Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 469 - Đêm Mưa Vật Ướt Vượt Giang Môn

Đêm mưa vật ướt vượt Giang Môn Đêm mưa vật ướt vượt Giang Môn vipTruyenGG.com

- Không thích hợp, người này có chút môn đạo!

Sắc mặt Lạc Thiên Hồng nghiêm trọng.

Người thường xem náo nhiệt, trong nghề giữ cửa nói.

Bạch Thần ở bên cạnh gọi tới gọi lui, phối hợp phun máu, giống như hồ phun nước. Người khác thấy tới là khiêu vũ, nhưng hắn nhìn ra không đơn giản.

Rất rõ ràng người thanh niên này sắp giơ chân lên đối với vị lão hữu này của mình, có uy hiếp rất lớn, thậm chí không tiếc cắn trả bị thương, cũng phải lui về phía sau né tránh.

Nói cách khác... Người này nhìn ra được chỗ có vấn đề trong chiêu số của Bạch Thần, sớm nghĩ ra phương pháp hóa giải, lúc này mới dễ dàng tùy ý như vậy, khiến cho Bạch Thần cũng là danh sư, chật vật như vậy.

- Có phải là... Hắn đã sớm biết Bạch sư sẽ ra tay, sớm nghiên cứu qua võ kỹ và công pháp Bạch sư tu luyện hay không?

Đinh Mục cũng nhìn ra, không nhịn được nói.

- Sớm nghiên cứu? Không thể như vậy được! Công pháp, võ kỹ mỗi người tu luyện, ngoại trừ người chí thân, không có khả năng nói ra ngoài. Thậm chí cho dù người thân, cũng sẽ lưu lại thủ đoạn, sợ bị đối thủ biết được, tiến hành lợi dụng.

Lạc Thiên Hồng ở bên cạnh, lắc đầu nói:

- Bạch Thần biết Đại Bàn Nhược Thủ, ta biết. Nhưng Thanh Phong Liên Hoàn Quyền và Ly Thương Đao, chưa bao giờ thi triển qua ở trước mặt người khác. Ta cũng không rõ lắm, một người từ ngoài đến, làm sao có thể sớm điều tra ra được?

- Điều này...

Sắc mặt Đinh Mục nhất thời trắng bệch.

Hắn nghĩ đến các loại lời đồn đại về vị danh sư trẻ tuổi này.

Trước đối phương không coi ra gì, chỉ cảm thấy đối phương là có một lão sư tốt, dính ánh sáng của sư phụ. Hiện tại xem ra, sợ rằng không đơn giản như vậy.

- Có thể là hắn đã thấy hoặc tu luyện qua những võ kỹ này, biết chỗ vấn đề trong đó...

Giải thích một câu, Lạc Thiên Hồng không nhịn được xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào thái tử điện hạ trước mắt:

- Ngươi có phải là có chuyện gì giấu diếm ta, không nói tỉ mỉ hay không? Người này thật sự chỉ là một danh sư nhị tinh sơ kỳ bình thường sao?

Người này đi tới nói cho hắn biết, đắc tội một danh sư bình thường của vương quốc nhất đẳng.

Danh sư nhị tinh của vương quốc bề tôi mà thôi, hắn không mấy lưu ý, cũng không có điều tra tỉ mỉ.

Ai biết, nhất thời sơ suất, tự nhiên gây ra vấn đề như vậy.

Vừa rồi, người này đứng ở trên lưng man thú, lên tiếng quát mắng, vốn tưởng rằng là một kẻ lỗ mãng cái gì cũng đều không hiểu. Cho dù có ít thiên phú, bị giới hạn bởi tuổi tác, cũng không đáng để lo. Hiện tại xem ra... Căn bản không phải chuyện này.

Danh sư nhị tinh sơ kỳ bình thường, có thể tu luyện qua nhiều võ kỹ như vậy, thuận tiện biết chỗ thiếu sót?

Nhất định là Đinh Mục úp úp mở mở, lời lẽ không rõ ràng, mới khiến mình có phán đoán sai lầm!

- Hắn...

Bị trực tiếp chất vấn, Đinh Mục nhất thời xiết chặt nắm đấm:

- Ta đối với hắn cũng không biết nhiều. Chỉ biết là... Thi đậu danh sư nhị tinh, còn chưa đủ mười ngày!

