Quốc vương của Thiên Vũ vương quốc Mạc Thiên Tuyết, vẫn muốn bồi dưỡng nữ nhi thành thế hệ nữ đế, bởi vậy, Mạc Vũ tuy rằng tuổi không lớn lắm, lại từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đối với thống trị vương quốc, vô cùng tinh thông.
Để cho nàng làm quốc vương mới của Hiên Viên vương quốc, tuyệt đối mạnh hơn bản thân mình rất nhiều.
- Nàng?
Triệu Phi Vũ thoáng kinh ngạc, không nhịn được mở miệng:
- Thực lực của nàng, hình như vừa đạt được Tông Sư cảnh...
Hiên Viên vương quốc Chí Tôn khắp nơi. Một người tu vi Tông Sư cảnh, muốn trở thành người đứng đầu, trấn áp khắp nơi, rõ ràng có chút người si nói mộng.
- Tu vi là thấp một chút. Chỉ có điều, trẻ tuổi như vậy lại có thực lực như vậy, đã coi như là thiên tài tuyệt đỉnh. Sau này chỉ cần tài nguyên đầy đủ, trong khoảng thời gian ngắn chấn áp khắp nơi, cũng không khó!
Mạc Vũ chỉ là người của một vương quốc nhất đẳng, tuổi này lại có thực lực như thế, một khi có tài nguyên của Hiên Viên vương quốc, nhất định có thể đột nhiên tăng nhanh hơn. Sau này đạt được Chí Tôn đỉnh phong, thậm chí nửa bước Hóa Phàm, cũng không phải là không thể.
- Ta tin tưởng thiên phú của nàng. Nhưng còn bây giờ thì sao? Thay đổi quốc vương, chấn động lòng người. Nếu như không có võ lực cường đại trấn áp, ta sợ nàng không những ngồi không ổn vương tọa, còn có thể mang đến tai họa!
Thấy người này giống như đang đùa, Triệu Phi Vũ có chút bất đắc dĩ, lần nữa nói.
Đứng đầu một nước, không phải ai cũng có thể làm. Đầu tiên phải có võ lực tuyệt thế. Nếu không, làm thế nào phục chúng, làm thế nào khiến cho người ta cam tâm tình nguyện nghe lời ngươi nói?
Thực lực không đủ, mạnh mẽ leo lên vương tọa, mặc dù có liên minh vạn quốc ở phía sau ủng hộ, làm không tốt cũng sẽ bị người ám sát.
Dù sao, mơ ước vị trí này, trong phạm vi toàn bộ vương quốc phong hào, không biết có bao nhiêu.
Thật sự nếu như vậy, lên làm quốc chủ, chẳng những không phải là ân tình, mà là khiến cho hắn rơi vào vực sâu.
- Như vậy à...
Không nghĩ nhiều như vậy, Trương Huyền gãi đầu một cái, không nhịn được nhìn về phía Mạc Vũ trước mắt:
- Muốn trở thành cường giả Chí Tôn đỉnh phong hay không?
- Đương nhiên!
Không biết hắn hỏi cái này có ý gì, Mạc Vũ gật đầu.
Người tu luyện ai không muốn thực lực tăng lên?
Nhưng Chí Tôn đỉnh phong, muốn đạt được là có thể đạt được sao?
Thiên hạ người tu luyện vô số. Có thể đạt được, chưa đủ một phần vạn, đủ thấy độ khó trong đó.
Triệu Phi Vũ ở một bên, nghe được câu hỏi, cũng không hiểu ra sao.
Người này ngoài dự đoán của mọi người, lại muốn làm cái gì?
- Muốn là tốt rồi. Mở miệng!
Không quan tâm tới sự nghi ngờ của mọi người, Trương Huyền búng ngón tay một cái.
Mạc Vũ còn không có kịp phản ứng, đã cảm thấy yết hầu nóng lên, một viên hạt sen nuốt xuống.
Hạt sen vừa tiến vào trong cơ thể, nhất thời giống như có ngọn lửa hiêu đốt, lực lượng lớn mạnh mẽ bành trướng, khiến cho nàng thiếu chút nữa nổ tung.
- Ngồi xuống!
Trương Huyền nói tiếp.
- Vâng!
