- Ba nghìn linh thạch? Còn chưa lớn?
Trần trưởng lão thiếu chút nữa thì đã hôn mê.
Nhiều linh thạch như vậy, hắn dốc hết tất cả, có thể lấy ra. Nếu thật sự muốn làm như vậy, cũng không khác gì phải phá sản.
Một lần đánh cược lại nhiều như vậy, ngươi đây là muốn điên sao!
- Ba nghìn linh thạch... Ngươi có nhiều tiền như vậy để đặt cược sao?
Thấy lão hữu xấu hổ, Lộc trưởng lão tiến lên một bước, thay hắn giải vây.
- Ta đương nhiên không có!
Người béo mập lắc đầu.
- Không?
Mọi người bất đắc dĩ một hồi.
Nói đến vui vẻ như thế, còn tưởng rằng nắm trong tay mấy nghìn, mấy vạn linh thạch. Không có... Lại dám đánh cược. Còn nói với lẽ thẳng khí hùng như vậy? Lá gan cũng không tránh khỏi quá lớn đi!
Triệu Phi Vũ ở một bên cũng vỗ trán một cái.
Người béo mập này dáng vẻ ngu ngốc không sợ trời không sợ đất. Nhưng hắn có thể nhìn thấy qua được nhiều lần. Không nghĩ tới trực tiếp tìm giám bảo sư tứ tinh người ta đánh cược... Mấu chốt còn không có tiền!
Ta ngất. Ngươi thật là mạnh!
- Thực sự là có dạng chủ nhân thế nào, sẽ có dạng hạ nhân như thế...
Nàng không nhịn được lắc đầu.
Tên mập quản gia Tôn Cường này, chính là một kẻ chỉ e sợ thiên hạ không loạn, ở trước mặt mọi người giáo huấn Tái các chủ không sợ bị đánh chết. Hiện tại người này thoạt nhìn ngoan độc hơn nữa. Thật không biết đám quái thai này, đều từ nơi nào xuất hiện.
- Không có tiền, đánh cược cái gì?
Gương mặt Trần trưởng lão cũng xanh cả lại.
- Ta không có tiền, Tái các chủ có. Ba nghìn linh thạch mà thôi, hắn sẽ cho mượn!
Tôn Cường béo mập mỉm cười.
-...
Tái các chủ ở một bên xem náo nhiệt, không nghĩ tới chiến hỏa thoáng cái đốt đến trên người mình, thiếu chút nữa nôn ra máu.
Hắn là nói qua muốn cho Trương Huyền mượn tiền, nhưng điều này là lời khách khí muốn kết giao với đối phương. Chủ tớ hai người này thì hay rồi, một người mở miệng mượn ba nghìn không thành, người này còn mượn ba nghìn đánh cược... Ta lại khách khí một chút, các ngươi còn tưởng thật?
Có cần hãm hại như thế hay không?
- Ta...
Đang muốn giải thích một câu, lời còn chưa nói ra, chỉ thấy người béo mập trước mắt khoát tay chặn lại:
- Cho dù Tái các chủ lòng dạ hẹp hòi, không nhớ tới ân tình của thiếu gia đối với hắn, vậy cũng không sao. Triệu Phi Vũ công tử nhất định sẽ cho ta mượn. Ba nghìn linh thạch mà thôi, đối với công tử mà nói, cũng không tính là cái gì!
-...
Triệu Phi Vũ.
Ta chính là một người đánh nước tương, động cá lửa lại đốt tới trên người ta...
Mắt Tái các liền trợn trắng.
Vì sao nói ta lòng dạ hẹp hòi, không để ý tới ân tình của Trương Huyền? Ta không phải đưa cho hắn một gốc cây An Thần thảo sao? Thậm chí còn không để ý hồ đồ, lãng phí một trăm linh thạch, để cho hắn tiến vào Lưu Thương Khúc Thủy...
Như thế mà còn không gọi là báo ân sao?