- Chưa đủ mười ngày?

Lạc Thiên Hồng nhăn mày lại.

Theo lý thuyết, thật sự là một người vừa sát hạch danh sư nhị tinh thành công, không nên lợi hại như vậy chứ?

Ầm!

Vẻ mặt hắn nghi ngờ, còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, liền nghe được một tiếng quyền cước đập vào thịt. Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Bạch Thần lại né tránh không được, bị đạp một cước ở trên mặt, bay ra bốn, năm mươi thước, đầu cắm ở trên một đoạn tường thấp, dĩ nhiên đã ngất đi.

Liên tục bị Trương Huyền làm cho chỉ có thể nhảy loạn, gặp lực lượng của mình cắn trả, cũng không nhịn được nữa, mạo hiểm muốn đồng quy vu tận cùng đối phương. Kết quả... Hắn là "về", đối phương ngay cả đánh rắm cũng không có.

- Bạch sư bị đạp một cước bay?

- Thực lực mạnh như vậy?

- Không phải nói thái tử điện hạ là đứng đầu tài tuấn sao? Hắn... chưa đầy hai mươi tuổi, lại đánh bại Bạch sư, chẳng phải càng lợi hại hơn sao?

Vừa rồi "khiêu vũ", mọi người thấy không hiểu rốt cuộc là tình huống gì. Hiện tại Bạch Thần bị đạp cho choáng váng, có ngốc cũng biết người thanh niên "liều lĩnh" này, thực lực cao, vượt qua cả Bạch sư. tam tinh sơ kỳ

Mỗi một người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giống như choáng váng.

Xôn xao!

Mọi người giật mình. Rất nhiều binh sĩ xung quanh thấy người thanh niên tiếp tục đi về phía trước, cách bọn họ thái tử điện hạ càng lúc càng gần, đồng loạt vọt tới, ngăn cản ở phía trước.

- Tạm thời không vội!

Thấy Đinh Mục dự định để cho hộ vệ động thủ, Lạc Thiên Hồng vẫy bàn tay một cái.

- Lạc đường chủ...

Còn tưởng rằng hắn muốn thay đổi, Đinh Mục nhìn qua.

- Ta giúp ngươi khuyên nhủ, có thể giải quyết hòa bình là hay nhất!

Tuy rằng trách người này không nói thật, nhưng Lạc Thiên Hồng thiếu nợ ân tình của vương quốc, không thể không báo. Huống gì việc đã đến nước này, cho dù muốn trốn tránh cũng không kịp. Hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục.

- Vậy nhờ cậy Lạc đường chủ!

Đinh Mục gật đầu.

- Ừ, ngươi tiếp tục tiến hành nghi thức, tốc độ nhanh hơn một chút. Chỉ cần trở thành quốc vương, trong tay cầm ngọc tỷ, lại đơn giản. Ta cũng có lý do tốt hơn giúp ngươi nói chuyện!

Lạc Thiên Hồng nói.

- Vâng!

Đinh Mục liền vội vàng gật đầu, đi nahnh về phía vương vị ở giữa.

Thấy hắn đi nghênh đón vương miện, tiếp nhận nghi thức lên ngôi cuối cùng, lúc này Lạc Thiên Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn về phía Trương Huyền đã đi tới. Hắn nhìn về phía rất nhiều binh sĩ rút binh khí ra, bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ:

- Tất cả đều tránh ra cho ta!

- Lạc đường chủ!

Đám binh lính đều biết thân phận của hắn, nhường ra một cái lối đi. Tất cả đều khom người.

- Vị này chắc là Trương Huyền Trương sư. Tại hạ là đường chủ Danh Sư Đường Hiên Viên, Lạc Thiên Hồng!

Đi vài bước đến trước mặt, Lạc Thiên Hồng ôm quyền:

- Ta không biết ngươi và Đinh Mục có thù hận gì. Chỉ có điều, oan gia nên giải không nên kết. Nếu mọi người đều là danh sư, ta lại ở nơi đây làm người giải hòa. Chuyện đến đây thì dừng đi. Ngươi chỉ cần mở miệng, bồi thường thế nào, ta cũng sẽ bảo hắn đi chuẩn bị!

- Ta đã từng nói, lấy mạng của Đinh Mục tới, ta sẽ rời đi!

Giọng điệu Trương Huyền thản nhiên.

Bồi thường trân quý hơn nữa, lại có thể nào so sánh được với tính mạng học sinh của mình!

- Đinh Mục là thái tử điện hạ, hơn nữa lập tức kế vị trở thành quốc vương bệ hạ của Hiên Viên vương quốc. Nếu như bị giết, sẽ dẫn tới quốc gia rung chuyển, dân chúng lầm than. Chuyện này truyền tới bất kỳ một Danh Sư Đường nào, cũng sẽ ngăn cản. Làm không tốt, thân phận danh sư của ngươi, cũng sẽ phải chịu liên lụy...

Nhướng mày, Lạc Thiên Hồng không nhịn được nói.

- Tránh ra!

Thấy Đinh Mục đang nhanh chóng làm nghi thức kế vị, người này rõ ràng đang trì hoãn thời gian, sắc mặt Trương Huyền trầm xuống.

- Ta là nhìn thấy ngươi tuổi còn trẻ lại có thực lực như vậy, yêu quý nhân tài, mới không đành lòng ra tay. Đừng có không biết tốt xấu!

Lạc Thiên Hồn bực bội nói.

Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ. Cho dù thiên tài lại như thế nào? Chẳng lẽ còn thật sự cho rằng mình đường đường là danh sư tam tinh đỉnh phong, cường giả nửa bước Hóa Phàm, sợ ngươi sao?

- Không tránh đường, vậy hãy giống như người kia, nằm xuống!

Thấy hắn còn đang dây dưa, lông mày rướn lên, Trương Huyền cũng không nhiều nói, bóng người đột nhiên thoáng lắc một cái.

Vù!

Hắn lại lập tức biến mất, vọt ra hơn mười thước, xuất hiện ở trước mặt đối phương.

Thân pháp thiên đạo.

Mới rồi hắn cùng Bạch Thần chiến đấu, vẫn không sử dụng võ kỹ thiên đạo, chính là chờ đợi giờ phút này. Nếu không, tuyệt chiêu bị đối phương phát hiện, liền có thể sớm làm ra dự phòng, cũng lại không đạt được hiệu quả.

Tu vi đạt được Chí Tôn cảnh, chân khí thiên đạo trở nên càng tinh thuần rất phong phú hơn. Tốc độ và hiệu quả của thân pháp thiên đạo, đã gia tăng hơn rất nhiều.

Cho dù Lạc Thiên Hồng thân là nửa bước Hóa Phàm, cũng không nghĩ tới có tốc độ nhanh như vậy. Đợi tới khi hắn kịp phản ứng, người đã lướt tới trước mắt.

- Ngươi...

Đồng tử co lại, Lạc Thiên Hồng vội vàng lui về phía sau.

Còn chưa có rời được nửa bước, hắn liền thấy một nắm đấm, từ nhỏ biến thành lớn, xuất hiện ở trong phạm vi tầm nhìn.

Thiên đạo quyền!

Nhìn tốc độ của quyền này, không thể chậm hơn so thân pháp, thậm chí có phần vượt qua, vô cùng có khả năng vượt ra ngoài tốc độ của âm thanh. Lạc Thiên Hồng biết không tránh nổi, chân khí trong cơ thể sôi trào, tràn đầy hai tay. Cánh tay hắn giao nhau, tiến lên nghênh đón.

Ầm!

Quyền, chưởng va chạm vào nhau. Hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Lạc Thiên Hồng liên tục lui về sau bảy, tám bước, thân hình mới đứng vững.

Vì giảm bớt lực lượng cuồng bạo của đối phương, mỗi khi lui một bước, bàn chân đều sẽ giẫm sâu xuống mặt đất đủ ba tấc. Dưới khí tức trùng kích, nham thạch cứng rắn đều vỡ thành bụi phấn.

- Quyền pháp thật là lợi hại!

Đau đớn kịch liệt truyền đến, cánh tay Lạc Thiên Hồng run rẩy.

Cứng rắn đập một chút, hắn cũng đã nhìn ra, lực lượng của đối phương tuy mạnh, nhưng so với loại nửa bước Hóa Phàm này của hắn, vẫn kém hơn không ít. Đáng sợ chính là chiêu quyền pháp này!