Không dám do dự, Mạc Vũ vội vàng ngồi xuống. Ngay sau đó nàng lại cảm thấy một cái bàn tay, trong nháy mắt ấn lên đỉnh đầu.
Ầm ầm!
Chân khí tinh thuần hùng hậu, truyền thụ xuống, khống chế được lực lượng hạt sen trong cơ thể, lấy phương thức vận chuyển đặc biệt, chạy ở bên trong thân thể.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Liên tiếp có âm thanh giống như tiếng đậu vỡ vang lên. Mạc Vũ cảm thấy thân thể nhẹ đi một chút. Bình chướng và gông cùm xiềng xích tu luyện trước đó, đều đột phá.
Tông Sư trung kỳ!
Tông Sư hậu kỳ!
Tông Sư đỉnh phong!
Nửa bước Chí Tôn!
...
Trong thời gian nháy mắt, nàng lại nhanh chóng đột phá. Khí tức toàn thân càng lúc càng mạnh.
- Cái này, này...
Tròng mắt Triệu Phi Vũ sắp rơi xuống.
Đang cảm thấy được việc người này có thể sẽ làm, kết quả... thật sự đang làm chuyện này! Hơn nữa còn kinh thế hãi tục như vậy.
Khiến cho người ta trong thời gian nháy mắt đột phá?
Cho dù danh sư tứ tinh đỉnh phong của liên minh vạn quốc, cũng làm không được!
Ngươi, ngươi còn là người sao?
Thảo nào cùng Tôn Cường nói chuyện phiếm, bị người kia lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Loại thủ đoạn này, quả thật quá cường đại. Cho dù là người của liên minh vạn quốc tới, cũng chưa từng thấy qua.
Thậm chí mới nghe lần đầu.
- Giơ tay lên khiến người ta đột phá...
Kim Tòng Hải cũng cảm thấy cổ họng phát khô.
Hắn là cường giả Hóa Phàm, cũng làm không được điểm ấy. Người trước mắt này lại qua loa vài cái...
Ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi còn có gì không biết, không làm được nữa không?
Thiên Vũ vương quốc từ khi nào xuất hiện một quái vật bắt mắt như vậy? Cũng quá dọa người...
Lạc Thiên Hồng đường chủ càng khiếp sợ đến mức khóe miệng giật một cái, suýt lập tức phát điên rồi.
Người khác thấy náo nhiệt, làm danh sư, nhưng biết độ khó trong đó.
Bản thân mình trong nháy mắt đột phá, không để ý tới các loại bình chướng, có thể nói là thiên tài. Nhưng... giơ tay nhấc chân khiến cho người khác cũng đột phá. Đây cũng không phải là thiên tài có thể hình dung.
- Là... truyền công rót đỉnh?
Giống như run rẩy vì khiếp sợ, trong đầu hắn không nhịn được xuất hiện một từ ngữ.
Trong truyền thuyết, danh sư lợi hại có thể căn cứ vào thể chất của học sinh, đặc biệt lập ra một bộ công pháp, sau đó lợi dụng chân khí của bản thân dẫn dắt, rót đỉnh nâng cao tu vi.
Muốn làm được điểm ấy, phải có đầy đủ vài một điều kiện.
Đầu tiên, ít nhất là danh sư lục tinh lấy trở lên. Thứ hai, hiểu rõ sâu sắc đối với người học sinh này, tình hình kinh mạch, sức chịu đựng thân thể, tất cả đều phải biết rõ ràng. Thứ ba, nắm giữ công pháp rất phù hợp với thể chất của đối phương. Thiếu một cái cũng không được...
Ba điều kiện, bất kể loại nào xuất hiện sơ suất, đều sẽ dẫn đến thân thể người kia bị nổ nát mà chết. Người này thì hay rồi, tùy tiện thi triển, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có. Chẳng những thành công, thậm chí ngay cả một chút tác dụng phụ cũng không có...
Ngươi thật là một danh sư nhị tinh?
Thật sự chưa đủ hai mươi tuổi sao?
Trong nháy mắt, Lạc Thiên Hồng chỉ cảm thấy mấy năm nay nghiên cứu và lĩnh ngộ của mình đối với danh sư, đều học được trên người chó, tương đương với cái gì cũng không biết...