Hai người đang muốn nói chen vào, Tôn Cường lại khoát tay áo:
- Nhìn đi, bọn họ chưa từng phản đối, nói rõ ba nghìn linh thạch đối với bọn họ mà nói không tính là gì cả! Yên tâm đi, chỉ cần thua, khẳng định cầm ra được. Mấu chốt là ngươi... sẽ không phải vừa rồi mở miệng nói lời thề son sắt, trên thực tế cũng không dám chứ? Hay giám bảo sư tứ tinh, ngay cả chút tiền như vậy cũng không lấy ra được, không dám đánh cược, mất mặt...
- Ngươi...
Không nghĩ tới bị một hạ nhân khinh bỉ, gương mặt Trần trưởng lão tái xanh, sắp tức nổ phổi.
- Ngươi cái gì? Ta à, thật sự không dám nói, thôi đi. Chỉ có điều, phải quản tốt cái miệng của ngươi, không nên nói lung tung. Thiếu gia nhà chúng ta, thiên tư vô song, một Lưu Thương Khúc Thủy nho nhỏ mà thôi, không đáng kể chút nào!
Hừ một tiếng, đầu Tôn Cường hất lên, đối với Trương Huyền tràn ngập lòng tin.
- Được, ta đánh cược với ngươi!
Thấy thái độ người này càng lúc càng ngạo mạn, Trần trưởng lão không thể tiếp tục kìm chế được.
Dựa theo đạo lý, hắn đường đường là giám bảo sư tứ tinh, nổi nóng cùng một hạ nhân, thật sự không thể nào nói nổi. Nhưng tên mập này thật sự là quá đáng.
Giọng nói ngả ngớn, thái độ ngạo mạn. Nhất là bây giờ, vẻ mặt khinh bỉ... Thật giống như hắn vị giám bảo sư tứ tinh này đi tới bất kỳ chỗ nào cũng được người tôn trọng, lại giống như ăn mày không biết xấu hổ vậy.
Bị giám bảo sư ngũ tinh, danh sư tứ tinh, thậm chí các chủ khinh bỉ, hắn đều có thể nhịn. Bị một hạ nhân tu vi chỉ có, chỉ có... dù sao cũng rất thấp khinh bỉ, hắn thật sự nuốt không trôi!
- Không tệ. Còn ai dám đánh cược không? Các ngươi không phải cũng không tin thiếu gia nhà chúng ta có thể qua cửa ải? Hiện tại đánh cược còn kịp. Nếu không, qua thôn này sẽ không có tiệm này...
Thấy đối phương bị tức giận đáp ứng, Tôn Cường cười hắc hắc, nhìn quanh một vòng, khuôn mặt thương nhân được lợi hiện ra hết.
-...
Nhìn thấy được người này cùng Trần trưởng lão đánh cược còn chưa đủ, lại còn muốn cùng mọi người đánh cược, tất cả mọi người đều không nói gì.
- Mau nhìn, Lưu Thương Khúc Thủy bắt đầu...
Tôn Cường lớn tiếng mê hoặc, xem còn có thể tiếp tục lừa gạt vài người đánh cược hay không, liền nghe được trong đám người có một âm thanh vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lại về phía bức tường ngay phía trước mặt. Chỉ thấy ánh sáng càng lúc càng thịnh. Hình như bên trong có trận pháp nào đó được hoàn toàn vận chuyển.
...
Bên trong trận pháp.
Đi vào cửa lớn, tiến vào hình như không phải là một gian phòng, mà là một hoa viên. Trong đó sắc màu rực rỡ, mùi hoa mai xông vào mũi. Một dòng nước suối, từ phía xa chậm rãi chảy xuôi đến, đập vào đá, phát ra âm thanh "róc rác”, giống như tiếng nhạc tấu lên.
Suối nước uốn lượn chảy xuôi, ở phía trước hình thành một hình vòng tròn, vừa vặn có thể cho người ta đứng thẳng.
Hắn đi tới trước mặt. Trong nháy mắt một trận pháp bị kích hoạt. Một cái lá cây từ sâu bên trong dòng suối chảy xuôi qua.
Trên lá cây để một vật phẩm kỳ quái hình dạng, hiện lên tám mặt tính bất quy tắc, khiến cho người ta không nhìn ra được rốt cuộc là cái gì.
- Nhìn tới, đây chính là bảo vật phải sát hạch...
