Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 625 - Trương Huyền Ngây Người

Trương Huyền ngây người Trương Huyền ngây người vipTruyenGG.com

Vốn hắn chỉ là ôm tâm tư thăm dò, không nghĩ tới quả nhiên lại có thể. Trương Huyền hưng phấn tới mức hai mắt sáng lên, mở ra nội dung bên trong.

- Hậu đại của sinh mệnh dị linh Thiên ngoại và linh thú, sinh trưởng ở trong Vong Nguyên sơn của Hồng Phong đế quốc. Thực lực Hóa Phàm ngũ trọng Hợp Linh cảnh. . . Thiếu sót: ...

- Không ngờ lại không phải Dị Linh tộc thuần túy, mà là. . . Hậu đại với linh thú hay sao?

Trương Huyền trợn mắt.

Tên này cường đại như vậy, chỉ bằng vào khí chất đã ép cho một loạt Danh sư tứ tinh tiến lên cũng khó khăn. . . Không ngờ lại chỉ là tạp chủng, như vậy. . . Thuần chủng hẳn rất là lợi hại a?

Lại nói, cùng sinh ra hậu đại với linh thú. . . Như vậy khẩu vị của Dị Linh tộc này cũng quá nặng a!

Nhớ tới thân thể mập mạp và cồng kềnh của linh thú, lại cùng cái đồ chơi này. . . Trương Huyền không rét mà run.

- Chỉ là, mặc dù khẩu vị đặc biệt, thế nhưng không thể không thừa nhận, quả nhiên tên này rất mạnh mẽ!

Căn cứ vào ghi chú bên trên thư tịch, thứ đồ chơi này bất kể lực lượng cơ bắp hay là linh hồn đều cực kỳ lợi hại. Sức chiến đấu so với người cùng cấp bậc, so với Danh sư cũng không hề yếu. Thậm chí, Danh sư không có trải qua đặc huấn, ngay cả tới gần cũng không làm được.

Khó trách Danh sư đường lại kiêng kỵ thứ này như vậy, đến bây giờ cũng không dám thả lỏng, cấp độ sinh mệnh khác biệt với nhân loại.

- Thiên Đạo chân khí của ta không e ngại áp lực, một lát nữa chỉ cần đi đến trong vòng năm mét, nghỉ ngơi một lúc là được!

Vừa rồi hắn đã đánh sập Quỷ Vực huyễn thành của người ta. Bản thân đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, mặc dù áp lực cửa này đối với hắn không có tác dụng gì. Thế nhưng đạo đối nhân xử thế hắn rõ, vẫn nên khiêm tốn một chút.

Dù sao chỉ là thi đấu tuyển chọn mà thôi, thông qua khảo hạch là tốt rồi, lại không bàn tới thứ tự, không cần thiết phải so tài quá mạnh mẽ.

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn đã âm thầm quyết định, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mọi người chung quanh.

Khi hắn đọc sách cũng không có tiến lên, lúc này hắn đã rơi xuống vị trí cuối cùng, không ít người đã tới gần đại gia hỏa đang ở cách đó không xa. Khoảng cách cũng không xa với năm mét tiêu chuẩn nữa.

Mặc dù từ vẻ mặt xem ra, tất cả đều đang kiên trì, chỉ có điều, có thể kiên trì tới lúc này cũng đã chứng minh dũng khí và quyết tâm của bọn họ.

Khó trách có thể được các thế lực lớn tuyển chọn ra, quả nhiên những Danh sư này không có tâm tính và thiên phú bình thường một chút nào.

- La Tuyền kia quả nhiên đang dẫn đầu ở phía trước...

Đi ở vị trí đầu tiên không ngờ lại là La Tuyền Lưu Vân tông. Tên này trong lần thi đấu này vô cùng có khả năng thu hoạch được vị trí quán quân, hiện tại xem ra, quả thật có khả năng như vậy.

Từ xa nhìn lại, một chân hắn ta đã bước vào phạm vi năm mét, xem như đã thông qua.

Còn vị Tống Siêu người quen của hắn cũng chỉ kém đối phương mấy bước, không tính là khá cao. Thế nhưng cũng không tính là rớt lại phía sau. Mà Nhược Hoan công tử lại khiến cho hắn ngoài ý muốn. Không ngờ lại đi trong top đầu.

