Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Cửu Tâm Liên?
Lần này, không chỉ Trương Huyền nhăn mày lại, không hiểu nguyên nhân, ngay cả Lạc Trúc ở một bên cũng đều thấy cổ quái, hình như chưa từng nghe qua tên này.
- Đúng! Thất Tâm Liên được xưng là thánh vật, sau khi luyện hóa có thể biến thành thân thể. Nhưng... Cửu Tâm Liên, là thứ đại lục danh sư, chưa bao giờ xuất hiện qua, nếu như muốn phân chia một đẳng cấp, tuyệt đối có thể xưng là thần vật!
Chủ nhân ngôi mộ nói.
- Thần vật?
Mọi người đồng thời líu lưỡi, sững sờ ở tại chỗ.
Bảo vật giống như công pháp, đều chia ra làm năm cấp bậc thần, thánh, linh, quỷ, phàm. Thánh vật chính là bảo bối lục khắp toàn bộ liên minh vạn quốc, cũng không tìm được, cấp bậc thần vật cao hơn, chỉ ở trong truyền thuyết. Toàn bộ đại lục danh sư có thể tìm được một cái hay không, cũng không biết được.
Mà cái vật đen như mực này, không ngờ là loại cấp bậc như vậy?
Cái này cũng quá kinh khủng!
Thần vật, lại là bảo bối ngay cả Khổng sư ban đầu, cũng không có cách nào nhận được.
- Ta mạnh mẽ luyện hóa thần vật, tất nhiên không có khả năng thành công. Không chỉ tất cả tài sản đều bị cắn nuốt sạch sẽ, linh hồn cũng bị nhốt trong đó lại không có cách nào rời khỏi. Một lần nhốt này chính là mấy vạn năm...
Nói đến đây, chủ nhân ngôi mộ có vẻ vô cùng phiền muộn.
Cũng khó trách. Vốn muốn luyện hóa hoa sen, ngưng tụ thân thể, từ nay về sau bay lượn thiên địa, một lần bay lên trời. Nằm mơ cũng không nghĩ tới, không những không có thành công, còn bị nhốt không có cách nào thoát thân, muốn chết cũng làm không được... Không buồn bực tới phát điên đã là rất tốt rồi.
Điều này lại giống như người bị bắt vào ngục giam, một lần giam không biết bao nhiêu năm, không có cách nào rời khỏi, có thể chịu dày vò đến bây giờ, lực ý chí của người này đã đặc biệt kiên cường.
- Cho nên, ngươi muốn thay mận đổi đào, để cho một người trong chúng ta, thay thế ngươi chịu tội, bản thân được khôi phục tự do?
Trương Huyền nhìn qua.
- Đúng!
Chủ nhân ngôi mộ lên tiếng:
- Bị nhốt mấy vạn năm, bất kỳ thời khắc nào ta cũng nghĩ xem làm thế nào chạy trốn thoát khỏi ma chưởng của vật này. Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng để cho ta nghĩ đến một cách!
- Cửu Tâm Liên nhốt ta, nếu không luyện hóa, cũng không có nuốt cắn, đã nói rõ nó không có năng lực giết ta. Nếu như lúc này có thể tìm tới một linh hồn mới mẻ khác thay thế, có lẽ lại có thể thoát ra ngoài!
Thật giống như người chết đuối trong sông, cách mấy năm, sẽ tìm một kẻ chết thay qua.
Cửu Tâm Liên cần chỉ là một linh hồn mà thôi. Chỉ cần tìm được thay thế, là có thể thoát khỏi biển khổ, không đến mức mỗi ngày canh giữ ở bên trong ngôi mộ tối tăm.
- Nghĩ thông suốt những điều này, ta liền bắt đầu cố gắng tách linh hồn. Không biết tốn thời gian bao lâu, cuối cùng khiến cho ta tách ra một phần. Chỉ có điều... thực lực cũng quá kém, chỉ có khoảng Hóa Phàm tam trọng. Ta bốn tưởng rằng thực lực thấp như vậy, sống không được bao lâu, sẽ bị lưu quang suy cắn nuốt sạch sẽ, tự động tử vong. Ai biết... đúng lúc này, tên trộm mộ này tới!