Mắt Minh Lý vận chuyển, phát hiện tự nhiên nhìn không thấu, ánh mắt Trương Huyền không nhịn được nhất thời sáng lên.
Không hổ danh là bảo bối gây khó khăn cho danh sư tứ tinh. Mắt Minh Lý lại tính là nhìn trên vật phẩm, cao hơn một cấp, cũng hoàn toàn có không manh mối.
Lưu Thương Khúc Thủy, cái gọi là thương lại thật ra là một loại rượu chén, cách gọi của văn nhân mặc khách. Bọn họ ngồi ở bên dòng suối, thương xuôi dòng bồng bềnh, đi tới ai trước mặt, người đó lại làm thơ uống rượu.
Bảo vật nặng tất nhiên không có khả năng giống như chén rượu bồng bềnh ở trên mặt nước, là dùng lá Tử Động Thụ tới chịu lực.
Loại lá cây này rất nhẹ, trôi lơ lửng ở trên mặt nước, mang theo một, hai thứ cũng không hề có bất cứ vấn đề gì. Bởi vậy, Lưu Thương Khúc Thủy của Giám Bảo các, cũng gọi là Lưu Diệp Khúc Thủy.
- Đây rốt cuộc là cái gì?
Lá cây còn chưa đến tới trước mặt, bởi vậy chỉ có thể nhìn hình dạng và vẻ ngoài của món bảo bối trước mắt này.
Kích thước giống như quả dưa hấu, toàn thân màu tím sẫm, thoạt nhìn giống như là loại kim loại đặc biệt nào đó đúc ra.
Hai mắt lại nhìn kỹ, Trương Huyền không nhịn được lắc đầu.
Hắn chưa có xem qua sách liên quan tới giám bảo, đối với chức nghiệp này, hắn cũng không biết được rõ ràng, chỉ có thể nhìn đại khái một chút.
Nhiều giám bảo sư cao minh như vậy cũng không nhìn ra được, hắn loại người chưa bao giờ từng giám định qua, lại làm sao có khả năng hiểu rõ.
- Thôi đi!
Không nghĩ nhiều nữa, cũng không lại quan sát thứ này, hắn tiện tay ở một bên chuẩn bị xong giấy bút cầm lấy. Khi chiếc lá lặng lẽ đi tới trước mặt, hắn đưa tay chạm vào phía trên.
Oong!
Một quyển sách xuất hiện ở trong đầu.
Dám đến xông qua Lưu Thương Khúc Thủy, chủ yếu bởi vì có Thiên Đạo Đồ Thư Quán làm chỗ dựa. Bằng không, chút giám bảo thuật gầy còm này của hắn, đừng nói là một bảo bối, nửa món khẳng định cũng không nhận ra được.
Mở sách, cầm lấy bút lông lại viết xuống trên giấy.
- Chùy đồng xanh, ba ngàn năm trước, vật phẩm của Đoan Mộc Nhất Quang luyện khí sư ngũ tinh, thu thập Tử Kim Thiết, Bách Chiến Ngân, Thanh Trần Sa... tổng cộng mười ba loại khoáng thạch hiếm có dung hợp thành, rèn đúng bảy bảy bốn mươi chín ngày...
...
Trong lúc Trương Huyền múa bút thành văn, mọi người bên ngoài mỗi một đều đang nhìn bức tường, vẻ mặt khẩn trương.
Tôn Cường tìm người đánh cược xung quanh, cũng không ai để ý tới hắn nữa. Tất cả mọi người muốn xem thử, người thanh niên chưa đủ hai mươi tuổi này rốt cuộc có thể giám định ra một bảo bối, do đó thuận lợi vượt qua cửa ải hay không.
- Nhìn thời gian, chắc hẳn là bảo vật đầu tiên đã đi tới trước mặt. Các ngươi nói hắn có thể thành công không?
Trong đám người, một giám bảo sư không nhịn được nói.
- Thành công? Đùa gì thế! Tái các chủ cũng xông vào Lưu Thương Khúc Thủy nhiều lần, một cái cũng chưa nhận ra được, đủ thấy độ khó trong đó. Hắn là một nhân vật nhỏ làm sao có thể thành công?
