Chí Tôn và Hóa Phàm, dĩ nhiên thuộc về hai loại sinh mạng, chênh lệch không chỉ là lực lượng... Ý thức, tinh thần, cũng có sự khác biệt một trời một vực.
Nếu như vẫn là Chí Tôn đỉnh phong, mặc dù biết chỗ thiếu hụt, biết chỗ sơ hở trong chiêu số của đối phương, muốn giành thắng lợi, cũng gần như không có khả năng!
Cho dù công kích thêm mười lần nữa, cũng gặp phải cục diện bị đối phương ngăn cản.
Trừ khi... đột phá!
Đã như vậy, Trương Huyền làm sao có thể còn do dự!
Công pháp thiên đạo Chí Tôn cảnh từ lâu đã thuộc lòng. Trước đó hắn không đột phá, chủ yếu bởi vì linh khí không đủ, trong tay cũng không đủ linh thạch cung cấp năng lượng.
Chỉ dựa vào hấp thu linh thạch, không tới mấy canh giờ, không có khả năng hoàn thành. Trừ khi vận dụng món bảo vật đó.
Hạt sen Xích Diễm!
Thứ này, do sen Xích Diễm tập trung linh khí ở dưới Hồng Liên sơn mạch không biết bao nhiêu năm, ngưng kết thành. Mỗi một hạt, đều ẩn chứa năng lượng cực kỳ khổng lồ. Thậm chí có thể khiến cho xác xuất võ giả trùng kích Hóa Phàm thành công, tănglên hai mươi phần trăm.
Ngay cả đối với nửa bước Hóa Phàm cũng có hiệu quả cực lớn, đủ thấy đáng sợ.
Trước đó hắn vẫn không dùng, là muốn tới thời điểm đạt được nửa bước Hóa Phàm, một lần hành động phá tan gông cùm xiềng xích cuối cùng. Hiện tại xem ra, không lưu lại được.
Ầm!
Hạt sen tiến vào trong miệng, lập tức tan ra. Một lực lượng cuồng bạo, trong nháy mắt dọc theo kinh mạch điên cuồng trùng kích.
Khống chế năng lượng, dựa theo công pháp thiên đạo vận chuyển, khí tức trên người Trương Huyền càng lúc càng thịnh. Trong phút chốc đã đột phá gông cùm xiềng xích.
Chí Tôn trung kỳ!
Chí Tôn hậu kỳ!
Chí Tôn đỉnh phong!
...
Hắn vốn chỉ có Chí Tôn sơ kỳ, lúc này, dưới tình huống năng lượng đầy đủ, công pháp thiên đạo giống như nuốt trôi biển rộng, không đến mười lần hít thở, khiến tu vi một lần hành động thăng cấp, liên tục đột phá ba cấp bậc nhỏ, đạt được đỉnh phong.
- Cái này, cái này...
- Đây chính là cảnh giới Chí Tôn. Người khác đột phá một cấp bậc nhỏ, không có mười năm thuần công, khó có thể hoàn thành. Hắn... chớp mắt lại từ sơ kỳ đạt tới đỉnh phong?
- Còn là người sao? Quá nghịch thiên...
- A, đau quá... Ngươi làm gì thế?
- Ta muốn xác định một chút, có đúng là đang nằm mơ hay không!
- Ngươi xác định nằm mơ, làm gì bấu ta?
- Bấu mình không đau sao?
-...
...
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều rơi vào trong sự điên cuồng.
Mỗi một người môi run rẩy, giống như co giật.
Đã thấy đột phá, lại chưa thấy qua đột phá điên cuồng như vậy.
Người khác tu luyện mấy năm cũng không phá được một cấp bậc nhỏ. Hắn thì hay rồi, cảm thấy không phải là đối thủ của Đinh Hoành, trực tiếp từ Chí Tôn sơ kỳ, vọt tới đỉnh phong...
Ngươi dám mạnh hơn một ít nữa sao? Phách lối hơn một ít nữa sao?
Không trách được một người lại dám đối đầu cùng toàn bộ Hiên Viên vương quốc. Phần thủ đoạn này, truyền đi tuyệt đối có thể dọa chết người.
...
