Cái này của Hàn đường chủ gọi là phiền muộn.
Ở bên con vật này tròn ba năm, đối phương muốn ăn cái gì, mình vọt tới trước mặt hỗ trợ chém giết, muốn thứ gì tốt mình phí hết tâm huyết đi tìm, đi theo làm tùy tùng giống như một tiểu lâu la, chỉ vì thu được cảm kích, kỳ vọng ở thời điểm cuối cùng thuần phục, có thể nhớ tình nghĩa...
Con vật này thì hay rồi, nhìn thấy được thứ tốt, tất cả quên hết, trực tiếp ra tay cướp giật...
Trời ạ! Quả thực là sói mắt trắng tới cực điểm.
Sớm biết rằng nó là đức hạnh như vậy, phí nhiều khổ cực như vậy, lăn qua lăn lại lâu như vậy làm gì!
- Kích hoạt trận pháp!
Nhìn thấy được đối phương khí thế hung hăng, hoàn toàn không có chút ý định ngừng lại, Hàn đường chủ biết bây giờ không phải là thời gian buồn bực, khẽ kêu lên một tiếng.
Tạo quan hệ thuần thú, nói điều kiện... đối phương không rơi vào trong vòng của mình, cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cuối cùng!
Đó chính là xé rách da mặt, sử dụng thủ đoạn bạo lực nhất, ép buộc đối phương đi vào khuôn khổ.
Đây là biện pháp khi không có cách nào. Bởi vì thực lực yêu thần thú rất mạnh. Muốn bắt sống nó, còn không khiến cho nó bị thương, cho dù số lượng người của Thú Đường rất nhiều, cũng rất khó làm được.
Bằng không, ba năm trước đây, cũng không đến mức chật vật như vậy.
Hàn đường chủ tuy rằng cảm thấy ba năm ở chung, lại thêm lợi ích hấp dẫn, có thể khiến cho bí khuất phục, vẫn làm ra dự định xấu nhất... Sớm bố trí tốt trận pháp ở chỗ này, lo trước khỏi hoạ!
Không nghĩ tới, thật đúng là dùng tới.
- Vâng!
Mấy lão già đồng thời gật đầu, thân thể thoáng lắc một cái, chia làm bốn phương hướng vị trí. Chân khí trong cơ thể phát ra sóng, ở trên không trung chộp một cái.
Ầm ầm!
Đại phương phía trước mọi người mấy trăm thước, sương mù dày đặc bay lên. Yêu thần thú trực tiếp vọt tới không đề phòng, nhất thời rơi vào trong đó.
- Là Khốn trận!
Học qua trận pháp thiên đạo, hiện tại lý giải củ Trương Huyền đối với trận pháp, cho dù không mượn Thiên Đạo Đồ Thư Quán, cũng không kém gì trận pháp sư tứ tinh đỉnh phong.
- Khốn trận xích sắt!
Nhận ra được, đồng tử Kim Tòng Hải hơi co lại.
- Không sai!
Trương Huyền gật đầu.
Khốn trận xích sắt, là hơn một ngàn năm trước, do một vị trận pháp sư tứ tinh đỉnh phong sáng tạo ra. Trận pháp mượn hoàn cảnh tự nhiên và linh khí cuồng bạo trong đó, hình thành xích sắt đan xen buộc chặt. Sinh mạng rơi vào trong đó, trong nháy mắt sẽ bị bao phủ, đừng nói chạy trốn, giãy thoát cũng cực kỳ khó khăn.
Khốn trận cấp bậc tứ cấp đỉnh phong!
- Xem ra Hàn đường chủ vì bắt con vật này, thật sự bỏ ra không ít khổ tâm!
Nhìn thấy được trận pháp vận chuyển, sinh sôi không thôi, Trương Huyền xúc động.
Trận pháp cấp bậc như vậy, không phải muốn bố trí là có thể bố trí. Cần phải có trận pháp sư sớm quan sát địa hình, tìm địa điểm chôn dấu cờ trận, sau đó sẽ giấu mỗi một cờ trận xuốn dưới đất, trên mặt đất hoàn toàn che giấu vết tích, không bị yêu thần thú phát hiện...
