Trương Huyền bên này sửng sốt, bên kia lão già lại khôi phục lại, sắc mặt thoáng trở nên trắng bệch, nhìn quanh một vòng:
- Mục đích các vị muốn mua thứ này, ta đều hiểu rất rõ. Nếu như ai có thể đưa ra bảo vật ta muốn, không chỉ nhận được con Vô Hồn Kim Nhân này, còn có thể dẫn hắn đi đào mộ kim nhân, thăm dò bí mật của vu hồn sư!
- Cái gì?
- Lời đồn đại, Vô Hồn Kim Nhân chỉ đi theo trước mặt vu hồn sư, một tấc cũng không rời. Cho dù sau khi chết, cũng sẽ chôn cùng, sẽ không rời đi... Đào mộ, không phải có nghĩa là, là nghĩa địa của vu hồn sư sao?
- Truyền thừa vu hồn, sau khi bị Danh Sư Đường diệt sạch, biến mất ở trên đời. Chúng ta không nói có thể nhận được truyền thừa, cho dù biết một ít tin tức liên quan tới loại chức nghiệp này, tất nhiên giá trị con người cũng tăng mạnh.
- Mấu chốt nhất chính là, vu hồn sư thượng cổ, dính dáng tới linh hồn, được xưng chức nghiệp có tiền nhất. Giám bảo sư vừa so sánh với bọn họ cũng không lớn bằng. Nghĩa địa của người như thế, tất nhiên lưu lại vô cùng tài phú.
- Đúng vậy, thật sự có thể đi, lại đại biểu phát tài!
...
Ban đầu, rất nhiều thế lực đầy ý kiến đối với lão già, hận không thể băm thây hắn, vừa nghe hắn nói như thế, tất cả đều kích động.
Danh Sư Đường, giáo dục thiên hạ, có dạy không phân loại. Không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không động thủ đối với những chức nghiệp khác. Khi Sơ Vu hồn sư làm được quá tuyệt tình, mới đưa đến kết quả kia...
Hậu nhân nhận được bộ phận truyền thừa, chỉ cần không làm xằng làm bậy, chắc chắn sẽ không quản.
Hơn nữa, có thể lợi dụng nó làm việc thiệnm, không chừng còn nhận được bọn họ che chở và tán dương.
Mặt khác, có thể đào ra Vô Hồn Kim Nhân hoàn chỉnh, nói rõ vu hồn sư đã chết này cực kỳ cường đại, thật sự tìm được loại mộ này. Cho dù không chiếm được truyền thừa, bảo vật lưu lại, khẳng định cũng không phải là số ít, đủ để khiến cho vô số người thoáng cái sôi trào và điên cuồng.
- Nhất định phải nhận được!
- Không sai. Chỉ là... nhiều bảo bối như vậy đều báo lên, người ta một chút hứng thú cũng không có, cũng không thể đưa cả gia tộc cho hắn!
- Gia tộc? Người ta cũng phải nguyện ý tiếp nhận mới được...
...
Hưng phấn qua đi, tất cả mọi người xoa mi tâm.
Người này cũng không nói mình cần gì. Mọi người có thể lấy ra, cơ bản đều đã lấy. Chẳng lẽ... còn chưa đủ trân quý, không đạt được yêu cầu?
- Chỗ của ta có một gốc cây non Thiên Diệp Thụ, không biết ngươi có hứng thú hay không?
Thời điểm mọi người ở đây cũng không biết nên báo cái gì, một căn phòng nhỏ vang lên giọng nói khe khẽ.
- Thiên Diệp Thụ?
- Trong truyền thuyết loại linh thụ này có thể bảo vệ gia tộc, giúp người chiến đấu?
- Thiên Diệp Thụ, một thân nghìn nhánh, một nhánh nghìn lá. Sau khi hoàn toàn trưởng thành, sẽ giống như linh binh, tự động bảo vệ chủ. So với cường giả Hóa Phàm tứ trọng Trọc Thanh cảnh, cũng hoàn toàn không yếu hơn!
