Phụt!
Nghe nói như thế, đám người Triệu Phi Vũ, Tái các chủ thiếu chút nữa thì không nhịn xuống phun ra một ngụm máu tươi.
Chúng ta không phải rất nguy hiểm, đối phương đòi giết người sao?
Vu hồn sư, một trong những chức nghiệp quỷ dị nhất thượng cổ, so với độc sư còn đáng sợ hơn. Huống gì thực lực đối phương còn mạnh như vậy, đạt được lục tinh cao...
Nói một hồi thế nào, biến thành thu học sinh?
Có cần tán gẫu như thế hay không?
Ngươi cho dù là danh sư, nhưng thực lực bản thân cũng vừa bước vào Hóa Phàm cảnh. Người ta lại là Hóa Phàm cảnh đỉnh phong, khoảng cách chênh lệch trong đó không thể tính toán. Nói như vậy... thật sự không sợ chết?
Lạc Trúc còn mở to hai mắt nhìn.
Thời điểm vị Trương Sư trước mắt này tới mộ vu hồn, cái gì cũng không hiểu, lại liếc mắt thoáng nhìn Dẫn Hồn quyết, không chỉ biết năm suy giảm của hồn lực, còn tìm được phương pháp giải quyết...
Quá nghịch thiên?
Thảo nào là danh sư ngay cả ông trời cũng thừa nhận. Phần năng lực này... Thật sự quá đáng sợ!
Đám người Tôn Cường lại bội phục không thôi.
Thiếu gia (lão sư) đúng là thiếu gia (lão sư). Quả thực quá mạnh. Cái gì vu hồn sư, cái gì cường giả lục tinh, cũng bị lừa dối...
- Bái ngươi làm sư?
Chủ nhân của giọng nói hình như cũng thoáng lảo đảo một cái.
Hắn đường đường là vu hồn sư lục tinh, nhân vật siêu cường tu vi đạt được Hóa Phàm đỉnh phong, một mình ngươi chỉ là tiểu gia hỏa Hóa Phàm nhất trọng, bảo ta bái sư? Đùa gì thế!
- Làm càn...
Dưới sự phẫn nộ, âm thanh trở nên sắc bén, có chút chói tai.
Răng rắc!
Âm thanh cơ quan vang lên, một luồng kiếm quang, trực tiếp bắn qua về phía Trương Huyền, hình như muốn giáo huấn hắn vô lễ.
Vù!
Chỉ có điều, còn chưa đến tới trước mặt, Trương Huyền đã rời khỏi chỗ đứng, dễ dàng né tránh.
Cơ quan lợi hại hơn nữa, cũng chết. Hắn nắm giữ mắt Minh Lý, sớm phán đoán. Thân pháp thiên đạo né tránh, muốn đánh trúng, cũng không dễ dàng như vậy.
- Không cần uổng phí tâm cơ. Nếu như là ngươi tự mình ra tay, có lẽ còn có thể tổn thương ta. Cơ quan... Vẫn tỉnh lại đi. Cơ quan trước đó, chính là do ta loại trừ. Ngươi cảm thấy mấy thứ này, đối với ta có tác dụng sao?
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Hừ!
Giọng nói kia quát lên.
Cơ quan tiến vào cửa cường đại như vậy, cũng bị người thanh niên này đạp một cước dừng lại. Cơ qua hiện tại của hắn cho dù lợi hại, chỉ sợ cũng thật sự khó tổn thương nửa phần đối phương.
Nghĩ vậy, chủ nhân của giọng nói kia không nói thêm gì nữa, cơ quan cũng lại không sử dụng nữa.
Chôn dưới mộ vu hồn dưới lòng đất này không biết bao nhiêu năm, cho dù cơ quan không mất đi hiệu lực, cũng có hạn chế số lượng. Sử dụng một lần ít một lần. Nếu không có tác dụng, sử dụng nhiều, lãng phí nhiều.
Thấy hắn thật sự không sử dụng cơ quan, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Cơ quan, hắn phải lấy chưởng tiếp xúc mới có khả năng xuất hiện sách, biết chỗ thiếu hụt tiến hành đối phó.
Đối phương sử dụng cái này, không biết ở chỗ nào, có thể may mắn tránh thoát được một lần. Nếu thật sự có vạn mũi tên cùng phát, dựa vào công phu mèo quào của hắn trước mắt, không có khả năng tránh thoát.