- Bây giờ ta nên đi qua, hay là chờ một hồi? Quên đi, trước tiên không vội vã, cứ nhìn chỗ thiếu hụt của tên này rồi lại nói!

Thấy hiện nay không còn có người nào đi tới gần phạm vi năm mét, Trương Huyền cũng không vội vã mà tiếp tục mở thư tịch ra. Lại nhìn xuống dưới.

Chỗ thiếu hụt liên quan tới thứ này có rất nhiều, vừa rồi hắn chưa xem xong. Dù sao bản thân hắn cũng không muốn náo động quá mức. Như vậy còn không bằng yên tĩnh đợi một chút, chờ hầu hết mọi người đi đến vị trí năm mét, khi đó hắn lại đi qua cũng không muộn.

. . .

Dưới đài.

- Nhược Hoan không tệ a, không nghĩ tới vừa bắt đầu đã một tiếng hót lên làm cho người ta kinh người! Tô trưởng lão vuốt râu nói.

- Đúng vậy a, Dị Linh tộc kinh khủng đến cực điểm, xem như ta đi lên, chỉ sợ cũng chưa hẳn đã có thành tích như hắn bây giờ! Lăng sư cảm khái.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy người của Dị Linh tộc, ngồi ở dưới đài cũng có thể cảm nhận được sát lục chi khí cuồng bạo, như vậy áp lực trên đài có thể nghĩ a.

- Xem ra lời ta nói với hắn vẫn có tác dụng! Nghe thấy hai bạn cũ tán dương, Khang đường chủ cũng mỉm cười nnois.

- Ồ? Đường chủ đã nói gì mà khiến cho hắn chịu khích lệ lớn, vọt thẳng tới mấy vị trí đầu như vậy chứ? Tô sư, Lăng sư hiếu kỳ.

Rốt cuộc là lời gì mà có thể khiến cho một người có biến hóa lớn như thế?

Tuy nói Nhược Hoan công tử gần đây có tiến bộ rất lớn, thế nhưng so với những siêu cấp thiên tài trong các tông môn vẫn còn có chút không bằng.

- Ta nói, đi lên cứ yên tâm phát huy thực lực, trên đời này còn có đồ vật nào đáng sợ hơn Trương sư sao? Ngay cả hắn còn không sợ thì còn có cái gì phải e ngại cơ chứ? Khang đường chủ vuốt râu.

- Khụ khụ...

Thân thể Tô sư, Lăng sư đồng thời nhoáng một cái, tràn ngập im lặng.

Chỉ là, suy nghĩ kỹ một chút, mặc dù lời này không dễ nghe, thế nhưng lại là những lời lẽ chí lý.

Một gia hỏa chỉ cần hai, ba phút là có thể làm sập Quỷ Vực huyễn thành. Người này đã không thể gọi là biến thái được nữa, ngay cả hắn còn không sợ, những người gọi là thiên tài cũng là không có gì quá đáng sợ.

Chỉ là. . . Dùng tâm tính không sợ Trương sư để chống chọi sự sợ hãi đối với Dị Linh tộc. . . Dù thế nào cũng có cảm giác có chút quái dị a?

- Đúng rồi, làm sao Trương sư lại không nhúc nhích cơ chứ? Không phải là không chống chọi được áp lực đó chứ?

Sau khi im lặng, Tô sư không nhịn được cau mày.

Vừa mới bắt đầu Trương sư đi còn rất nhanh, từ khi dừng lại đến bây giờ cũng đã qua mấy phút mà một mực không nhúc nhích. Không phải là không chống chọi được áp lực đó chứ?

- Đúng vậy a, coi như hắn rất yêu nghiệt ở những điểm khác. Thế nhưng dù sao tuổi tác vẫn còn quá nhỏ, ta sợ lần thứ nhất nhìn thấy Dị Linh tộc hắn đã quá sợ hãi... Lăng sư cũng gật gật đầu.

- Ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, suy nghĩ này của các ngươi ta cũng đã nghĩ qua. Chỉ có điều, ta còn có một suy nghĩ khác mà ta nghĩ càng nhiều hơn...

Khang đường chủ lắc đầu nói:

- Đừng có làm ra chuyện gì. . . thiêu thân nữa!

- Thiêu thân? Hẳn là không a, Dị Linh tộc này cường đại như thế, ngươi và ta cũng không phải là đối thủ. Mà hắn chỉ có tu vi Hóa Phàm tam trọng. . . Hơn nữa nội dung khảo hạch là tiến lên mấy bước, muốn gây ra chuyện, rất khó!

