục bệ hạ. Thái tử dĩ nhiên là cách gọi của quá khứ!
Đới Phong lâu chủ khuyên can.
- Ừ, là bệ hạ! Thảo nào bên ngoài đều đang lưu truyền, có một thiên tài như vậy lãnh đạo Hiên Viên vương quốc chúng ta, thực lực của một nước chắc chắn cường thịnh lên. Trong vương quốc phong hào, lại không người nào dám sỉ nhục! Hiện tại xem ra, quả nhiên là như thế.
Nhớ tới lời nói lưu truyền bên ngoài, Liêu Thanh Huấn nói.
Thực lực của một nước mạnh hay yếu, thực lực chỉnh thể là một phương diện. Quan trọng hơn chính là tính tình và thái độ của người lãnh đạo.
Người lãnh đạo thiên tài, cường thế, thực lực của một nước khẳng định cũng sẽ lại cường đại.
- Đúng vậy, hắn kế vị, nếu so với lão quốc vương Đinh Sùng, lại mạnh hơn nhiều. Chí ít đối với các quốc gia xung quanh, đều có chấn áp cực lớn. Vô số đám đạo chích đều sẽ khiếp sợ đến mức không dám lên tiếng. Đoán không sai, Hiên Viên vương quốc sẽ nghênh đón một lần phát triển nhanh chóng, lại không có người nào có thể ngăn chặn!
Vẻ mặt Đới Phong lâu chủ lộ ra ý cười.
Liêu Thanh Huấn gật đầu, đang muốn cùng cảm thán, đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động. Ngay sau đó một tiếng nổ mạnh rất lớn vang vọng toàn bộ vương thành.
- Đinh Mục, Trương Huyền ta tới đây. Còn không mau lăn ra đây nhận lấy cái chết!
- Nhận lấy cái chết?
- Có người ở đại điển kế vị xông đến đài tế thiên... muốn giết Đinh Mục bệ hạ?
Đới Phong lâu chủ, Liêu Thanh Huấn trưởng lão trợn mắt há hốc mồm.