- Giơ tay lên khiến cho người ta thăng cấp... Má ơi, đừng nói cho ta biết đây là sự thật?
- Thần tượng, tuyệt đối là thần tượng. Ta phải bái hắn làm sư!
- Quá mạnh mẽ. Loại thủ đoạn này, tuyệt đối là thần linh mới có...
...
Vô số binh sĩ cũng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, đều trợn mắt há hốc mồm.
Đã thấy thiên tài, nhưng chưa thấy qua thiên tài như vậy.
Thậm chí đã không thể dùng thiên tài để hình dung.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, khí tức của Mạc Vũ không ngừng bay lên, cuối cùng ngừng lại. Hai mắt nàng sáng như điện, hào quang bắn ra bốn phía.
Chí Tôn đỉnh phong, đạt được!
Sáu tuổi tu luyện, mất thời gian vài chục năm, mới đạt tới Tông Sư cảnh. Vốn tưởng rằng đạt được Chí Tôn đỉnh phong, cần phải mất thời gian dài hơn, thậm chí không dưới hai mươi năm. Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, chưa tới một canh giờ lại thành công.
Loại tốc độ thăng cấp này, quả thực chính là nằm mơ.
- Cảm ơn Trương sư!
Biết không có người trước mắt này, khẳng định không có cách nào thành công, Mạc Vũ đứng dậy quỳ gối, thật sự hoàn toàn bái phục.
Xưng hô cũng từ Trương Huyền, đổi thành Trương sư.
Trước đó, trong lòng vẫn tồn tại tâm tư cùng người thanh niên trước mắt này cạnh tranh, thậm chí còn hy vọng xa vời, có thể được sự thưởng thức của đối phương.
Bây giờ nàng mới biết, giữa hai người chênh lệch đã giống như cái hào rộng, lại không có cách nào vượt qua.
Đừng nói cạnh tranh, được thưởng thức, sợ rằng tư cách làm học sinh, cũng không có. Sau này chỉ biết càng lúc càng xa, cho đến khi lại không cùng xuất hiện nữa.
- Không có việc gì!
Không biết suy nghĩ của nàng, Trương Huyền vẫy vẫy tay, nhìn về phía “công tử” cách đó không xa:
- Hiện tại có thể chứ?
- Thực lực đạt được Chí Tôn đỉnh phong, quả thật có tư cách làm quốc vương. Chỉ là... muốn khiến cho tất cả mọi người bội phục, vẫn kém một ít...
Có chút do dự, Triệu Phi Vũ nói tiếp.
Chí Tôn đỉnh phong tuy mạnh, nhưng muốn ở Hiên Viên vương quốc hoàn toàn nghiền ép, sợ rằng vẫn thoáng có một chút chưa đủ. Ít nhất phải đạt được nửa bước Hóa Phàm mới được.
Dù sao có thể tiến vào Thanh Diệp Bảng, cơ bản đều đạt tới thực lực như vậy. Chí Tôn đỉnh phong, tối đa cũng chỉ có thể tiến vào một Tài Tuấn Bảng mà thôi.
- Vậy... như vậy đi!
Trương Huyền chà xát tay, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Thiết Bối Dực Long nằm rạp trên mặt đất cách đó không xa, vẫn đang run lẩy bẩy:
- Từ hôm nay trở đi, bảo vệ Mạc Vũ, nhận nàng làm chủ, nghiêm khắc nghe theo mệnh lệnh!
- Ách?
Nghe được phân phó này, tất cả mọi người đều không thể hiểu được.
Ngay cả Mạc Vũ, Triệu Phi Vũ cũng hoàn toàn không giải thích được.
Ngươi sẽ không phải đang nói mê sảng chứ!
Con man thú này lại là man thú của Hiên Viên vương thất, tính cách Long tộc cao ngạo, chỉ gặp mặt một lần, bảo nó hàng phục Mạc Vũ...
Làm sao có thể?
Gào!
Thời điểm mọi người ở đây cảm thấy con man thú này khẳng định sẽ không đồng ý, chỉ thấy Thiết Bối Dực Long sắc mặt vui vẻ, vội vàng bò tới, cái đầu cực lớn dán ở trước mặt Mạc Vũ, liều mạng lấy lòng.