- Có thể có được một gốc cây giống, trồng ở gia tộc, sau trăm năm, tương đương với xuất hiện thêm một vị lão tổ Hóa Phàm tứ trọng, ngày đêm bảo vệ, tuyệt đối là bảo vật tuyệt thế khiến thế lực lớn tranh đoạt!
- So sánh với linh binh, đan dược, công pháp bí tịch gì đó, mạnh hơn nhiều lắm. Phòng này rốt cuộc là ai, đồ tốt như vậy cũng nỡ lấy ra?
...
Tuổi thọ của con người có hạn. Cho dù lợi hại hơn nữa, sớm hay muộn sẽ có một ngày ngã xuống. Một gia tộc, một thế lực, không có khả năng nhận được bảo vệ lâu dài.
Thiên Diệp Thụ lại khác. Trồng xuống, trăm năm sau thể hiện uy lực, có thể sống mấy nghìn năm, hoàn toàn có thể che chở cho một gia tộc, nghìn năm không đổ.
Có thể nói, vật này tới tay nói, chẳng khác nào có thêm một vị lão tổ trấn thủ gia tộc.
Làm sao không khiến cho người ta kích động?
Sử dụng cái này để đổi một con Vô Hồn Kim Nhân... Có thể nói, tuyệt đối là thua thiệt lớn.
- Cái này... hắn lại không có cách nào từ chối đi!
Mọi người thấy qua, muốn biết lão già này rốt cuộc lựa chọn thế nào.
Vô Hồn Kim Nhân tuy rằng trân quý, nhưng so với Thiên Diệp Thụ, kém hơn không chỉ một đoạn.
Sử dụng vật trân quý đổi thứ rẻ tiền... Có ngốc cũng biết lấy hay bỏ như thế nào.
- Thật ngại quá. Ta đối với Thiên Diệp Thụ không có bất kỳ hứng thú gì.
Thời điểm mọi người ở đây cảm thấy khẳng định danh hoa có chủ, lão già lại lắc đầu.
- Không có hứng thú?
- Trực tiếp từ chối? Cái này... nếu như là ta, khẳng định trực tiếp đổi!
- Phí của trời...
...
Không nghĩ tới ngay cả Thiên Diệp Thụ cũng không đánh động được đối phương, tất cả mọi người cảm thấy có chút điên rồi.
Rốt cuộc muốn cái gì?
- Ta vẫn là câu nói kia. Chỉ cần các vị lấy ra thứ, ta có hứng thú, tự nhiên sẽ đổi. Không phải càng quý trọng càng tốt!
Lão già xua tay.
- Hứng thú?
Lại nghe hắn nói như thế, tất cả mọi người trầm mặc, trong nháy mắt, lại không có người nào kêu giá.
Ngươi nói ngươi có hứng thú, nhưng lại không nói cần gì, bảo chúng ta báo giá như thế, thời điểm nào có người như vậy? Buổi đấu giá làm thế nào lại có một quái thai như vậy tới?
- Lạc chấp sự, ta thấy người này, chính là tới quấy rối. Hơn nữa lấy vật đổi vật, các ngươi cũng lấy không được lợi ích. Phòng đấu giá vì sao phải thu?
Phòng đấu giá chịu trách nhiệm các loại bảo vật đưa ra, thu hồi hậu trường. Nhìn Lạc Tần trong đài, Trần trưởng lão không nhịn được nói.
Rõ ràng chính là tới quấy rối!
Làm gì có chuyện qua bán đấu giá, không nói mình muốn cái gì?
Hơn nữa, bình thường bán đấu giá đổi linh thạch, phòng đấu giá có thể lấy ra phần trăm. Lấy vật đổi vật, lấy thế nào?
- Hắn không phải quấy rối, hơn nữa đã trả tiền thù lao, đủ năm nghìn linh thạch!
Lạc Tần lắc đầu, nói.
- Còn không có bán đấu giá, lại trả tiền thù lao? Năm nghìn?
Trần trưởng lão sửng sốt.
Nhiều linh thạch như vậy, hắn cũng một tay không lấy ra được. Đối phương không những lấy ra, còn sớm trả tiền... Hoàn toàn cũng không lo lắng Vô Hồn Kim Nhân có thể không bán ra...
