Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 579 - Trương Huyền Ra Trận Đầu Tiên

Trương Huyền ra trận đầu tiên Trương Huyền ra trận đầu tiên vipTruyenGG.com

- Xem ra tất cả mọi người không rõ lắm. Vậy ta lại giải thích một chút!

Thấy mọi người đầy nghi ngờ, Khang đường chủ mỉm cười:

- Linh trí, nói vậy mọi người đều biết, là bức tranh lục cảnh có khả năng đạt được. Loại cấp bậc như vậy, nhân vật trong bức tranh có thể tự chủ hấp thu linh khí, tồn tại di động ở trên giấy.

- Cái gọi là linh trí bảo tồn, chính là... mở lớp giảng bài cho những người hoặc vật này!

- Giảng bài cho nhân vật ở trong bức tranh?

Nghe được giải thích, tất cả mọi người đều ngẩn người.

Nhân vật ở trong bức tranh, cho dù có linh trí, cũng là linh khí tập trung thành, không có trí tuệ, giảng bài có ích lợi gì? Bọn họ có thể nghe hiểu được sao?

- Các vị đều là danh sư, nên biết, danh sư giảng bài, ẩn chứa sư ngôn thiên bẩm. Nhận được thiên địa tán thành lý luận càng nhiều, thời gian giảng bài, linh khí cũng lại càng thêm nồng đậm!

Khang đường chủ nói.

Mọi người gật đầu.

Danh sư sư ngôn thiên bẩm, có tác dụng tập trung linh khí. Có người nói năm đó, thiên nhân Khổng sư một lời nói ra, linh khí phát động, mỗi lần mở lớp giảng bài, nói là làm ngay, đều có thể từ trong không trung tạo ra một tòa linh sơn.

Không nói Khổng sư, chỉ nói khoảng thời gian trước, Hồng sư, Hồng Thiển tới đây giảng bài, chỉ là danh sư ngũ tinh sơ kỳ của Danh Sư Đường tại Hồng Phong đế quốc, cũng có thể làm được nói tụ linh khí, miệng phun hoa sen, khiến cho người nghe giảng bài, đắm chìm ở dưới linh khí, tu vi không tự chủ tăng trưởng.

Đây là năng lực của danh sư. Chỉ có điều cấp bậc không tốt, hiệu quả phát huy ra yếu hơn nhiều mà thôi.

Hồng Phong đế quốc, một quốc gia phụ thuộc vào Huyễn Vũ đế quốc.

Đế quốc và vương quốc đều chia ra làm các đẳng cấp: phong hào, nhất đẳng, nhị đẳng, không nhập lưu.

Huyễn Vũ là đế quốc nhị đẳng. Hồng Phong lại giống như Thiên Huyền vương quốc, thuộc về trong đế quốc không nhập lưu, cùng Minh Hạ đế quốc, Hoàn Hải đế quốc, liên minh vạn quốc không khác biệt lắm.

Chỉ có điều, loại danh sư cấp bậc như vậy, không có khả năng vĩnh viễn ở lại đế quốc không nhập lưu. Một khi xuất hiện, sẽ bị tổng bộ cho gọi đi, tới Danh Sư Đường cao cấp hơn tiến tu. Hồng Thiển mặc dù bị phái qua, chính bởi vì bản thân cũng muốn đi tới Huyễn Vũ đế quốc.

Mà thông qua thiên tài thi đấu danh sư, không chỉ có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh, quan trọng hơn là có thể tiến vào Huyễn Vũ học viện cao cấp học tập.

- Bức tranh linh trí, tuy rằng không có khả năng sống sót giống như sinh mạng, nhưng có thể tự chủ hấp thu linh khí, bảo tồn thời gian rất lâu. Bọn họ đối với linh khí trong trời đất rất nhạy cảm. Nếu như giảng bài phù hợp đạo lý, sẽ tập trung linh khí, khiến cho thời gian bọn họ bảo tồn dài hơn. Ngược lại, rất dễ dàng tiêu tan! Dựa vào những điều này, có thể kiểm nghiệm năng lực giảng bài của danh sư mạnh hay yếu, không có khả năng dối trá!

Khang đường chủ tiếp tục nói.

- Thì ra là thế!

- Sử dụng loại linh trí này tới phán xét, rất công bằng...

Mọi người lúc này mới rõ ràng, bừng tỉnh.

Linh trí chỉ nhận thức linh khí, không tiếp thu người, bởi vậy càng công bằng hơn.

Trong mỗi người đều có chữ tình. Thích bài giảng của một vị lão sư nào đó, cho dù người khác đều nói rất dở, chỉ cần thích, cũng sẽ không thay đổi. Một người khác nói tốt, ngược lại sẽ cảm thấy rất kém cỏi.

Bản khắc phiến diện, không có cách nào sửa đổi.

Dù sao, ngoại trừ thiên nhân Khổng sư, danh sư lại lợi hại mấy, cũng không thể khiến cho tất cả mọi người tin tưởng và nghe theo, sùng bái.

Tùy tiện tìm học sinh đi học, Nhược Hoan công tử, Phó Tiếu Trần thuộc về thiên tài nổi danh ở Vạn Quốc Thành, danh tiếng lớn, người hâm mộ nhiều, khẳng định dễ dàng lấy được tín nhiệm hơn, cũng lại có vẻ không công bằng.

Mà loại linh trí này, không có suy nghĩ của mình, cũng sẽ không bởi vì danh tiếng lớn mà khuất phục, cũng sẽ không bởi vì các loại tính toán, chịu ảnh hưởng. Chỉ nhìn giảng bài đưa tới sóng linh khí dao động, công bằng chính trực nhất.

- Ừ!

Trương Huyền cũng hiểu được, gật đầu.

Linh trí là bức tranh lục cảnh mới xuất hiện, chỉ có phản ứng đối với linh khí, cái khác cũng vô dụng. Sư ngôn thiên bẩm cũng không có bất kỳ hiệu quả nào.

Cho dù là thi họa sư chính thức, trừ phi là chủ nhân của bức tranh, bằng không, nói nhiều hơn nữa hiệu quả cũng không lớn.

- Nếu mọi người hiểu rõ quy tắc, vậy liền bắt đầu thi đấu. Vân trưởng lão, lần này lại làm phiền ngươi!

Thấy tất cả mọi người dưới đài đã rõ ràng, lại không có dị nghị, Khang đường chủ mỉm cười, nói.

- Yên tâm đi!

Một lão già từ trong đám người đi ra.

- Ta đã đoán được là Vân trưởng lão!

- Vân trưởng lão là Danh Sư Đường, một thư họa sư tứ tinh đỉnh phong duy nhất. Sát hạch linh trí bảo tồn tất nhiên phải do hắn ra tay, rất có quyền uy! Quan trọng hơn... bức Quần Điểu Cao Tường đồ này của hắn là tác phẩm Đại Tông Sư ngũ tinh lưu lại, thích hợp nhất cho lần sát hạch này!

- Bức tranh này lại là bảo bối của Vân trưởng lão, đều không lấy ra. Ta đã sớm nghe, nhưng chưa từng thấy qua. Lần này xem như là có thể mở rộng tầm mắt!

- Đúng vậy, tác phẩm lục cảnh do Đại Tông Sư ngũ tinh lưu lại, quả thật hiếm thấy. Toàn bộ liên minh vạn quốc, đều tìm không ra bức thứ hai!

- Không nhất định. Ta nghe nói bức tranh ở Giám Bảo các, có thể sánh ngang với nó. Chỉ tiếc, đồ ở chỗ kia, muốn xem được, càng không dễ dàng...

...

Thấy lão già này, phía dưới hạ giọng nói.

Vân trưởng lão tu luyện chức nghiệp trợ giúp, giống như Nhược Hoan công tử, cũng là thư họa sư, hơn nữa, cấp bậc nếu so với người sau càng cao hơn nhiều, đạt tới tứ tinh đỉnh phong.

Loại thư họa sư cấp bậc như vậy, cho dù không có thêm thân phận danh sư, ở Vạn Quốc Thành, cũng được cho là đứng đầu.

- Nhận đường chủ nhờ vả, cửa này do ta sát hạch!

Không để ý tới tiếng bàn luận của mọi người, Vân trưởng lão đi tới trước mặt mọi người, nhìn về phía đám người Trương Huyền, cổ tay run lên. Bức vẽ cuộn tròn xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn:

- Bức Quần Điểu Cao Tường đồ này là do thư họa lão sư của ta ban tặng.

Phần phật!

Trong lúc đang nói, bức vẽ được mở ra. Một đám chim từ trong đó bay, rong ruổi bay lượn, kêu to vang vọng chín tầng trời.

Những con chim này giống như thật sự, không giống hóa linh, chỉ có một hình thái đơn thuần, mà là thoát khỏi tranh vẽ, bay ra đủ ba thước, qua hai phút, lúc này mới rơi xuống, một lần nữa trở về.

- Nhân vật trong tác phẩm linh trí cảnh có thể tự chủ hấp thu linh khí bốn phía, di chuyển ở trên bức tranh, chỉ có điều, có thời gian hạn chế, hai phút dĩ nhiên là dài nhất! Thông qua giảng bài, ai có thể khiến cho thời gian bọn chúng lưu lại trên không trung càng dài, ai có được vị trí đứng đầu!

Vân trưởng lão nói ra yêu cầu, nhìn quanh một vòng.

- Được rồi, cuộc thi đấu bắt đầu! Ai tới trước?

- Điều này...

Mọi người nhìn nhau.

Tuy rằng bọn họ đối với bức tranh có hiểu biết, nhưng giảng bài khiến cho linh trí tồn tại ở không trung, lại chưa từng trải qua, không có bất kỳ kinh nghiệm nào có thể tham khảo.

- Trương sư, nếu không... ngươi tới đi. Liên tục đứng đầu hai cửa ải, nói vậy giảng bài cũng không đơn giản. Không bằng để cho chúng ta học tập một chút!

Bước lên trước, Nhược Hoan công tử đột nhiên ngừng lại, xoay người lại, mỉm cười.

Trước đó, đối thủ lớn nhất trong lòng hắn là Phó Tiếu Trần. Mà bây giờ, đã biến thành vị trước mắt này.

- Ta? Được!

Trương Huyền gật đầu.

- Mỗi lần đều là người cuối cùng lên sân khấu, tham khảo kinh nghiệm của người khác. Lần này sẽ không phải cũng muốn từ chối... Ngươi nói cái gì... Được? Ngươi muốn lên?

Vốn tưởng rằng người này sẽ giống như ở cửa thứ nhất, trực tiếp từ chối, hắn cũng đã tìm xong từ ngữ. Mới nói phân nửa, nghe rõ lời của đối phương, Nhược Hoan công tử vội vàng ngừng lại, cảm giác hình như đánh một quyền vào trong không khí, buồn bực suy nghĩ muốn nôn ra máu.

Linh trí bảo tồn, nhiều danh sư cũng chưa từng nghe qua hạng mục so tài cổ quái như vậy, không phải nên suy nghĩ nhiều một chút giống như ở cửa thứ nhất, xem người khác sát hạch thế nào sẽ xuất thủ sao?

Thế nào lại trực tiếp đáp ứng?

Ra bài cũng quá không theo lẽ thường!

- Vân trưởng lão, vậy ta đến đi!

Không để ý tới biểu tình của người này, Trương Huyền bước lên trước.

Những lần so tài ban đầu, hắn không biết, muốn xem thử một chút người khác xử lý như thế nào. Liên tục hai cửa ải hắn đều là người cuối cùng. Lại làm như vậy nữa, hắn thật sự cũng có chút ngượng ngùng.

Nếu lần này quy định đều hiểu rõ. Người đầu và người cuối cùng, thật ra cũng không có khác biệt quá nhiều.

- Ngươi?

Nhìn thấy được người này, khóe miệng Vân trưởng lão co rút một cái.

Sát hạch vừa rồi, hắn nhìn thấy, con hắc mã này không biết từ cái góc nào tới, cửa thứ nhất lại giết chết Ngô trưởng lão, cửa thứ hai Bạch trưởng lão thiếu chút nữa thì chết... Nhắc tới cửa ải, hắn sợ ai nhất, nhất định là người này.

Thật không biết lại sẽ làm ra trò thiêu thân gì nữa.

Chỉ có điều, nếu hắn muốn làm người đầu tiên, bản thân cũng không thể cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là gật đầu:

- Đợi ta kích hoạt bức tranh, khiến cho chim chóc bay lên, ngươi trực tiếp giảng bài. Nội dung tự xác định. Chỉ cần có thể dẫn động linh khí là được. Đến lúc đó sẽ theo thời gian kiên trì dài hay ngắn để sắp xếp thứ tự. Có thể được thứ hạng thứ mấy, lại xem nội dung ngươi giảng bài, có thể tập trung linh khí hay không!

- Ừ!

Trương Huyền gật đầu.

Quy tắc đơn giản, không khó lý giải.

- Được, bắt đầu đi!

Thấy hắn lý giải, Vân trưởng lão không nói thừa, bàn tay nhẹ nhàng phất một cái ở trên bức tranh.

Oong!

Đám chim chóc trước đó lại bay vút ra.

Không hổ danh là bức tranh linh trí cảnh, chim chóc hấp thu linh khí bay lượn, sáng ngời chói mắt, khiến người ta có thẩm mỹ khác thường.

- Nếu đây là bức tranh, ta lại nói một chút về bức tranh!

Có chút do dự, Trương Huyền đưa ra quyết định.

Chỉ cần giảng bài, có thể dẫn động linh khí là được. Đây là bức tranh, vậy nói vẽ tranh như thế nào, không có gì lại rầu rĩ.

- Vẽ tranh, không chỉ cần lục thực, quan trọng hơn chính là phải dung nhập tình cảm, mới có thể làm cho tác phẩm có linh hồn...

Tinh thần thoáng động, bức tranh thiên đạo từng chỉnh lý trước đó hiện lên ở trước mắt. Căn cứ vào lý giải, hắn thong thả giảng giải.

Thời điểm ở Thiên Huyền vương quốc, hắn chỉnh lý qua bức tranh Lục Trầm đại sư gia thu thập, sau lại từng trải Thiên Vũ vương quốc, Hồng Hải Thành lớn như vậy, trong sách thu thập được, những sách liên quan tới kỹ xảo vẽ tranh, cũng có không ít.

Sau khi chỉnh lý lại những quyển sách này, lý giải đối với bức tranh, cho dù Vân trưởng lão tứ tinh đỉnh phong, sợ rằng đều còn xa mới bằng được.

Nếu không như vậy, làm sao có thể tùy tiện viết một cái tên, kiến say rượu một mộng cảm thấy của Giám Bảo các, trực tiếp đạt được thất cảnh? Cho dù có Thiên Đạo Đồ Thư Quán biết chỗ thiếu hụt, không có bản lĩnh vẽ tranh nhất định, cũng không thể nào làm được.

Âm thanh không nhanh, giảng giải cũng rất đơn giản, chỉ có điều lại nhắm thẳng vào đại đạo của bức tranh, từ cạn tới sâu, khiến cho tinh thần người ta thoáng bị chấn động. Chỉ có điều nói đều là những thứ căn bản nhất, nghe không cao thâm như vậy.

- Không nghĩ tới vị Trương sư này lý giải đối với bức tranh, cũng đạt tới trình độ như vậy!

Nghe một hồi, trên mặt Khang đường chủ đầy kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng vị Trương sư này biết dùng sư ngôn thiên bẩm, truyền thụ kỹ xảo tu luyện, không nghĩ tới lại nói về bức tranh, cũng sâu sắc như vậy, tuyên truyền giác ngộ.

Xem ra hắn không chỉ lý giải sâu sắc đối với tu vi, công pháp, đối với bức tranh cũng không kém chút nào.

Không hổ danh là danh sư ngay cả hắn cũng có thể mê hoặc, lợi hại!

- Bức tranh linh trí, yêu cầu đối với linh khí cực cao. Cho dù là danh sư ngũ tinh nói tụ linh khí, miệng phun hoa sen, cũng sẽ không duy trì quá lâu.

Đang xúc động, chỉ thấy Tô sư nhìn lại:

- Khang đường chủ, lấy ánh mắt của ngươi, Trương sư có thể kiên trì mấy phút?

Bình Luận (0)
Comment