Lời nói vừa rồi, chỉ là gạt đối phương một chút, khiến cho hắn ném chuột sợ vỡ bình. Không nghĩ tới thật sự đúng là thành công.
Cùng loại người không biết ẩn nấp ở chỗ nào này, lại phải đấu trí so dũng khí, nghĩ biện pháp dùng ngôn ngữ áp chế hắn.
- Đáng tiếc!
Thấy đối phương không nói thêm gì nữa, cũng không khởi động cơ quan, Trương Huyền không ngừng lại mà lắc đầu, thở dài một tiếng, lộ ra vẻ cô đơn:
- Cơ hội tốt như vậy, không biết nắm chắc. Ai, thật đúng là một linh hồn, không có đầu óc!
- Ngươi...
Nghe nói như thế, giọng nói lạnh lùng kia, tức thiếu chút nữa thì nôn ra máu, chết tại chỗ.
Em gái ngươi!
Ta đường đường lại là vu hồn sư lục tinh, thái độ của ngươi như vậy là thế nào?
Đừng nói Hóa Phàm nhất trọng, cho dù là tứ trọng, nhìn thấy ta cũng run rẩy, không dám thở mạnh. Ngươi thì hay rồi, không chỉ muốn thu ta làm đồ đệ, còn mắng ta không có đầu óc...
Ngươi mới không đầu óc, cả nhà ngươi không có đầu óc.
- Đừng tưởng rằng ta muốn đoạt xác, sẽ sợ ném chuột vỡ bình. Nếu quả thật muốn chết, ta không ngại hiện tại sẽ giết chết ngươi...
Giọng nói kia mang theo sự dữ tợn.
- Giết ta? Ngươi dám không?
Thản nhiên nhìn về phía trước, vẻ mặt Trương Huyền xem thường:
- Lại nói, một quái vật không biết chết bao nhiêu năm mà thôi, cũng chỉ có thể dựa cơ quan thể hiện. Nếu có thể giết ta, sợ rằng vừa nãy đã động thủ, còn cần chờ tới bây giờ sao?
- Ngươi...
- Ngươi à, ta à cái gì! Có bản lĩnh thì làm nhanh một chút, đừng ở chỗ này dây dưa. Nếu không lại tận dụng thời gian lấy cả ba cửa ải ra. Còn là vu hồn sư lục tinh, thật đúng là vụng về hết mức!
Trương Huyền thở dài:
- Thôi đi, cho dù ngươi bây giờ muốn bái ta làm sư, ta cũng không cần. Ta sợ ảnh hưởng danh dự!
- Ngươi...
Chủ nhân của giọng nói kia sắp bùng nổ.
Bái hắn làm sư, còn ảnh hưởng danh dự của hắn?
Lại dám không biết xấu hổ hơn chút nữa không?
- Thế nào? Hóa ra chỉ biết nói những lời đầu môi chót lưỡi, thật ra không dám động thủ đúng không?
Thấy đối phương tức tới giơ chân, lại không có động thủ, Trương Huyền tiếp tục nói.
- Đâm đầu vào chỗ chết!
Thấy bộ dạng hắn lợn chết không sợ nước sôi, chủ nhân của giọng nói dĩ nhiên tức điên.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên. Một uy áp cường đại, trong nháy mắt bao phủ đến.
Ban đầu, vu hồn sư này ngủ say không biết bao nhiêu năm, rất sợ chiến đấu suy giảm, có tiêu hao. Lúc này hắn thật sự bị người này làm nghẹn sắp muốn chết, lại cũng không nhẫn nại được nữa, trực tiếp ra tay.
Phần phật!
Cổ Trương Huyền căng lên một cái, giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, trực tiếp nhấc lên.
- Lão sư...
- Trương sư!
Thấy vu hồn sư bị làm cho tức giận ra tay, tất cả mọi người đầy sốt ruột, lại muốn xông lại.
- Giết ta? Không dễ dàng như vậy đâu!
Bị đối phương nắm lấy, Trương Huyền cũng không khẩn trương, trái lại khẽ cười. Tinh thần thoáng động. Một thứ dáng vẻ giống như mảnh vảy màu xám xuất hiện ở trước mặt.
Oong!
