"Diệt Băng Nguyên cung?"
Liễu Huyên đặc sứ sững sờ.
"Không sai, ta nói được thì làm được!" Ánh mắt Trương Huyền thản nhiên, mang theo hương vị không thể nghi ngờ.
"Chuyện này "
Đổi lại là những người khác nói như vậy thì nhất định Liễu Huyên đặc sứ sẽ cảm thấy có phải điên tên này rồi hay không.
Dù sao, Băng Nguyên cung rất lớn, nổi danh trong toàn bộ đại lục, đừng nói là một Danh sư tứ tinh mới tấn chức. Coi như là Danh sư cửu tinh cường đại nhất có thể làm được hay không cũng rất khó nói.
Một người như vậy, nàng tiện tay là có thể bóp chết, không ngờ lại dám cuồng vọng nói như vậy.
Dựa theo tình huống bình thường, nhất định nàng sẽ chế giễu đối phương không biết lượng sức. Cũng không biết vì cái gì mà khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của người thanh niên trước mắt này, trái tim nàng không tự chủ được nhảy lên một cái.
Trong lòng giống như có tiềm thức đang nói với nàng, có lẽ lời đối phương nói thật sự có khả năng thực hiện!
"Yên tâm đi, lời hứa của Băng Nguyên cung đáng giá ngàn vàng, sẽ không tư lợi bội ước "
Nàng không kìm lòng được mà mở miệng cam đoan.
"Ừm!" Nghe thấy đối phương nói như vậy, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, lại lần nữa nhìn về phía Triệu Nhã: "Nếu như sau này cảm thấy không hài lòng, có thể đi tới Danh sư đường tìm ta, yên tâm. Đi theo lão sư, về sau cũng có thể trở thành cường giả đỉnh phong nhất trong thế giới này!"
"Vâng!"
Triệu Nhã gật đầu.
"Được rồi, vi sư cũng đi đây!"
Nàng đã đưa ra quyết định, cũng không thể rời khỏi với bản thân, cũng không có gì có thể giữ Trương Huyền lại nữa. Thân thể hắn nhoáng một cái đã đi ra ngoài.
"Lão sư "
Nhìn hắn đi xa, nhìn bóng lưng của hắn, Triệu Nhã lần nữa quỳ xuống, liên tục dập đầu tám cái, ánh mắt kiên định không có chần chờ chút nào: "Yên tâm đi, con sẽ trở thành cường giả, sẽ không để cho ngài thất vọng!"
"Ngươi là học sinh tốt!"
Đỡ Triệu Nhã đang quỳ trên mặt đất dậy, lại ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng đã đi xa, Liễu Huyên đặc sứ lần nữa than thở: "Hắn cũng là lão sư tốt."
"Người là lão sư tốt nhất, ta lại không phải là một học sinh tốt!"
Triệu Nhã lắc đầu.
Lão sư vì nàng mà dốc hết tâm huyết, mà nàng lại rời khỏi vào lúc này.
"Cũng không có gì, chỉ cần thể chất của ngươi kích hoạt, trở thành cung chủ. Tới lúc đó nếu muốn giúp hắn sẽ trở nên rất đơn giản. Tiếp tục đi theo phía sau hắn chỉ có thể ảnh hưởng tới sự tiến bộ và phát triển của hắn. Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, học sinh rời khỏi lão sư, đây là trình tự nhất định phải trải qua, không có khả năng vĩnh viễn đi theo sau lưng lão sư, sống ở dưới cánh chim của lão sư."
Liễu Huyên đặc sứ nói: "Nếu như hắn cưỡng ép để ngươi lại thì cũng không phải là lão sư tốt!"
Là người cũng nên phát triển, dù lão sư là người mạnh nhất thì cũng không có khả năng cả đời đều mang theo học sinh, học sinh càng không thể coi đây là ỷ lại. Chỉ có chân chính trải qua mưa gió thì mới có thể một mình đảm đương một phía, trở thành cường giả tuyệt thế.
"Ta biết! Chỉ là có chút không nỡ!"
Hốc mắt Triệu Nhã ửng hồng, không nói thêm gì nữa mà quay người quay trở về.
Liễu Huyên đặc sứ biết, nàng sẽ khó chịu trong một đoạn thời gian. Thế nhưng chỉ cần điều chỉnh xong, loại thống khổ ly biệt này ngược lại sẽ trở thành khích lệ tiến bộ, để nàng trở nên càng ngày càng mạnh.