Mọi người sửng sốt, lập tức đều nhìn về phía Lạc Trúc.
Sắc mặt người sau nhất thời đỏ lên.
Bị vạch trần thân phận ở trước mặt mọi người, hắn cảm thấy có chút mất mặt.
Dù sao, nghề nghiệp này không tính là vinh quang, ngược lại giống như trộm vặt móc túi, không lên được mặt bàn.
- Vì vậy, trong lòng ta có một suy nghĩ lớn mật! Cố ý khiến cho cơ quan tiến vào tương đối đơn giản một chút, để cho hắn thuận lợi tiến vào, sau đó... tiến lên đoạt xác!
Chủ nhân ngôi mộ nói tiếp:
- Kết quả, quả nhiên thành công. Người này bởi vì sợ hãi, vội vàng rời khỏi nơi đây. Ban đầu, ý nghĩ của ta rất đơn giản, sau khi đoạt xác của hắn thành công, mượn Vô Hồn Kim Nhân, thu hút nhiều người hơn đến đây, sau đó nghiêm túc lựa chọn, tìm một người thích hợp nhất, để cho linh hồn hắn thay thế ta. Ai biết ý niệm của người này kiên định, hơn nữa sau khi đoạt xác, thực lực giảm mạnh, vẫn không thành công. Thậm chí đến cuối cùng còn bị một người béo mập thực lực thấp giết chết...
Nói đến đây, hoa sen không ngừng run rẩy, mang theo oán khí nồng đậm.
- Khụ khụ!
Bị nói thành người béo mập thực lực thấp, Tôn Cường có chút lúng túng vò đầu.
Trước đây cái linh hồn này muốn đoạt xác hắn, kết quả bị chân khí thiên đạo do thiếu gia lưu ở bên trong thân thể cắn nuốt. Lại cẩn thận nói tiếp, thực lực của hắn, so với đối phương, quả thật kém không đáng để nhắc tới.
Nghe được điều này, mọi người cũng đều hiểu được toàn bộ.
Thảo nào nơi này có kẻ lợi hại như vậy, Lạc Trúc lần đầu tiên tới, làm sao có thể thuận lợi chạy trốn. Hóa ra là cố ý để cho hắn rời khỏi, mục đích là vì thu hút nhiều người hơn đến đây.
Kế hoạch tuy tốt, có khả năng nằm mơ cũng không nghĩ tới, gặp phải kẻ biến thái Trương Huyền này, hồn phách không biết tốn bao nhiêu năm tâm huyết ngưng tụ ra, bị lập tức bị tiêu diệt sạch.
- Chờ một chút...
Trương Huyền khoát tay áo, nhướng mày nhìn lại:
- Nếu ngươi có thể tách linh hồn ra rời khỏi hoa sen, vì sao còn phải đoạt xác những người khác?
Nếu mục đích lớn nhất của người này là rời khỏi hoa sen, cũng có thể tách ra một phần hồn phách rời khỏi, lại vì sao còn muốn dụ dỗ những người khác qua, nghĩ biện pháp đoạt xác?
Dù sao, linh hồn tách ra cũng là một phần thuộc về hắn, mang theo suy nghĩ và tư tưởng của hắn, đã tương đương với rời khỏi gông cùm xiềng xích.
- Ta... là tách linh hồn, nhưng... linh hồn này, thời điểm rời khỏi hoa sen, bị tổn thương nặng nề, sống không được bao lâu! Cho dù đoạt xác thành công, cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc. Muốn thật sự rời khỏi thứ này, phải có người dùng linh hồn mới thay thế...
Chủ nhân ngôi mộ nói.
- Vậy... ngươi vì sao không trực tiếp mê hoặc Lạc Trúc, để cho hắn thay thế ngươi? Nếu chẳng may sau khi hắn rời đi nếu không muốn trở về, chẳng phải lại không có cách nào sao?
Trương Huyền tiếp tục hỏi.
Bị nhốt trong ngôi mộ không biết bao nhiêu vạn năm, mới có một Lạc Trúc tới. Hắn làm sao dám xác nhận, đối phương nhất định sẽ dẫn người qua? Còn không bằng nghĩ biện pháp mê hoặc, trước hết để cho hắn thay thế mình lại nói sau.