- Đột phá giống như uống nước, phá cảnh giống như đi dạo phố?
Sắc mặt “công tử” cũng trắng bệch, thân thể run rẩy.
Hắn là đặc sứ của liên minh vạn quốc, từ nhỏ lại đọc thuộc sách, gặp qua không ít nhân vật siêu cường tự nhận thiên tài. Nhưng nghịch thiên như thế, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy được.
Lâm chiến đột phá, khiến cho thực lực tăng mạnh, rốt cuộc làm sao làm được?
- Đây là hạt sen Xích Diễm... Cho dù năng lượng ẩn chứa, có thể giúp người đột phá, công hiệu cũng không lớn như vậy đi?
Cổ Mục cũng mở to hai mắt nhìn.
Hạt sen là hắn và sư thúc tổ nhận được từ Hồng Liên sơn mạch, lại được ban tặng một viên, biết hiệu quả. Cho dù trong đó ẩn chứa năng lượng khổng lồ, có thể tưởng tượng khiến người ta liên tục thăng cấp nhiều cấp bậc như vậy, tuyệt đối là không có khả năng!
Vị trước mắt này lại phá tan lệ thường, liên tiếp đột phá...
Là hắn điên rồi, hay là mắt ta có vấn đề?
- Loại đột phá này, ta chỉ thấy qua ở trên sách. Có người nói một vị nhân vật nhỏ, trùng hợp nghe được danh sư bát tinh giảng bài, dưới cơ duyên xảo hợp, liên tục phá cảnh. Không nghĩ tới... tự nhiên tận mắt nhìn thấy được!
Kim Tòng Hải cũng nuốt nước miếng.
Hắn là cường giả Hóa Phàm Cảnh, cũng coi như nhìn thấy quen cảnh đời, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, vẫn khiếp sợ không nhẹ.
Nếu không phải cố nén, sợ rằng hắn cũng phải lập tức giơ chân.
- Hạt sen Xích Diễm có năng lượng cuồng bạo không kềm chế được, giống như hỏa dược thiêu đốt. Một khi tan ra sẽ điên cuồng vận chuyển ở trong kinh mạch. Có chút đi nhầm, đừng nói đột phá, thậm chí có thể sẽ lập tức bạo thể mà chết... Trực tiếp đột phá, hoàn toàn không có chút do dự nào. Rốt cuộc là có bao nhiêu quen thuộc đối với Chí Tôn cảnh, lại có tự tin nhiều, mới dám làm như thế? Lại tu luyện công pháp gì, có khả năng nghịch thiên như thế?
Thân thể Ngụy Dư Thanh trưởng lão cũng cứng đờ.
Đột phá cảnh giới, không chỉ cần phải hấp thu năng lượng, quan trọng hơn chính là lý giải đối với công pháp và khống chế đối với bản thân.
Một lần hành động đột phá ba cấp bậc nhỏ, không có bất kỳ ngừng lại nào, đây là lý giải đối với tu luyện đến trình độ nào?
Phải biết rằng ăn vật đại bổ trùng kích cảnh giới, là con dao hai lưỡi.
Một khi sử dụng không tốt, năng lượng trong cơ thể sẽ càng chồng chất càng nhiều. Nếu không có cách nào đột phá, còn có thể chết tại chỗ.
Trong lịch sử đã có không ít người tu luyện, liều lĩnh dùng thiên tài địa bảo, do đó không có cách nào tiêu thụ, trực tiếp nổ thành bụi phấn.
Hạt sen Xích Diễm cho dù không phải loại bảo vật có thể khiến cho thân thể người ta nổ nát, Năng lượng cuồng bạo trong đó, một Chí Tôn sơ kỳ cũng tuyệt đối không có thể hưởng dụng.
Vị trước mắt này không chỉ ăn không có việc gì, còn có thể mượn năng lượng trong đó, đột nhiên tăng mạnh. Đây rốt cuộc là công pháp gì?
Đối với môn công pháp này lại tự tin lớn tới mức nào, mới có thể làm được, hoàn toàn không sai?
- Mau nhìn, trùng kích nửa bước Hóa Phàm!
Đang chấn động, lại nghe được phía dưới có tiếng kêu vang lên, hắn vội vàng nhìn lại.