Tâm cảnh cũng sẽ càng ngày càng thêm cường đại.
Triệu Nhã rời khỏi là chuyện ngoài ý liệu cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Kỳ thật Trương Huyền cũng có tâm tư để rất nhiều học sinh ma luyện một mình, chỉ là, hắn luôn không yên lòng mà thôi.
Mà bây giờ có cơ hội như thế, đương nhiên không còn gì tốt hơn.
Khoanh chân ngồi trong phòng trên lưng linh thú đang phi hành, không nhúc nhích, giống như một bức tượng đá.
"Lão sư, Trương sư như vậy cũng đã gần năm ngày rồi, không có sao đây chứ?"
Nhược Hoan công tử không nhịn được nói.
Ba người rời khỏi Băng Nguyên cung, từ lúc đó vị Trương sư này đã bất động ròng rã năm ngày. Ngay cả bọn hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
"Ta cũng không biết "
Khang đường chủ lắc đầu, tràn ngập lo lắng.
Biết rõ tình cảm của Trương sư đối với học sinh, bộ dáng này chẳng lẽ là bởi vì Triệu Nhã đột nhiên rời khỏi cho nên quá mức thương tâm?
"Không đúng, chẳng lẽ là "
Trong lòng nghi hoặc, hắn không nhịn được nhìn nhiều một chút. Đột nhiên lông mày nhảy lên một cái, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin.
"Làm sao vậy, lão sư?"
Nhược Hoan công tử vội vàng nhìn qua.
"Không phải là hắn thương tâm quá độ, mà là đốn ngộ tâm cảnh!"
Khang đường chủ nói.
"Đốn ngộ tâm cảnh?" Nhược Hoan công tử nghi hoặc hỏi.
Cái từ này, hắn chưa từng nghe qua.
"Ừm, người tu luyện có ý cảnh khắc độ, danh sư càng là người dựa dẫm vào Minh Lý cảnh tâm cảnh, chạy nhanh ngang dọc, nhìn ra vấn đề và chỗ thiếu hụt, chỉ điểm tu vi giúp người ta. Mặc dù Trương sư tĩnh tọa, thế nhưng lại không có bất luận sóng linh khí gì cả. Nói cách khác, không có tu luyện chân khí. Không có tu luyện, nhưng mà có thể ngồi xuống năm ngày, không nhúc nhích, nhất định đã rơi vào ý cảnh đặc thù nào đó rồi!"
Khang đường chủ giải thích.
Tu luyện không năm tháng, ngồi năm ngày rất đơn giản. Bên ngoài thân không có sóng linh khí, nhưng có thể ngồi không nhúc nhích đã nói rõ phương diện tâm cảnh đã xuất hiện biến hóa.
Mà trực tiếp nhất chính là đốn ngộ tâm cảnh.
"Đốn ngộ tâm cảnh là một loại trạng thái chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu trên tâm cảnh, một khi thành công, khắc độ sẽ gia tăng trên phạm vi lớn"
Vừa nói, Khang đường chủ ở bên cạnh lại lộ ra vẻ hâm mộ.
Trước khi không có đốn ngộ, vị trước mắt này đã có thể dùng Sư Ngôn thiên bẩm để mê hoặc bản thân. Điều này đã nói rõ tâm cảnh khắc độ gần giống như hắn, một khi đột phá thành công, không biết sẽ mạnh bao nhiêu?
"Càng mạnh càng tốt, cũng đã tới lúc Vạn Quốc liên minh quật khởi rồi"
Hai mắt hắn ljapa tức tỏa ánh sáng.
Trương sư càng mạnh thì thành tích của Vạn Quốc thành sẽ càng tốt, với vị đường chủ như hắn cũng càng ngày càng quang vinh.
Vạn Quốc thành đã im lặng quá lâu, cũng nên rửa sạch nhục nhã, để cho các thế lực khác phải nhìn vào.
"Đừng quấy rầy Trương sư, con cũng nhanh chóng tu luyện, trước khi trở lại Vạn Quốc thành, nhất định phải đạt tới Trọc Thanh cảnh đỉnh phong, không đạt tới thì đừng gọi ta là lão sư!"
Tâm Trung Hưng phấn, quay đầu nhìn về phía Nhược Hoan công tử ở bên người.