Chỉ riêng một bộ này xuống, cho dù khống chế đối với trận pháp đạt tới tứ tinh đỉnh phong, không mười ngày nửa tháng, cũng làm không được.
- Đúng vậy, nếu như đoán không sai, ba năm, hắn không chỉ là lấy lòng con vật này, ngấm ngầm bỏ ra không ít công sức.
Tái các chủ cười khổ.
Trận pháp này, không phải một ngày có thể hoàn thành. Hơn nữa còn cần phải có trận pháp sư tứ tinh đỉnh phong phối hợp. Ba năm nay, vốn tưởng rằng vị bằng hữu cũ này thật sự chỉ là thật sự lấy lòng con yêu thần thú này. Hiện tại xem ra, không phải như vậy.
Đoán chừng là ba năm trước đây sau khi bị hại trở về, hắn đã nghĩ biện pháp này, minh tu sạn đạo ám độ trần thương, thoạt nhìn lấy lòng đối phương, trên thực tế lại lặng lẽ tìm người bố trí trận pháp, đề phòng bất trắc.
- Rất bình thường. Thuần thú sư trước khi thành công, trước hết phải nghĩ đến thất bại. Không nghĩ tới điều này, cũng không có khả năng đạt được tứ tinh!
Trương Huyền xua tay.
Mặc dù là thuần thú sư cấp bậc cao, cũng không có khả năng mỗi lần đều thành công. Nhất là đối mặt với linh thú hung mãnh cao ngạo như vậy.
Hàn đường chủ thất bại qua một lần, nếu như có ngốc, cái gì cũng không chuẩn bị, lại xông lại ngả bài, muốn thuần phục đối phương, cũng sẽ không xứng làm đường chủ Thú Đường, thuần thú sư tứ tinh đỉnh phong.
Gào!
Bên này nói chuyện với nhau, yêu thần thú rơi vào Khốn trận, mới biết mình bị lừa, tức giận hét lớn một tiếng, lực lượng cuồng bạo trùng kích xung quanh, dẫn tới mặt đất cũng chấn động từng đợt.
- Vô dụng!
Hừ một tiếng, Hàn đường chủ bước lên trước, rạch cổ tay một cái. Một màn ánh sáng xuất hiện ở trước mắt, cho thấy toàn cảnh của yêu thần thú.
Tu vi đạt được Hóa Phàm, chân khí lột xác nguyên khí, đã có thể thi triển ra một ít thủ đoạn khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Cái màn ánh sáng này giống như tường trong hành lang trận pháp, có thể khiến cho người ta quan sát được rõ ràng tình hình trong trận, cũng để cho người bên ngoài, có thể đối thoại cùng người bị nhốt.
Trận pháp tập trung linh khí lại, hình thành từng sợi xích sắt lớn, khóa chặt yêu thần thú lại. Con vật này vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, khiến cho vô số cường giả của vương quốc liên minh kiêng kỵ không thôi, lúc này khuôn mặt dữ tợn, muốn tránh thoát, lại bất lực.
- Ta đã từng nói, vô dụng! Không nên làm giãy dụa vô nghĩa!
Thấy nó điên cuồng gào thét, lửa giận ngút trời, Hàn đường chủ cười gằn, âm thanh lại truyền vào trong.
Gào!
Nghe hắn nói như thế, yêu thần thú càng tức giận.
Ba năm ở chung, nó đã buông lỏng cảnh giác đối với nhân loại. Nếu không, cũng không có khả năng bày trận ở cửa của nó, nó cũng hoàn toàn không có phát hiện.
Không nghĩ tới loại thả lỏng này, khiến cho nó rơi vào cảnh khốn cùng, hận ý trong lòng cuồn cuộn không ngừng, hận không thể xé vị Hàn đường chủ trước mắt này ra ăn.