- Người trộm mộ thiên tính thuần âm. Người như thế không có cách nào tu luyện Dẫn Hồn quyết!
Chủ nhân ngôi mộ nói:
- Hơn nữa, nhìn tuổi của hắn, sống gần hết, hơn nữa thực lực thấp như vậy, đoạt xác có ích lợi gì? Lại phải đối mặt với tử vong sao?
Sắc mặt Lạc Trúc nhất thời đỏ lên.
Không nghĩ tới, Tôn Cường vừa rồi bị khinh bỉ xong, hắn cũng bị khinh bỉ...
Nghe được giải thích, Trương Huyền gật đầu.
Như vậy lại nói nghe xuôi được.
Vu hồn sư đoạt xác, có đoạt xác suy giảm. Mỗi một lần đoạt xác, lực lượng của chính mình lại suy giảm một lần. Đã như vậy, muốn động thủ, lại chuẩn bị tốt, chấp nhận được thông qua... Còn không bằng không lãng phí cơ hội.
- Sau đó,một phần linh hồn ta phân ra kia bị diệt, vốn tưởng rằng lại không có hi vọng nữa. Không nghĩ tới các ngươi đã tới... Sự tình phía sau lại đơn giản!
Chủ nhân ngôi mộ nói.
- Sau đó ngươi lại thu hút chúng ta tu luyện Dẫn Hồn quyết. Một khi có thể làm được hồn phách ra khỏi thân thể, ngươi sẽ lấy danh nghĩa cửa ải, khiến cho hồn phách tiếp xúc hoa sen... Như vậy tới lúc đó, hồn phách sẽ tự động bị thu hút, do đó... làm kẻ chết thay cho ngươi!
Trương Huyền nói.
- Đúng!
Chủ nhân ngôi mộ không phủ nhận.
Cho đến lúc này, mọi người mới hiểu được chuyện gì xảy ra, đồng thời phía sau lưng xuất hiện mồ hôi lạnh.
Trước đó người này nói thật dễ nghe, đối với bọn họ tiến hành sát hạch. Hiện tại xem ra, thật sự muốn tu luyện Dẫn Hồn quyết, đồng thời thành công, sợ rằng linh hồn đã bị gốc hoa quỷ dị này cắn nuốt, thân thể bị hoàn toàn đoạt xác.
May mà Trương sư phát hiện sớm, nếu không, hậu quả tưởng tượng thôi đã không chịu nổi.
- Không đúng!
Triệu Phi Vũ nhăn mày lại:
- Thực lực ngươi mạnh như vậy, chắc hẳn có thể trực tiếp tách rời linh hồn của chúng ta ra khỏi thân thể, để hoa sen cắn nuốt!
Nếu người này là vu hồn sư lục tinh, ngay cả Thận Thần Huyễn Hải cũng có thể bố trí ra, khiến cho linh hồn bọn họ những người thực lực mạnh nhất chỉ có Hóa Phàm tứ trọng tách ra khỏi thân thể, không khó lắm!
Vì sao còn muốn tu luyện Dẫn Hồn quyết, phiền toái như vậy.
- Cái này vẫn là để ta tới giải thích một chút!
Thần sắc Trương Huyền thản nhiên nhìn qua:
- Hắn không phải là không muốn làm như vậy, mà là... làm không được!
- Làm không được?
Mọi người nghi ngờ.
- Có hai nguyên nhân. Đầu tiên, vu hồn sư có chiến đấu suy giảm, mạnh mẽ vận dụng hồn lực, lấy linh hồn người khác ra, đối với bản thân hắn sẽ có tổn thương rất lớn! Thứ hai, hắn bị nhốt trong hoa sen, có thể khống chế cơ quan, tập kích bất ngờ đối với ta, đã là dùng toàn lực, muốn cùng nhiều người chúng ta chiến đấu như vậy, thậm chí giết chết, căn bản làm không được! Nếu không, khẳng định đã sớm động thủ, không đến mức còn sử dụng cơ quan đi đối phó chúng ta, thậm chí ngay cả bản thân cũng ẩn nấp, không bị phát hiện!
Trương Huyền nói.
Đối phương thi triển võ kỹ công kích, Đồ Thư Quán sinh ra sách, khiến cho hắn nhìn ra được mờ ám.
Nếu không, cũng không có khả năng dũng mãnh phi thường như vậy, trực tiếp tiến lên, đào hoa sen.
Bị thần vật vây khốn, có thể khiến linh hồn và khí thế lan tràn ra, khống chế cơ quan, đã rất lợi hại. Nếu có thể dễ dàng loại bỏ mọi người, cũng sẽ không sử dụng nhiều rắc rối quanh co lớn như vậy.
Mọi người mới chợt hiểu ra.
Thảo nào cường giả như vậy đối mặt với đám gà yếu như bọn họ, còn muốn co chân rụt tay, giấu đầu lộ đuôi. Hóa ra... người này cũng chỉ có vẻ bề ngoài, tối đa phát ra một khí thế, sử dụng chút cơ quan, trên thực tế không làm gì được bọn họ.
Chủ nhân ngôi mộ hiển nhiên không nghĩ tới, chuyện mình không có cách nào phát huy ra thực lực, cũng bị người thanh niên trước mắt này nhìn ra. Hắn đầy kinh hoàng, tràn ngập cảm giác bị thất bại.
Ban đầu còn nghĩ, nếu như đối phương không biết, còn có thể lấy khí thế đè ép, uy hiếp đối phương. Hiện tại xem ra, một tia hy vọng cuối cùng cũng không có.
Đặc biệt là ngân châm của người này, cắm ở trên hoa sen nơi ý niệm có thể tản ra, khiến cho năng lực khống chế cơ quan của hắn cũng làm không được, sống không bằng chết. Lại muốn phản kháng, khẳng định không làm được.
- Được rồi, nói một chút khóa Đoạn Long!
Tất cả mọi chuyện đều được giải ra. Vu hồn sư lục tinh mạnh nhất này cũng bị chế phục. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Trương Huyền nhìn qua.
Hiện tại lối đi bị đóng lại. Muốn rời khỏi, chỉ có thể mở ra khóa Đoạn Long. Nếu người này khóa lại thứ này, lại khẳng định có phương pháp rời khỏi đây.
- Cái này... Ta thực sự không có cách nào mở ra!
Chủ nhân ngôi mộ thoáng lộ ra một chút lúng túng, giọng nói vang lên.
- Không có cách nào mở ra? Vậy ngươi đoạt xác thành công, rời khỏi đây như thế nào?
Trương Huyền không nhịn được nói.
Người này nếu muốn chạy trốn khỏi hoa sen, lại khẳng định đã nghĩ rời đi như thế nào. Dù sao cũng không khả năng đoạt xác thành công, bởi vì khóa Đoạn Long, nhốt mình lại chết ở chỗ này!
- Ta có thể dùng... thủ đoạn vu hồn sư rời khỏi đây!
Chủ nhân ngôi mộ nói.
- Thủ đoạn của vu hồn sư?
Mọi người không giải thích được.
- Các ngươi nhìn về phía trước. Phía trên ngôi mộ có một cơ quan, chỉ cần mở ra, có thể nối thẳng với đầm nước phía trên... Vu hồn sư, linh hồn nhẹ nhàng, có thể tự do bay. Mặc dù đoạt xác thành công, chỉ cần ta nguyện ý trả giá thật lớn, cũng có thể từ nơi này bay ra ngoài... người tu luyện Hóa Phàm cảnh bình thường, là không thể bay. Cho nên... Cho dù nói với các ngươi, cũng vô dụng!
Chủ nhân ngôi mộ nói.
- Bay?
Mọi người đồng loạt nhìn lên, quả nhiên thấy phía trên đại điện, một nham thạch thoạt nhìn có chút cổ quái, khoảng cách cao như vậy, đừng nói đám người Trương Huyền, cho dù Tái các chủ Hóa Phàm tứ trọng, cũng không có cách nào đi tới phía trước.
Càng chưa nói tới mượn nó trốn đi.