- Đúng vậy, cho nên, không quan tâm bán đấu giá thế nào, sử dụng thủ đoạn gì, đối với phòng đấu giá mà nói, cũng không sẽ thiệt.
Lạc Tần nói.
- Vậy... Hắn rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?
Trần trưởng lão cũng kỳ quái.
Có thể tiện tay lấy ra năm nghìn linh thạch, nói rõ đối với tiền không thiếu. Vừa rồi nhiều bảo vật được gọi ra như vậy, gần như bao trùm các phương diện, hắn hoàn toàn không có chút động tâm. Thậm chí Thiên Diệp Thụ cũng không quan tâm... Rốt cuộc hắn muốn cái gì?
- Ta cũng không biết. Từ khi hắn đi tới, tổng cộng nói với ta không được mười câu. Trong lòng nghĩ cái gì, ta làm sao biết được!
Lạc Tần cũng cười khổ.
Mặc dù là quản sự của buổi đấu giá, bán đấu giá Vô Hồn Kim Nhân là do hắn một tay an bài. Nhưng hắn cùng người này tiếp xúc ít đến thấy thương.
Gần như không có giao lưu gì.
Về phần hắn suy nghĩ gì, cần gì, cũng hoàn toàn không biết gì cả.
...
- Thiên Diệp Thụ cũng không muốn, thú vị!
Phòng số 23, người thanh niên khẽ cười.
Thiên Diệp Thụ đúng là hắn gọi ra. Thứ này giá trị to lớn, ba con Vô Hồn Kim Nhân cũng rất khó so sánh được. Cũng chỉ có loại thiên tài từ tông môn tới này mới có khả năng dễ dàng lấy ra.
Nhưng rất đáng tiếc, đối phương vẫn không có hứng thú.
- Thiếu gia, xem ra hắn không phải muốn đầu cơ tích trữ, muốn bán đắt.
Lão già hộ vệ nói.
Trước đó thiếu gia nói, người này cố ý không nói ra mình muốn cái gì, là muốn chuẩn bị lấy giá đắt. Hiện tại xem ra, không phải như vậy.
Muốn nói giá cao, thứ gì có thể so sánh được với Thiên Diệp Thụ?
Ngay cả thứ này cũng không muốn, nói rõ mục đích thực sự của hắn, có khả năng thật sự là vì tìm được thứ cần thiết, mà không phải là giá càng cao càng tốt.
- Cần gì quan tâm hắn cần gì. Hắn khẳng định không có cách nào từ chối thứ này!
Cổ tay lật một cái, lòng bàn tay của người thanh niên xuất hiện thêm một ngọc bài.
Nhìn thấy được thứ này, lão già chấn động, đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi:
- Thiếu gia, thứ này vô cùng trân quý. Thiếu gia... nhất định phải sử dụng sao?
- Không sai!
Ánh mắt lóe lên, người thanh niên mỉm cười:
- Ngay cả Thiên Diệp Thụ cũng không muốn, ta thật sự nghĩ không ra, có thể có cái gì, có thể khiến cho hắn hứng thú.
- Nhưng... thiếu gia cũng cần sử dụng thứ này...
Lão già do dự.
- Ta có khó khăn gì, có thể trực tiếp hỏi lão sư. Thứ này, có cũng được không có cũng được, không quan trọng!
Người thanh niên xua tay:
- Kêu giá!
- Vâng!
Thấy hắn kiên quyết, lão già không nói thêm gì nữa, gật đầu bước lên trước, đi tới cửa sổ trước mặt:
- Danh sư nửa bước ngũ tinh, ngọc phù chương trình học viễn trình một cái!
...
Ban đầu, toàn bộ phòng đấu giá đều đang suy đoán người này muốn cái gì, nặng nề một hồi. Vừa nghe được âm thanh, mọi người thoáng sửng sốt một chút, sau đó lập tức nổ tung.
- Danh sư nửa bước ngũ tinh? Có ý gì?