- Đây là trận pháp tứ cấp đỉnh phong. Thực lực của ngươi tuy mạnh, không hiểu phương pháp phá giải, muốn lao tới, cũng gần như không có khả năng. Như vậy đi, tiếp tục đề tài chúng ta mới vừa nói. Chỉ cần ngươi đáp ứng làm thú sủng của ta, thứ cam kết trước đó, vẫn hữu hiệu. Không đáp ứng... tình hình của ngươi hiện tại, nói vậy ngươi cũng có thể hiểu rõ, rất có thể sẽ bị chém giết.
Hàn đường chủ nói.
Đây là biện pháp cuối cùng. Thật ra hắn không muốn đi. Bởi vì, thi triển ra chiêu này, cho dù sau này yêu thần thú thuần phục, cũng bị bắt buộc, nghe theo mệnh lệnh, đi làm không ra lực, do đó dẫn đến hai bên lúng túng.
Nhưng đối phương chết sống không thuần phục, còn muốn cướp giật bảo vật. Hắn không có cách nào, chỉ có thể đi chiêu này.
Gào!
Khóe mắt yêu thần thú hình như tràn ngập phẫn nộ đối với lời của hắn.
- Không cần phải vội vàng đưa ra quyết định. Ta có thời gian chờ ngươi trả lời!
Thấy bộ dáng này của nó, Hàn đường chủ lắc đầu, cũng không nóng nảy.
Nếu đã vây khốn đối phương, cùng lắm thì tiêu hao nhiều linh thạch một chút, cũng phải thuần phục. Cái gọi là chém giết, chỉ là thủ đoạn uy hiếp. Bởi vì một khi chết, ba năm khổ cực, cũng sẽ lãng phí một cách vô ích.
Yêu thần thú đầy phẫn nộ, liều mạng giãy dụa vài cái, phát hiện bị khóa chặt lại, căn bản không tránh thoát được. Nó không thể làm gì khác hơn là tạm thời bất động, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, không biết suy nghĩ điều gì.
- Đường chủ, làm sao bây giờ?
Thấy con vật này không lại nghĩ biện pháp chạy trốn, trái lại yên tĩnh trở lại, mấy lão già kích hoạt trận pháp, đưa mắt nhìn nhau, đồng thời đi tới trước mặt.
- Còn có thể làm sao? Chỉ có thể chờ. Hồ trưởng lão, ngươi lấy Lộc Quần thú ra nướng chín. Nhất định phải để cho mùi thơm bay vào. Ta không tin lấy tính cách tham ăn của con vật này, có thể nhịn được!
Hàn đường chủ nói.
Lộc Quần thú vốn ẩn chứa mùi thuốc nồng đậm. Nếu như lại nướng chín, tất nhiên khiến cho nó thèm ăn nhỏ dãi.
Yêu thần thú là linh thú tham ăn như vậy, có thể nhịn được mới là lạ.
Không thể không nói, Hàn đường chủ nghiên cứu đối với thuần thú quả thật đạt tới dày công tu luyện, đầu tiên là dùng cái lợi dụ dỗ, sau đó là cưỡng bức, hiện tại còn là câu dẫn...
Nếu như là linh thú bình thường, khẳng định từ lâu đã không chống lại được, trực tiếp thần phục.
- Vâng!
Hồ trưởng lão gật đầu, lấy ra Lộc Quần thú đang muốn nướng. Chỉ thấy thuần thú sư nhị tinh cách đó không xa, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói khe khẽ truyền tới:
- Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên nướng!
Hồ trưởng lão nhướng mày:
- Vì sao?
Không nghĩ tới một thuần thú sư nhị tinh nho nhỏ sẽ nói chen vào, Hàn đường chủ cùng với mấy lão già đồng thời nhìn lại, từng người lộ ra vẻ không vui.
Ở đây tệ nhất đều là thuần thú sư tứ tinh sơ kỳ. Lúc này bọn họ đều cảm thấy nướng chín Lộc Quần thú, là quyết định tốt nhất. Nếu không thật sự không có phương pháp khác... Người trước mắt này lại nói không được, có ý gì?
- Không vì sao cả. Ta chỉ là lo lắng, cục diện sau nướng chín các ngươi thu dọn không được!
Trương Huyền lắc đầu, cũng không nói nhiều.