- Ta nhổ vào...
- Vậy... cũng quá tiện đi?
Mọi người run rẩy loạn, thiếu chút nữa nôn ra máu.
Thiết Bối Dực Long nắm giữ huyết mạch Long tộc, dựa theo đạo lý cao ngạo vô cùng, cương quyết không tuân theo. Hiện tại thì hay rồi, người này thét một tiếng chói tai, nó lại từ bầu trời rơi xuống, ngay cả chủ nhân cũng không cần. Ngay sau đó không dám cùng đối địch, nói gì nghe nấy...
Còn có thể có chút tôn nghiêm của Long tộc không?
Làm giống như chó Nhật, có cần vô sỉ như vậy hay không!
- Người này, hình như lại có một loại lực lượng làm cho người ta không nói được lời nào...
Từ trên lưng man thú vừa xuống tới, Ngụy Dư Thanh trưởng lão không nhịn được xúc động.
Rõ ràng cảm thấy làm không được, vị này không những có thể hoàn thành, còn vô cùng dễ dàng. Có đôi khi thật khiến cho người ta thật sự nghi ngờ, hắn không phải bộ dạng trước mắt này, mà là một vị danh sư cao giai lặng lẽ ngụy trang.
- Chuyện vương quốc xử lý xong, nên xử lý Danh Sư Đường một chút!
Xoay người nhìn về phía Lạc Thiên Hồng, thần sắc Trương Huyền thản nhiên.
Thân là Danh Sư Đường, không chỉ không làm chủ cho danh sư của mình, còn giúp trợ giúp Đinh Mục nối giáo cho giặc, cũng nên cố gắng giải quyết.
Không giải quyết được, chuyện mình không để ý tới đẳng cấp ràng buộc, đánh cho danh sư tam tinh bị thương, sẽ trở thành chỗ bẩn trong cuộc đời. Sau này còn muốn sát hạch cấp bậc cao hơn, lại khó hơn.
Dù sao, danh sư cao thượng tới đâu, cũng do người tạo thành. Có người lại khó bảo đảm không có tư tâm.
Một người không tuân thủ quy định, ngay cả danh sư đẳng cấp cao cũng dám chống lại, thậm chí đả thương người. Đổi lại thành ai, sợ rằng cũng sẽ không yên tâm.
- Ngươi... chẳng lẽ lại thật sự muốn xông đường?
Triệu Phi Vũ không nhịn được nói.
Xông đường, nếu như chỉ là đơn thuần chọn rất nhiều danh sư trong Chiến Đường, ngược lại cũng không thể sợ. Dù sao vị Trương Huyền trước mắt này ngay cả cường giả Hóa Phàm cũng có thể chém giết. Những danh sư lợi hại hơn nữa, cũng không tính là cái gì.
- Xông đường, chẳng khác nào khiêu chiến với một tòa Danh Sư Đường. Từ thành lập Danh Sư Đường cho đến tận bây giờ có, Danh Sư Đường ở Hiên Viên vương quốc, mặc dù là chỉ địa phương hẻo lánh, nhưng thời gian thành lập tới mấy nghìn năm. Theo ta được biết, từng xuất hiện qua một vị danh sư ngũ tinh, ba vị danh sư tứ tinh...
Triệu Phi Vũ xiết chặt nắm đấm nhỏ nhắn:
- Những người này tuy rằng qua đời từ lâu, cũng đều để lại ý niệm. Xông đường, lại đại biểu phải đối đầu cùng bọn họ. Ngươi có cần suy nghĩ lại một chút hay không?
Xông đường, chỉ đơn thuần chiến đấu cùng danh sư còn sống, thật sự không đáng lo. Mấu chốt nhất chính là, còn phải đối đầu cùng những tiền bối đã chết này.
Những người này, có người đã đạt đến trình độ danh sư tứ tinh, thậm chí càng cao hơn. Ngươi chỉ có danh sư nhị tinh mà thôi, đấu cùng bọn họ, khiến cho những ý niệm bái phục, làm sao có thể?
- Ta đã quyết định!
Trương Huyền nói.
Không có gì có thể do dự. Ý niệm mà thôi. Muốn thắng hắn, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy!