Dịch: Khiêm
Biên: Mựp
- Công tử là mua sách hay là đọc sách?
Đi vào phòng sách, một cô thiếu nữ tiến lên đón.
Dáng dấp mười bảy,mười tám tuổi, khuôn mặt thanh thuần, dáng dấp khá là động lòng người, tuy rằng hơi có không bằng Trầm Bích Như lão sư, nhưng cũng tuyệt đối được coi là mỹ nữ trăm người chọn một.
- Nơi này có... công pháp bí tịch cho Võ giả sáu tầng sao?
Trương Huyền đem mục đích của chính mình hỏi ra.
- Công pháp cho Võ giả sáu tầng? Công tử nói đùa, loại công pháp này, mỗi một bản đều có giá trị không nhỏ, phòng sách nhỏ này của chúng ta nào có tư cách bán ra... Nếu như nói là nhập môn pháp quyết, đúng là có mấy quyển... - Nữ hài lắc đầu.
Nhà sách này của các nàng, phần lớn sách đều là về văn địa lý, danh nhân truyện ký, công pháp thuộc về cơ mật của người tu luyện, làm sao có khả năng tùy tiện quan sát, tùy tiện mua?
- Cái kia... Ngươi biết nơi nào có bán không? - Thấy quả nhiên không có, Trương Huyền thở dài, mang theo ước ao nhìn sang.
- Bán ra? - Nữ hài lắc đầu: - Loại cấp bậc công pháp này, không thể có người bán ra, toàn bộ Thiên Huyền Vương Thành đều không có, bất quá... Trong Nhà một ít cường giả đều sẽ sưu tập không ít, quan hệ tốt, có thể đi qua quan sát một phen!
- Quan sát? Có thể quan sát một hồi cũng tốt! - Trương Huyền ánh mắt sáng lên.
Nắm giữ Thiên Đạo Thư Viện, hắn không cần mua, chỉ cần tùy tiện lật xem thư tịch, liền có thể tự động tạo ra.
- Ngươi có biết trong nhà vị tiền bối nào có thư tịch tương tự như vậy, hơn nữa cho phép người khác quan sát hay không? - Không nhịn được Trương Huyền liền hỏi nữ hài kia.
- Cho phép người khác quan sát? - Nữ hài hơi nhướng mày đang muốn lắc đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trong mắt loé ra một tia giảo hoạt, nở nụ cười: - Ta ngược lại thật ra biết một người, bất quá, hắn nổi tiếng là có tính quái dị! Tâm tình tốt, ngươi đem sách ở nhà hắn toàn bộ chuyển sạch hắn cũng sẽ không nói gì, tâm tình không tốt, đừng nói nhìn, đến cả cửa hắn cũng không để ngươi bước qua...
- Còn có người như vậy sao? - Trương Huyền lông mày nhíu một hồi, tùy tiện nói: - Vậy cũng làm phiền cô nương chỉ điểm cho ta một chút, đi nơi nào tìm vị tiền bối này?
- Vừa vặn ta chỗ này cũng không có chuyện làm ăn gì, ta trực tiếp mang ngươi tới! - Nữ hài cười cợt.
- Làm phiền cô nương!
Không nghĩ đến nữ hài này tốt bụng như vậy, muốn đích thân mang chính mình tới, có chút cảm kích gật gật đầu.
Nữ hài phía trước dẫn đường, hai người đi ra ngoài.
Thông qua nói chuyện phiếm, Trương Huyền biết cô bé này gọi Hoàng Ngữ, căn phòng sách này chính là nàng mở ra, là phòng đọc sách, thời gian mở ra cũng không dài, nhiều nhất là mấy chục ngày mà thôi.
- Ngươi nói trong nhà vị tiền bối này có rất nhiều sách sao? - Đi được một hồi, Trương Huyền không nhịn được hỏi.
- Đó là đương nhiên, vị tiền bối này chính là đại nho nổi tiếng khắp vương quốc, đã từng là lão sư của Trầm Truy bệ hạ. Là người có thể tự do ra vào vương quốc tàng thư khố, ngươi nói tàng thư trong nhà hắn có thể không phong phú sao? - Hoàng Ngữ một mặt sùng bái nói.
- Đã từng dạy dỗ Trầm Truy bệ hạ? Đế sư? - Trương Huyền líu lưỡi.
Thiên Huyền vương quốc Quốc vương bệ hạ gọi Trầm Truy, thực lực cụ thể không ai biết, chỉ biết là đệ nhất nhân của vương quốc, không người có thể địch!