Phù hợp đại đạo, trong thời gian nháy mắt lại đi đến trước mắt, tự nhiên... hoàn toàn không có chút sơ hở nào có thể tìm ra, hoàn toàn không có khuyết điểm!

Mặc dù là danh sư tam tinh đỉnh phong như hắn, trong lúc vội vàng, cũng thầm chịu thiệt.

Hít sâu một hơi, ngăn chặn chân khí có chút hỗn loạn, hai tay hắn lật một cái, bước về phía trước.

Một chiêu làm cho hắn lui về phía sau, mất hết mặt mũi. Lần này không thể để cho đối phương động thủ, hắn phải cướp tiên cơ.

Ầm ầm!

Chân khí của cường giả nửa bước Hóa Phàm phun mạnh ra ngoài, ở xung quanh giống như hình thành một mảnh sông lớn. Không khí xung quanh hình như cũng trở nên đặc dính.

Võ giả, tu luyện bản thân, có thể chém ra thân thể, lực lượng chân khí tuyệt đối, đồng thời khiến cho hắn đạt được đỉnh phong và cực hạn.

Mà phương pháp tu luyện của cường giả Hóa Phàm Cảnh, hoàn toàn khác hẳn.

Cường giả Hóa Phàm chân chính có thể mượn hoàn cảnh xung quanh, điều động nguyên khí xung quanh cho mình sử dụng, do đó chém ra chiến đấu gấp mấy lần lực lượng xuất phát từ bản thân.

Sử dụng cách nói của Trương Huyền kiếp trước, võ giả sử dụng chính là nắm đấm và cơ bắp. Hóa Phàm lại chẳng khác nào vận dụng máy móc, mượn ngoại lực.

Không thể so sánh được.

Tay không, làm sao có thể đánh thắng được xe tăng, đại pháo?

Nửa bước Hóa Phàm, mặc dù còn không có đạt được loại năng lực mượn tự nhiên, mượn hoàn cảnh này, nhưng cũng bước chân vào cánh cửa. Lực lượng có thể vận dụng, dĩ nhiên vượt xa Chí Tôn đỉnh phong bốn vạn đỉnh!

Thậm chí, cho dù năm vạn đỉnh của Trương Huyền, so sánh cùng, cũng bé nhỏ không đáng kể.

Chân khí tản ra, thực lực nửa bước Hóa Phàm cảnh đều thi triển ra, khống chế tốt xung quanh, lúc này Lạc Thiên Hồng mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn hừ nhẹ một tiếng, bàn tay chuyển một cái, lại vỗ xuống về phía Trương Huyền.

Võ kỹ quỷ cấp đỉnh phong, Phất Tụ Thủ!

Gió mát thổi lay ống tay áo, đêm mưa vật ướt vượt Giang Môn!

Một chưởng này thoải mái, nhìn như hoàn toàn không có trọng lượng, lại khiến nguyên khí xung quanh, ngưng tụ thành một cục sắt. Đừng nói nham thạch, cho dù sắt thép, binh khí quỷ cấp, cũng có thể dễ dàng đánh xuyên qua.

Nửa bước Hóa Phàm phối hợp với võ kỹ quỷ cấp đỉnh phong, lực lượng mười phần. Đừng nói một Chí Tôn đỉnh phong, cho dù cao thủ đồng cấp khác, cũng khó có thể chống lại.

Vừa ra tay, Lạc Thiên Hồng xem như là dùng đến bản lĩnh của mình.

Vèo!

Bàn tay khiến người ta kính nể, tốc độ đáng sợ, đi tới trước mặt người thanh niên, đang muốn hạ xuống. Chỉ thấy đối phương không những không trốn, không tránh, trái lại thân thể thoáng lắc một cái, tiến thẳng lên nghênh đón.

- Nguy rồi!

Phất Tụ Thủ, che giấu ở trong gió, chiêu số mờ ảo, khiến người ta khó có thể chống đỡ... Nhưng cũng có chỗ thiếu hụt. Cũng chính là "Giang Môn" trong khẩu quyết.

Mà người này lúc này đang đứng ở chỗ "Giang Môn" của hắn!

Một chiêu nhìn ra chỗ thiếu hụt, tìm được vị trí, không sai chút nào.

Điều này... Làm sao có thể!

Giờ phút này...

Lạc Thiên Hồng kinh hãi gần chết.

Bình Luận (0)
Comment