"Ự...c?"
Nhược Hoan công tử ngẩn ngơ.
Tâm hắn cảnh đốn ngộ thì có liên quan cái lông gì tới ta? Bảo ta liều mạng tu luyện làm gì chứ?
Chỉ là hắn biết lão sư có ý tốt cho nên đành phải ngồi xuống, đặt khối linh thạch trung phẩm mà Trương sư cho cầm vào trong lòng bàn tay, tiếp tục tu luyện.
Hắn tu luyện không giống như Trương Huyền, linh thạch trung phẩm có tác dụng rất lớn, một viên đã đủ cho hắn, khiến cho hắn từ Trọc Thanh cảnh sơ kỳ đạt tới đỉnh phong.
Bởi vậy, mặc dù đã sử dụng từ Hóa Phàm tứ trọng sơ kỳ, thế nhưng linh khí bên trong viên linh thạch này vẫn dồi dào mười phần như cũ.
Đúng như Khang đường chủ phỏng đoán, hiện tại quả thực Trương Huyền đang rơi vào trạng thái đốn ngộ tâm cảnh.
Ly biệt với Triệu Nhã khiến cho hắn có chút khó chịu, nhưng hắn cũng hiểu chân lý sư đồ nên tách rời, đối với cái nghề nghiệp lão sư này hắn cũng càng hiểu rõ.
Im lặng ngồi tại chỗ, chuyện từ lúc trùng sinh đến nay giống như phim đồng dạng chảy xuôi trong đầu. Tâm tư càng ngày càng trở nên trống rỗng, giống như là ngọc thạch trải qua mài giũa, trở nên càng thêm trầm ổn và sáng chói.
Trải qua mưa gió mới có thể nhìn thấy cầu vồng.
Triệu Nhã rời đi đối với nàng là một loại ma luyện, đối với Trương Huyền cũng là như vậy.
Nương theo tâm cảnh, bỗng nhiên khắc độ tâm cảnh từ 1 4.1 trước đó chậm chạp tăng lên.
Tâm cảnh đốn ngộ, không giống như Thiên Đạo chi thư, cũng không giống Sư thư luyện tâm, có thể trong nháy mắt tăng lên rất nhiều, đạt tới cảnh giới cực cao. Giống nhưnước chảy đá mòn vậy, cũng là chuyện rất tinh tế, đang chậm rãi gia tăng.
1 4.1!
2!
3!
Trong thời gian năm ngày, khắc độ tâm cảnh không ngừng tăng lên, không ngờ lại ròng rã tăng lên 2. 0 điểm, xung kích đến 16. 1!
Phù!
Trương Huyền mở to mắt.
Ánh mắt như điện, mang theo vẻ mê muội làm cho người ta tin phục.
Tâm cảnh đạt tới 16. 1 khắc độ đã có thể so với Danh sư ngũ tinh, trước đó muốn mê hoặc Khang đường chủ hắn còn phải nói rất nhiều. Như vậy mới có thể thần không biết quỷ không hay thành công. Mà bây giờ tâm cảnh vận chuyển, chỉ cần thi triển Sư Ngôn thiên bẩm là có thể nhẹ nhõm khiến cho hắn bội phục, không có cách nào phản bác được.
Tâm cảnh biến hóa, không chỉ năng lực Sư Ngôn thiên bẩm tăng cường mà Minh Lý Chi Nhãn cũng trở nên càng thêm cường đại, có thể nhìn ra rất nhiều chi tiết.
Thời gian năm ngày không chỉ khiến cho tâm cảnh gia tăng, tu vi cũng càng thêm củng cố. Hiện tại chỉ cần hắn đồng ý là có thể nhẹ nhõm đột phá đến Hóa Phàm tam trọng Âm Dương cảnh.
"Tiếp tục tu luyện a "
Tâm cảnh khắc độ gia tăng, đối với tu luyện có nhận biết rất rõ ràng. Tốc độ tu luyện cũng càng thêm nhanh chóng, mặc dù bây giờ không đủ linh thạch trung phẩm, thế nhưng cũng có thể khiến cho tu vi không ngừng tăng lên.
Thi đấu danh sư sắp bắt đầu, không cần thiết phải lãng phí thời gian như vậy.
Bên này đám người Trương Huyền bay trở về, trước mặt cửa thành Vạn Quốc thành có một lão giả đội mũ rộng vành đi tới trước mặt.
Ngẩng đầu nhìn về phía tường thành rộng lớn cực lớn trước mắt, nắm tay xiết chặt, ánh mắt như điện.
"Cuối cùng đã Vạn Quốc thành tới! Lần này ở đây diễn ra thi đấu danh sư, nhất định ta phải nắm chắc cơ hội, lấy lại thứ mà ta đã mất đi, hơn nữa còn phải khiến cho hắn chết!"
Cắn chặt răng, khuôn mặt lão giả này rất dữ tợn, hận ý cuồn cuộn.
Lão giả này chỉ có một cánh tay, cặp mắt giống như là sói hoang, mang theo vẻ oán hận và điên cuồng nồng đậm.
Nếu như Trương Huyền ở đây thì nhất định có thể nhận ra, người này không phải là ai khác mà chính là vị lão tổ ở Hiên Viên vương quốc kia, Đinh Hồng!
Lúc trước để cho hắn sử dụng phương pháp thiêu đốt tinh huyết chạy trốn. Qua gần ba tháng, rốt cục đã đi tới Vạn Quốc thành, nơi hạch tâm nhất trong toàn bộ liên minh!
Hắn muốn báo thù!
Đối phương giết hậu bối, tiêu diệt hắn vương quốc của hắn. Khiến cho hắn giống như là một con chó nhà có tang, sao hắn lại cam tâm cơ chứ?
"Không thể đi minh chủ phủ, đặc sứ cũng thiên về phía hắn, đi tới đó chẳng khác nòa tự chui đầu vào lưới!"
Mặc dù hận ý trong lòng như điên, thế nhưng hắn lại biết tình cảnh hiện tại, cho nên hắn sẽ không lỗ mãng.
Lúc trước cầm thượng phương bảo kiếm liên minh đặc sứ trong tay, không thèm để ý một chút nào đối với việc diệt quốc. Thậm chí còn ủng hộ một nữ tử chủ chính. Nếu như hiện tại đi qua tìm liên minh chủ trì để công đạo thì nhất định sẽ bị bắt rùa trong hũ, chết cũng không biết chết như thế nào.
"Vị Trương Huyền này là danh sư, đương nhiên càng không thể đi tới Danh sư đường!"
Đối phương là danh sư, trong một tháng này, khắp nơi hắn đều nghe lời đồn đãi về người này. Đối phương đã khảo hạch Danh sư tứ tinh thành công, đại biểu cho Vạn Quốc liên minh tham gia thi đấu danh sư, tin tức này đã lan rộng, coi như Đinh Hồng tin tức không linh thông thì cũng đã từng nghe nói qua.
Danh sư tứ tinh, thay mặt Danh sư đường Vạn Quốc thành đi khảo hạch. Hắn lại đi tới Danh sư đường tìm phiền toái, không phải là đi tìm mũi đao để đâm vào người sao?
"Không thể dựa vào Vạn Quốc thành, như vậy cũng chỉ có thể dựa vào thế lực khác!"
Ánh mắt hắn sáng lên, hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Bất kể là Minh chủ phủ hay là Danh sư đường Vạn Quốc thành, nhất định sẽ không trút giận giúp hắn. Thế nhưng sắp tới không phải sẽ tổ chức thi đấu danh sư hay sao?
Liên minh không thể trút giận giúp hắn, thế nhưng hắn có thể tìm Danh sư đường từ thế lực khác ah!
Vị Trương Huyền này biến thái như thế, một khi để cho thế lực khác biết, nhất định sẽ ra tay.
Đến lúc đó không chỉ bản thân hắn có thể báo thù mà còn có thể khiến cho Trương Huyền này thân bại danh liệt, sống không bằng chết!
"Trong 28 thế lực tham gia thi đấu, Minh Hạ đế quốc, Hoàn Hải Đế quốc xấp xỉ với Vạn Quốc liên minh, coi như mạnh thì cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Nhưng Lạc Sa tông, Hàn Khí tông thì lại mạnh mẽ hơn nhiều! Mà trong đó mạnh nhất chính là Lưu Vân tông!"
Đinh Hồng trầm tư.
Thân là quốc vương vương quốc đã từng phong hào, hắn biết rất rõ ràng về phân bố của các thế lực chung quanh liên minh.