Có thể làm lão sư của người như thế, đều là ngàn chọn vạn tuyển, đi qua tầng tầng chọn lọc, coi như Viện trưởng của Hồng Thiên học viện, e sợ đều không có tư cách!
- Là thư họa lão sư, mà không phải tu vi lão sư, dù vậy, cũng rất lợi hại, rất được bệ hạ kính trọng! - Nói đến đây, Hoàng Ngữ sắc mặt nghiêm túc bàn giao: - Vị Lục Trầm lão tiên sinh này luôn luôn phong nhã, chú ý quy củ, ghét nhất vãn bối ăn nói linh tinh, đến lúc đó, ngươi tốt nhất đừng dễ dàng mở miệng, nếu không, muốn hỏi mượn sách nhìn, không có cửa đâu!
- Ừm! - Trương Huyền gật đầu.
- Còn có, ta cũng có những chuyện khác, đến thời điểm mượn sách, ngươi tự mình đi nói, chớ đem chuyện ta chỉ cho ngươi nói ra! - Hoàng Ngữ đôi mắt đẹp lật một cái, nói tiếp.
- Yên tâm đi, sẽ không để cho ngươi khó xử! - Biết ý của nàng, Trương Huyền khẽ mỉm cười.
Đối phương có thể mang hắn tới đây, hắn đã rất cảm kích, có thể mượn sách đọc, là bản lãnh của chính mình, mượn đọc không được, vậy cũng không có cách nào.
Bất kể nói thế nào, chính mình cũng là nhân dân lão sư, làm sao có thể để một cái tiểu cô nương lúng túng đây?
- Lão tiên sinh khá là yêu thích hậu bối biết nghe lời, bất luận lão tiên sinh nói cái gì, ngươi gật đầu đáp ứng là được, ngươi cũng biết hắn loại đại nho này rất là bảo thủ, có thể có chút tư tưởng không giống như người trẻ tuổi, không muốn chấp nhất là được rồi! - Hoàng Ngữ lần thứ hai bàn giao.
Hai người một đường tiến lên, rất đi mau ra cửa hàng, vòng qua vô số ngõ nhỏ, cuối cùng đi tới trước một cái phủ đệ, con đường đi đến quanh co ngoằn nghèo đủ khiến người ta hoa mắt.
- Đây chính là nơi ở của Lục Trầm lão tiên sinh! - Hoàng Ngữ chỉ về phía trước.
Trương Huyền ngẩng đầu nhìn qua, phủ đệ trước mắt cũng không hề xa hoa cùng rộng lớn như hắn đã tưởng tượng, môn hộ rất bình thường, liền cửa biển đều không có, nếu như không phải nữ hài dẫn hắn lại đây, đều tưởng rằng chỗ ở của một người dân bình thường.
Đây là chỗ ở của Đế sư?
Thật là khiến người ta có chút không dám tin tưởng.
- Lục Trầm lão tiên sinh, một đời tiết kiệm, Trầm Truy bệ hạ từng nhiều lần định trùng tu phủ đệ cho hắn, đều bị hắn từ chối thẳng thừng! - Nhìn ra hắn nghi hoặc, Hoàng Ngữ giải thích.
Trương Huyền gật đầu, trong lòng thầm tôn kính.
Thân phận cao như vậy, nhưng vẫn có thể giữ mình trong sạch, không xa hoa lãng phí, không làm bộ, vị lão tiên sinh này, xem ra đích thật là người đáng kính trọng.
Cộc cộc cộc cộc!
Đang định gõ cửa đi vào, lại thấy một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, tiếng vó ngựa vang vọng ở trong hẻm nhỏ, rõ ràng có thể nghe.
Kẹt kẹt!
Xe ngựa dừng ở bên cạnh hai người, một người thiếu niên vén rèm xe lên, đi ra.
Là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, một bộ bạch y, vóc người thon dài, mặt như Quan Ngọc, vừa nhìn chính là công tử thế gia , có chứa khí tức cao cao tại thượng.
- Tiểu Ngữ? Ngươi cũng tới!
Nhìn thấy Hoàng Ngữ, công tử áo trắng ánh mắt sáng lên, lập tức tỏ vẻ nịnh nọt.
- Ta gọi Hoàng Ngữ, đừng có gọi thành buồn nôn như vậy, chúng ta còn không có quen đến trình độ như thế! - Hoàng Ngữ một mặt ghét bỏ bĩu môi.