Quả nhiên thấy khí tức trên người Trương Huyền tăng mạnh, không những không có suy giảm, còn càng để lâu ép lại càng nhiều, hình như đang trùng kích nửa bước Hóa Phàm.
Một viên hạt sen Xích Diễm, phá đến Chí Tôn cảnh!
...
Mọi người chấn động kinh ngạc, Đinh Hoành ở đối diện thiếu chút nữa thì hù chết.
Ban đầu, nói phải có nửa bước Hóa Phàm mới có khả năng tổn thương hắn, là cố ý chọc cho đối phương tức giận, thuận tiện lộ rõ sự cường đại của mình. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới...
Người này tự nhiên thật sự đột phá, hơn nữa nhanh như vậy!
Thoáng không chú ý, tu vi chân khí lại từ Chí Tôn sơ kỳ, đạt tới đỉnh phong, hơn nữa còn lập tức lại muốn trùng kích nửa bước Hóa Phàm.
Sớm biết rằng người này mạnh như vậy, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Không phải là mình muốn chết sao?
Từ phương hướng vị trí người này vừa rồi công kích có thể thấy, nếu thật sự thành công, ngày hôm nay hắn làm không tốt sợ rằng sẽ muốn ngã xuống ở chỗ này.
- Muốn đột phá, nằm mơ!
Rít gào một tiếng, không chút do dự, Đinh Hoành xiết chặt bàn tay, một quyền đập xuống.
Võ kỹ quỷ cấp viên mãn, Lạc Thương Quyền!
Tuy rằng võ kỹ linh cấp, sử dụng càng cường đại hơn. Nhưng hắn chỉ là Hóa Phàm sơ kỳ, đối với loại võ kỹ cấp bậc như vậy, còn xa mới tu luyện tới cảnh giới tiểu thành, không có cách nào phát huy ra lực chiến đấu mạnh nhất, ngược lại không giống như võ kỹ quỷ cấp viên mãn, càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Lạc Thương Quyền, là một vị từ thương nhân từ Lạc Thủy tới, lĩnh ngộ ra quyền pháp, không người nào biết thương nhân này tên là gì, chỉ biết là trong quyền pháp mang theo một sự cuộn trào không ngừng, uy thế vô song.
Sau đó, trước khi thương nhân này chết, giao quyền pháp cho Hiên Viên vương thất, lưu truyền đến nay.
Một chiêu vừa ra, chân khí giống như sông lớn, liên tục không dừng. Toàn bộ đài tế thiên, giống như là nước sông lan tràn ra cuồn cuộn bất tận, tùy ý chảy xuôi. Trương Huyền giống như một chiếc thuyền con đi đêm bị nhấn chìm ở trong đó, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị lật úp.
- Vô sỉ!
- Đáng giận, nhân lúc người ta đột phá lại công kích...
- Còn là cường giả Hóa Phàm Cảnh, thực sự mất mặt!
Không nghĩ tới hắn sẽ công kích vào lúc này, tất cả mọi người xem náo nhiệt đều sốt ruột lớn tiếng la lên.
Đường đường là cường giả Hóa Phàm, lúc này động thủ, quả thực mất mặt xấu hổ.
- Sinh tử một đường, nếu để cho Trương sư đột phá thành công, hắn lại thảm. Lúc này ra tay cũng không có gì đáng trách!
Tuy rằng phẫn nộ, nhưng bọn họ cũng biết, không ra tay vào lúc này, một khi chờ Trương sư đột phá thành công, lại cái gì cũng đã muộn.
Dù sao, đây là chiến đấu, dính dáng tới sinh tử, mà không phải là luận võ, điểm đến liền dừng!
- Công tử...
Thấy động tác của Đinh Hoành, rõ ràng là muốn "Qua sông không qua, công kích giữa dòng chảy", Kim Tòng Hải không nhịn được nhìn qua.
- Hắn dám lựa chọn đột phá vào lúc này, khẳng định đã sớm có đối sách. Chúng ta xem tiếp là được...
"Công tử" biết ý tứ của hắn, xua tay từ chối.
Người thanh niên trước mắt này, cho hắn chấn động liên tiếp. Mỗi lần đều nhìn thấy tiến vào tuyệt cảnh, kết quả là trong thời gian nháy mắt nghịch chuyển, khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà lần này... sẽ không xuất hiện tình huống tương tự chứ?
Dù sao, dám ở thời điểm chiến đấu đột phá, nếu như không có tự tin tuyệt đối, tuyệt đối không dám làm như thế.
- Vâng...
Kim Tòng Hải gật đầu, quay đầu lại nhìn, đột nhiên toàn thân cứng đờ, thân thể run lên:
- Nguy rồi, hắn tự nhiên không chống đỡ!
Chỉ thấy Trương Huyền phía dưới, hình như rơi vào trong ý cảnh trùng kích nửa bước Hóa Phàm, đứng ngây người ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, mặc cho chính mình bị nước sông cuồng bạo nhấn chìm.
Lạc Thương Quyền, tuy là do thương nhân sáng chế, nhưng không có sự ngang dọc ra vào của thương nhân, sự lưỡng lự của con buôn, ngược lại mang theo tất cả khí phách nghiền ép.
Hắn vốn ở vào thời khắc đột phá mấu chốt, dưới tình huống hoàn toàn không có sự ngăn cản, bị loại lực lượng này đánh trúng, sợ rằng sẽ trực tiếp thân chết, đạo rơi, bị lập tức chém giết.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên. Đá vụn, bụi bặm bắn ra. Bóng dáng của người thanh niên bị nhấn chìm ở trong lớp bụi mù mịt.
- Trương sư...
Đồng tử co lại, thân thể "công tử" run rẩy, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Mọi người quen nhìn đối phương vượt ra ngoài dự đoán, vốn tưởng rằng sẽ có thủ đoạn tuyệt địa phản kích. Dù thế nào cũng không nghĩ tới, tự nhiên... là ở vào thời điểm đột phá, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào!
Một chút như vậy, sẽ không bị trực tiếp đánh chết chứ?
Đây chính là cường giả Hóa Phàm, thi triển ra công kích mạnh nhất. Cường giả Hóa Phàm va chạm tới, cũng khó có thể chống lại, càng chưa nói Chí Tôn đỉnh phong!
- Kết thúc rồi...
Ngụy Dư Thanh, Cổ Mục cũng đồng thời cảm thấy trước mắt tối sầm.
Bọn họ đều là Chí Tôn đỉnh phong, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đổi thành góc độ của đối phương, ở dưới tình cảnh hoàn toàn không có đề phòng... Có thể dự kiến được, sẽ bị lập tức công kích thành cặn bã, chết không thể chết lại.
Vốn tưởng rằng, có thể một lần nữa chứng kiến kỳ tích, vị thanh niên này có lẽ thật sự có thể phá tan lẽ thường và kiến thức của tất cả mọi người, thành công đột phá, ngăn cơn sóng dữ... Dù thế nào cũng không nghĩ tới, lại bị giết như thế...
- Không có khả năng... Trương Huyền, ngươi không thể chết được!
Mặt cười trắng bệch, viền mắt Mạc Vũ nhất thời đỏ lên.
Trương Huyền, ngươi phải báo thù cho Lộ Trùng, làm sao có thể tự mình chết ở chỗ này?
Nếu thật sự như vậy, làm thế nào có mặt mũi đối mặt với người học sinh này...
Không được, tuyệt đối không được!
- Ha ha! Lâm trận đột phá, thích giả vờ với ta sao? Quả thực chết chưa hết tội...
Đinh Hoành cũng không nghĩ tới, công kích của mình có thể có hiệu quả. Hắn hưng phấn gào thét một tiếng.
Chỉ có điều, hắn còn chưa nói dứt lời, liền nghe được một âm thanh quen thuộc từ trong bụi bặm vang lên.
- Cảm ơn ra tay, giúp ta đột phá nửa bước Hóa Phàm!
Ầm ầm!
Âm thanh kết thúc. Ngay phía trước một khí tức đột nhiên nổ tung, giống như giao long, trong nháy mắt bay lên, bay lượn cửu châu.
Nửa bước Hóa Phàm, đạt được!