- Danh sư đạt được ngoài tứ tinh, muốn thăng cấp, độ khó sẽ tăng lên gấp bội. Có rất nhiều người dừng lại ở tứ tinh đỉnh phong, trước sau không có cách nào đột phá. Dựa theo thời gian lâu dài, năng lực chỉ điểm vượt quá so với tứ tinh đỉnh phong bình thường, nhưng lại không đạt được ngũ tinh... Lại diễn sinh cấp bậc này!
- Nửa bước ngũ tinh, toàn bộ liên minh vạn quốc cũng không có một vị, loại ngọc phù chương trình học của danh sư cấp bậc như vậy, tuy rằng cùng là tứ tinh, so với tứ tinh bình thường giá trị cao hơn rất nhiều... Không nói gì khác, chỉ nói căn phòng nhỏ này vừa rồi báo ra 21 cái, sợ rằng cũng kém hơn so với một cái này!
- Danh sư nửa bước ngũ tinh, so với tứ tinh đỉnh phong bình thường cao minh hơn không ít. Từ cái này có thể đoán được, ngọc phù chương trình học viễn trình là cái gì?
- Ngọc phù chương trình học bình thường, chỉ cần lấy được, có thể trực tiếp đi tìm vị danh sư này, yêu cầu một canh giờ một đấu một giảng bài. Nhưng... muốn tìm được vị danh sư này, chỉ sợ cũng phải tiêu tốn không ít thời gian. Ngọc phù chương trình học viễn trình lại không cần. Trong ngọc phù chứa một tia tàn hồn của danh sư. Nhỏ máu tươi vào, có thể trực tiếp tiến vào lớp học giả thuyết, trực tiếp giải quyết vấn đề, tiến hành giảng bài.
- Nói cách khác, chỉ phải lấy được thứ này, chẳng khác nào ở bên cạnh bất cứ lúc nào cũng có một vị danh sư nửa bước ngũ tinh. Trong khi tu luyện có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể trưng cầu ý kiến. Mặc dù chỉ là một vật phẩm dùng một lần, nhưng giá trị to lớn, không thể đánh giá!
Bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận một danh sư nửa bước ngũ tinh chỉ điểm, cùng với cầm ngọc phù tìm lung tung khắp bầu trời, rõ ràng là hai khái niệm.
Một miếng ngọc phù này, giá trị to lớn, vượt qua 21 cái trước đó kết hợp lại.
Hiểu rõ những điều này, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía lão già trên đài, xem hắn rốt cuộc lựa chọn thế nào.
Nếu như cự tuyệt thứ này nữa, những người khác thật sự cũng không biết nên cầm bảo vật gì.
- Cái này...
Lão già rõ ràng cũng không nghĩ tới người ở phòng này, có thể lấy ra vật phẩm quý trọng như vậy. Vẻ mặt hắn do dự, một lát sau cắn răng một cái:
- Được, ta đáp ứng trao đổi!
- Trao đổi?
- Ta cũng cảm thấy hắn khẳng định sẽ đồng ý...
Thấy hắn đáp ứng, mọi người tuy rằng mất mát, nhưng cũng biết giá trị của miếng ngọc phù này rất cao, bất kỳ kẻ nào cũng không thể từ chối.
- Vậy còn tạm được...
Người thanh niên phòng số 23 nghe hắn đồng ý, khẽ cười.
Thứ này cũng lấy ra, không đáp ứng nữa, thật sự là gặp quỷ.
Hắn đang định an bài lão già tiếp nhận Vô Hồn Kim Nhân, đột nhiên phương hướng phòng số 1, một giọng nói khe khẽ vang lên.
- Tạm thời đừng vội đáp ứng, ta còn chưa báo giá!
- Ngươi? Giá của ngươi lẽ nào có thể cao hơn ngọc phù chương trình học của ta?
Người thanh niên đứng dậy, vẻ mặt không vui.
- Giá có cao hay không ta không biết. Bởi vì ta báo giá, chỉ có một câu nói...
Giọng điệu thản nhiên:
- Ta có thể giúp ngươi... lấy ra!
- Ngươi nói cái gì?
Lão già trong đài bán đấu giá đài, vốn có không thèm để ý chút nào, thần sắc đột nhiên cứng đờ, sắc mặt nhất thời trắng bệch, không ngừng run rẩy.