Một tiếng động khẽ vang lên.
Một màn ánh sáng xuất hiện ở trên người, bàn tay nắm Trương Huyền, giống như dính vài dầu sôi vậy, vội vàng lui về phía sau.
- A...
Tiếng kêu thảm liên tục vang lên. Xem ra lần này, hắn bị thương không nhẹ.
Bùa hộ mệnh vảy rồng!
Ban đầu ở Giám Bảo các đào được món bảo bối này, Thiên Đạo Đồ Thư Quán kiểm tra đo lường, có khả năng phòng ngự được công kích của cường giả Hóa Phàm cửu trọng, lúc này cuối cùng phát huy công dụng!
Bùa hộ mệnh chỉ có thể bảo vệ mình, sẽ không chủ động công kích. Chỉ có điều, một khi kích hoạt, đối với tổn thương đã đánh tới, vẫn có thể làm ra phản kích.
Nguyên nhân chính là như vậy, Trương Huyền mới cố ý dùng ngôn ngữ làm đối phương tức giận, dẫn tới ra tay, lại dùng lực lượng bảo hộ bản thân, đánh tan hắn.
Dù sao thứ này có thể dùng ba lần, loại tình huống này, không cho người này ra tay, mọi người chỉ có thể mặc cho hắn bày bố, còn không bằng quyết đoán xuất kích.
Lại nói, đối phương chỉ là một vu hồn ngủ say không biết bao nhiêu năm mà thôi, thực lực từ lâu đã không đạt được đỉnh phong, lại làm sao có thể ngăn cản được bùa hộ mệnh ngay cả Hóa Phàm cửu trọng cũng không có cách nào đánh bại!
Chỉ thoáng cái, hắn đã bị đánh cho trọng thương.
- Đây...
Vốn tưởng rằng đối phương tự mình ra tay, Trương sư nhất định phải gặp xui xẻo. Không nghĩ tới đột nhiên có thứ xuất hiện, lợi hại như vậy, ngay cả lục tinh vu hồn sư cũng bị đánh cho tổn thương. Tất cả mọi người giật nảy mình.
- Ta muốn ngươi chết...
Bản thân bị trọng thương, vu hồn sư tức giận thở hổn hển, điên cuồng gào thét, hình như lại muốn đánh tới.
- Muốn ta chết? Mới vừa rồi còn thật sự khó có thể nói được. Hiện tại... sợ rằng, đã không có cơ hội!
Màn ánh sáng có thể duy trì mấy hơi thở, tạm thời còn không có tiêu tan. Lông mày Trương Huyền nâng lên, thân thể bất chợt lao vọt về phía trước, trực tiếp đá về phía tấm bia đá trước mắt.
Trước đó không biết đối phương ở đâu, cho dù có thủ đoạn cũng không có cách nào công kích. Mà bây giờ, đối phương thi triển võ kỹ, Đồ Thư Quán không chỉ có vị trí của hắn đánh dấu rõ ràng, chỗ thiếu hụt cũng thể hiện ra.
Ầm ầm!
Hắn đạt được Hóa Phàm nhất trọng đỉnh phong, ẩn chứa lực lớn hai mươi vạn đỉnh. Tấm bia đá như thế làm sao có thể đỡ nổi trùng kích, nhất thời vỡ thành bụi phấn, khối vụn bắn ra bốn phía.
Một vai đụng nát tảng đá khắc Dẫn Hồn quyết, hắn không ngừng lại, tiếp tục vọt tới phía trước. Trong thời gian nháy mắt đi tới trước mặt quan tài. Mọi người ở đây cho rằng hắn nhất định sẽ mở nắp quan tài ra, đã thấy bàn tay hắn sờ ở phía trên một cái, ngay sau đó hóa thành một huyễn ảnh, liên tục vỗ xuống ở xung quanh hơn mười cái.
Bốp bốp bốp bốp!
Tổng cộng mười sáu cái, vỗ ở nơi không theo bất kỳ quy luật nào, lực lượng cũng không nặng. Có lẽ có thể đủ để phá huỷ đá bình thường. Nhưng đối với loại vật phẩm quan tài do cao minh luyện khí sư chế luyện, sẽ không bất cứ tác dụng gì. Điều này khiến cho người ta không biết rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Vỗ xong, hắn ngừng lại, lại không có bất kỳ động tác gì khác. Thời điểm mọi người ở đây kỳ quái, đột nhiên hắn quay đầu lại:
- Tái các chủ, đao tới!