- Dựa vào quan hệ của hai nhà chúng ta, kêu một tiếng Tiểu Ngữ cũng không có gì, lại nói, lúc ngươi còn bé ta đều một mực gọi như vậy à? Làm sao, ngày hôm nay ngươi cũng tới bái phỏng Lục Trầm lão tiên sinh? - Công tử áo trắng nhẹ nhàng nở nụ cười, vung một cái ống tay áo, làm ra một cái động tác nắm lại một vật trong hư không - Khà khà, cái thứ kia, ngươi cũng đừng nghĩ đến, khẳng định là của ta rồi!
- Là của ai còn chưa chắc chắn đâu! Chỉ sợ đến thời điểm đó ngươi sẽ khóc nhè! - Hoàng Ngữ một bước cũng không nhường.
- Vậy thì chờ xem đi!
Công tử áo trắng nhẹ nhàng nở nụ cười, lúc này mới nhìn đến Trương Huyền, hơi nhướng mày: - Đây là người nào? Tiểu Ngữ, ngươi làm sao có thể đem người ngoài mang tới...
- Ta mang người nào, liên quan gì tới ngươi!
Hoàng Ngữ bĩu môi, chưa cho đối phương chút nào mặt mũi.
- Hừ, tiểu tử, chẳng cần biết ngươi là ai, ta khuyên ngươi tốt nhất cách Tiểu Ngữ xa một chút, nàng không phải người mà một tiểu nhân vật như ngươi có thể nhúng chàm! - Nhìn về phía Trương Huyền, công tử áo trắng híp mắt lại, lạnh lùng nói.
- ...
Không nghĩ tới đến mượn sách cũng bị uy hiếp, Trương Huyền lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Dùng kiếp trước tới nói, thực sự là nằm cũng trúng đạn!
Hoàng Ngữ chính là đem hắn mang tới mà thôi, có quan hệ quái gì đâu? Cần thiết phải như vậy hay không?
Bị người uy hiếp, trong lòng tràn đầy khó chịu, đưa một tay ra sau lưng, một tay vung lên nói: - Ngươi quản cũng thật nhiều, thật không tiện, không phiền ngươi phả bận tâm!
- Rất tốt, hi vọng ngươi sẽ không vì là câu nói này mà hối hận!
Không nghĩ tới một cái tiểu tử vô danh lại dám cùng hắn nói chuyện như vậy, công tử áo trắng lông mày giương lên, ánh mắt híp lại, không tiếp tục để ý hai người, nhanh chân đi tới phủ vệ trước mặt, giơ tay gõ cửa.
- Ngươi làm sao lại lỗ mãng như thế...
Đối phương gõ cửa, Trương Huyền bên tai truyền đến âm thanh Hoàng Ngữ mang theo sự lo lắng.
- Chuyện gì? - Trương Huyền nghi ngờ nhìn tới.
- Ngươi biết hắn là ai a? Liền dám nói chuyện cùng hắn như vậy? - Thấy đối phương một mặt ngơ ngác, dáng vẻ như không biết chút nào, Hoàng Ngữ có chút bất đắc dĩ.
Thật không biết cái tên này là trái tim lớn, hay vẫn là đầu óc có vấn đề.
- Quản hắn là ai... - Trương Huyền xua tay.
Hắn là ai có quan hệ tới ta sao?
- Ngươi... - Thấy bộ dáng Trương Huyền, Hoàng Ngữ thật có chút hoài nghi là mình có phải là dẫn một kẻ ngu đến, nhìn trong mắt đối phương xác thực không để ý chút nào, căn bản không để ý thân phận đối phương, không thể làm gì khác hơn là im lặng giới thiệu: - Hắn là con trai độc nhất của Trấn Nam Vương, Bạch Tốn!
Trấn Nam Vương được xưng Thiên Huyền vương quốc đệ nhất quyền thần, vị trí gần như chỉ ở dưới Trầm Truy bệ hạ, đắc tội con trai độc nhất của hắn, e rằng ở toàn bộ Thiên Huyền vương quốc đều khó mà cất bước.
Vốn tưởng rằng nói ra thân phận đối phương, cái tên này sẽ cảm thấy khủng hoảng, hỏi dò nàng như thế nào giải quyết, lại phát hiện Trương Huyền một mặt thật thà nhìn sang, trong mắt mang theo nghi hoặc: - Trấn Nam Vương... Là ai?