- Không nói gì khác, chỉ nói bộ dạng bừa bãi của hạ nhân kia, giám bảo sư chân chính, có lớn lối như vậy sao?
- Cái này cũng không đúng. Dám đánh cược nói rõ có tự tin...
...
Mọi người nhỏ giọng, bàn luận ầm ĩ.
Giám bảo sư ở đây, trẻ cũng phải chừng ba mươi tuổi. Một người chưa đủ hai mươi lại muốn xông qua Lưu Thương Khúc Thủy, bọn họ đều có chút không tiếp thu được.
- Yên tâm đi, bảo vật trong Lưu Thương Khúc Thủy, nếu như dễ dàng có thể giám định ra như vậy, cũng không đến mức được cho là tiêu chuẩn sát hạch của giám bảo sư ngũ tinh!
Thấy vẻ mặt Trần trưởng lão cũng khẩn trương nhìn về phía bức tường, Lộc trưởng lão đi tới, an ủi một câu.
Đối với Trương Huyền này, hắn cũng không coi trọng.
Lưu Thương Khúc Thủy hắn cũng xông vào. Trong đó xuất hiện bảo vật, khó có thể giám định không nói, thời gian có thể quan sát thật sự quá ít. Tối đa mười lần hít thở, lại từ bên cạnh chảy xuôi qua. Thời gian ngắn như vậy, giám định một bảo bối chưa từng thấy qua, làm sao có thể thành công.
- Lo lắng, có gì phải lo lắng? Một kẻ vô tri mà thôi. Có đúng là giám bảo sư hay không còn không biết, lại dám nói khoác không biết ngượng...
Trần trưởng lão hừ một tiếng, đang muốn nói tiếp, đột nhiên toàn thân chấn động. Một tiếng chuông vang lên.
Coong!
Âm thanh xuyên qua bức tường, giống như là vang lên ở sâu bên trong linh hồn.
- Tiếng chuông? Lẽ nào không thông qua?
- Không đúng. Chỉ có khi tất cả bảo vật đều được giám định hoàn tất, mới có thể đánh giá thống nhất. Tiếng chuông vang lên, biểu thị không thông qua. Hiện tại theo thời gian suy tính, hắn tối đa chỉ xem xong bảo bối thứ nhất. Cho dù có tiếng vang chuông, thời gian cũng chưa tới!
Mọi người sửng sốt, tất cả đều mờ mịt.
Lưu Thương Khúc Thủy, tiếng chuông vang lên, đại biểu xông qua ải thất bại, một bảo vật cũng chưa nhận ra được.
Nhưng bây giờ vị Trương Huyền này mới tiến vào trong, chắc hẳn chỉ mới nhìn thấy một bảo vật, thế nào lại kết thúc?
- Có người nói, bảo vật đầu tiên không nhận ra, bất kỳ chữ viết nào cũng không lưu lại, sẽ bị tự động quyết định không có cách nào đáp lại, trực tiếp quyết định thất bại!
- Còn có cách nói này sao?
- Đúng vậy, trước đây đã từng có. Ta đã xem qua sách ghi chép!
Trong đám người không biết có ai hô lên một câu. Sắc mặt mọi người lập tức trở nên cổ quái.
Người xông qua ải, cho dù không có cách nào xác nhận bảo vật đầu tiên là gì, chí ít có thể đoán ra đại khái, viết ra một phạm vi. Nếu quả thật là cái gì cũng chưa từng viết lại quyết định thất bại, vậy cũng thật sự mất mặt!
Xôn xao!
Tất cả mọi người nhìn về phía Tôn Cường đứng bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự đồng tình.
Không cần suy nghĩ, người này lần này thua thảm.
Leng keng!
Chưa kết thúc, liền nghe được có tiếng chén trà rơi trên mặt đất vang lên.
Ngay sau đó liền thấy toàn thân Tái các chủ không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
- Đây không phải là... tiếng chuông, mà là... linh tính của bảo vật kích động. Nói cách khác, hắn không chỉ giám định ra, còn chiếm được tán thành của linh tính bảo vật!