- Đao? Được!
Tái các chủ thoáng sửng sốt một chút, nhất thời hiểu được. Cổ tay lật một cái, một thanh trường đao trực tiếp bắn về phía hắn.
Ban đầu thời gian ở nghiệp đoàn trận pháp sư khắc trận bàn, từng dùng qua một lần. Nếu Trương sư cần đao, nhất định là thanh này.
Bàn tay vừa tiếp lấy, nắm trường đao ở trong lòng bàn tay, Trương Huyền đứng ở trước mặt quan tài khí chất nhất thời biến đổi. Một chân ý của binh khí nồng đậm, lập tức từ trên người dâng trào ra.
Ầm!
Đao quang như cầu vồng, khí tức như biển, trực tiếp bổ xuống.
Ầm!
Trường đao vừa tiếp xúc với quan tài, tiếng nổ thật lớn vang lên. Toàn bộ quan tài giống như là châm thuốc nổ, lập tức nổ mạnh. Ván quan tài cực lớn vừa dày vừa nặng, bay về bốn phía xung quanh, cứng rắn cắm ở trên vách tường rắn chắc.
- Khóa chết vàng ròng không người phá, ngủ yên vạn năm cũng không lo... Đây chính là quan tài vàng ròng. Cho dù Hóa Phàm cửu trọng cũng không có cách nào, lại bị Trương sư một đao phá vỡ... Sao có thể như vậy?
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, những người khác không có cảm giác, Lạc Trúc không ngừng run rẩy, sắp phát điên rồi.
- Quan tài vàng ròng? Ngươi nói là... quan tài vàng ròng do luyện khí sư lục tinh sử dụng sắt lạnh dưới biển sâu phối hợp vàng hòa tan, mới có khả năng chế luyện?
Thấy bộ dạng này của hắn, Tái các chủ thoáng sửng sốt một chút, giống như là nhớ tới cái gì, đồng tử đột nhiên co lại.
- Không sai. Đó... chính là quan tài vàng ròng!
Lạc Trúc gật đầu.
- Không phải nói... Thứ này một khi khóa kín, không có cách nào phá vỡ, ai cũng không mở ra được sao? Thế nào...
Tái các chủ cũng phát điên rồi.
Làm các chủ Giám Bảo các, thấy qua vô số bảo vật, đối với rất nhiều bảo bối cũng có nghe nói.
Quan tài bình thường, chia ra làm cửu phẩm, giống như bốn cái quan tài bên ngoài trước đó, lại được gọi là quan tài tinh kim thất phẩm, sử dụng tinh kim đúc ra, kiên cố vô cùng. Cho dù là binh khí linh cấp trung phẩm, muốn phá vỡ, cũng gần như không có khả năng.
Trên tinh kim cửu phẩm, chính là vàng ròng!
Quan tài vàng ròng, do luyện khí sư lục tinh chế luyện. Một khi khóa kín, kẻ trộm mộ lợi hại hơn nữa cũng không có cách nào mở ra. Trừ khi vượt qua Hóa Phàm cửu trọng.
Bởi vậy, mới có cách nói "vàng ròng khóa kín không người phá, ngủ yên vạn năm cũng không lo!".
Rất nhiều người tu vi cường đại, vì đề phòng sau khi chết bị quấy rầy, đều sẽ mời người chế tạo quan tài như vậy, vừa có thể duy trì thi thể không mục nát, có thể đề phòng hạng người đạo chích quấy nhiễu.
Quan tài ngay cả cường giả Hóa Phàm đỉnh phong cũng không có cách nào phá vỡ, lúc này tự nhiên bị Trương sư một đao bổ ra, nổ mạnh, chia năm xẻ bảy, hắn làm sao không chấn động kinh ngạc được?
Không lập tức bị hù chết cũng không tệ.
Liếc mắt nhìn ra chỗ thiếu hụt của Dẫn Hồn quyết, thoáng cái đánh cho vu hồn sư lục tinh bị thương, một đao phá vỡ quan tài vàng ròng...
Công pháp thông huyền, thần uy vô địch.
Vị Trương sư này... thật sự chỉ là Hóa Phàm nhất trọng sao?