Hắn tuy là danh sư, nhưng cũng không phải là người quá tốt, nhìn thấy có việc lại muốn đi quản một chút.
Huống gì, đối phương đối với hắn còn không mấy tôn trọng.
- Nướng một Lộc Quần thú mà thôi, còn có thể có cục diện gì thu dọn không được?
Thấy người này nói không nên lời gì, ăn nói lung tung, Hồ trưởng lão hừ lạnh.
Bọn họ nhiều tứ tinh thuần thú sư như vậy cũng không nói cái gì, bản thân ngươi một nhị tinh nho nhỏ, chen vào nói lung tung, thật sự không biết trời cao đất rộng.
- Không nghe khuyên bảo thì thôi!
Trương Huyền thở dài.
Nên nói cũng nói rồi, đối phương không muốn đó là chuyện của bọn họ, cùng mình không có quan hệ quá lớn.
- Giả vờ giả vịt, nói chuyện giật gân!
Hồ trưởng lão vung ống tay áo.
Mấy người khác cũng cũng không quá cao hứng.
Nhất là Hàn đường chủ, nếu không nể mặt Tái các chủ, hắn khẳng định đã sớm trách mắng.
Thuần thú sư nhị tinh nho nhỏ mà thôi, biết cái gì, lại dám ở chỗ này nói chen vào lung tung? Thật là không có giáo dưỡng!
- Được rồi, nhanh nướng đi!
Khuôn mặt lãnh đạm, tùy ý khoát tay áo.
Ban đầu đối với chuyện Tái các chủ gọi hắn là bằng hữu, vẫn cảm thấy kỳ quái. Hiện tại xem ra, chính là một kẻ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, miệng lưỡi lưu loát.
Còn thu dọn không được. Nướng một con Lộc Quần thú mà thôi, tối đa quá thơm, khiến người ta không nhịn được, chẳng lẽ còn có biến đổi gì sao?
- Vâng!
Hồ trưởng lão gật đầu, cùng mấy lão già, đốt đống lửa, bắt đầu nướng.
Vì thuần phục con yêu thần thú này, bọn họ ở trong núi rừng, đã đợi không biết bao nhiêu ngày. Những thứ cơ bản như ăn cơm, vẫn phải có.
Vù vù vù!
Thời gian không lâu, đống lửa cháy lên, đặt Lộc Quần thú ở phía trên, phát ra tiếng "xèo xèo", mùi thơm dần dần lan tràn ra.
Lộc Quần thú ăn linh dược thiên địa sinh trưởng, trong cơ thể vốn có mười phần linh khí. Bị nướng lên, mùi thơm càng mười phần, mới xuất hiện một ít mùi, khiến mọi người không kìm lòng được hếc mũi ngửi, nước miếng chảy ròng ròng.
- Chúng ta lui về phía sau!
Nhìn thấy được mùi thơm bay ra, Trương Huyền lắc đầu.
- Lui về phía sau?
Đám người Tái các chủ sửng sốt.
- Ừ, ít nhất phải là khoảng cách ngoài mấy trăm thước. Nếu không, ta sợ sẽ gặp phải tai bay vạ gió!
Hờ hững nói một tiếng, Trương Huyền lui về phía sau trước tiên.
Hắn vừa đi, Triệu Nhã, đám người Triệu Phi Vũ, đồng loạt đi theo.
Vẻ mặt Tái các chủ xấu hổ, có chút do dự, cũng lui lại theo.
- Người này...
Thấy đám người kia, xoay người rời khỏi đó, còn sợ gặp phải tai bay vạ gió, gân xanh trên đầu Hàn đường chủ nhảy loạn, thiếu chút nữa thì không nhịn xuống được.
Ban đầu không có cách nào thuần phục con vật kia, hắn lại có chút tức giận. Hiện tại người này còn nói xui xẻo, lửa giận càng thiêu đốt.
Một thuần thú sư nhị tinh, vẻ mặt thâm trầm, thể hiện bộ dạng cao thâm khó dò. Ngươi... giả vờ sói to ba đuôi cái gì!