Tô sư lắc đầu:

- Hoàn toàn có thể yên tâm!

- Chỉ mong là như vậy...

Khang đường chủ gật gật đầu, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên sững sờ, hắn chỉ về phía trước:

- Nguy rồi, mau nhìn!

Đám người Tô sư, Lăng sư nghe thấy ngữ khí lo lắng của hắn, hai người vội vàng nhìn lại, con ngươi cũng không kìm lòng được mà co rút lại.

Chỉ thấy sau khi đám người La Tuyền bước vào bên trong phạm vi năm mét, người Dị Linh tộc vốn nhắm chặt hai mắt, chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt ra. Con ngươi đỏ hồng, tản mát ra ánh sáng quỷ dị.

- Mang ta ra để rèn luyện can đảm, các ngươi tự tìm cái chết!

Rít lên một tiếng, thân hình cao lớn chợt nhoáng một cái, ngay sau đó mọi người đã cảm thấy có một cơn lốc như gió táp mưa sa chợt đánh tới, dường như muốn triệt để đè ép người khác.

Thanh âm như sấm, khiến cho linh hồn người ta chấn động kịch liệt.

- Ah...

Mấy vị Danh sư dẫn đầu đứng mũi chịu sào, đồng thời kêu thảm một tiếng, toàn thân mềm nhũn. Bị dọa tới mức trực tiếp ngồi dưới đất, vẻ mặt trắng bệch.

La Tuyền cũng không có may mắn thoát khỏi, thân thể cứng ngắc, giống như hồn phách cũng đã rời thể bay ra.

- Sinh mệnh ti tiện, có dũng khí bắt ta, lợi dụng ta, ta muốn ăn sạch tất cả các ngươi...

Lần nữa rống to một tiếng, bờ môi đỏ tươi mở ra, làm lộ ra từng dãy răng sắc bén. Khiến cho người ta có một loại cảm giác điên cuồng, giống như chỉ cần tới gần thì sẽ lập tức bị xé rách thành thịt nát.

- Ah. . . Ta không so nữa...

Tiếng rống còn chưa có kết thúc thì một vị Danh sư mang theo khuôn mặt trắng bệch, la lên một tiếng rồi trốn ra phía ngoài.

Để lại ở đó một hồi mùi hôi thối và chất lỏng cổ quái.

Có một vị chạy trốn, rất nhanh đã có vị thứ hai, vị thứ ba.

Nhìn thấy đường đường là Danh sư tứ tinh, siêu cấp thiên tài, thế nhưng lại bị dọa đến mức tè ra quần. Dưới đài một mảnh im lặng, mặc dù cảm thấy khinh thường, thế nhưng lại không có người nào cảm thấy người ta nhát gan!

Bởi vì. . . Đổi lại là bọn họ, nhất định cũng không có biểu hiện tốt hơn so với mấy người kia.

Người Dị Linh tộc, không nói lời nào cũng đã dọa đến mức mọi người không dám tới gần. Hiện tại lại gào thét, xem chừng bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ, có thể kiên trì được mới là lạ.

- Loại sinh mệnh rác rưởi này mà cũng có thể thống trị đại lục, khó trách quá yếu đuối!

Thấy có người chạy trốn, tất cả Danh sư tham gia khảo hạch trên đài ngồi xụi lơ đầy đất. Trên mặt người Dị Linh tộc lộ ra vẻ khinh miệt. Miệng hừ một tiếng, đang muốn thừa thế xông lên, đuổi toàn bộ đám người này đi thì đã thấy cách đó không xa có một thanh niên đang đứng tại hcoox, có vẻ như. . .

Ngây người!

Ngây người?

Không phải ngươi tới đây để rèn luyện can đảm ư? Ngây người làm cái quỷ gì chứ?

Hơn nữa, ta đã rống lên, phát huy sát lục chi khí đến cực hạn, lực áp bách lớn như vậy. Coi như nửa bước Danh sư ngũ tinh cũng rất khó chống chọi, ngươi chỉ là một tiểu gia hỏa, thế mà không thèm để ý tới ta?

Sắc mặt tái xanh, lông mày của Dị Linh tộc này nhếch lên, lập tức tập trung khí thế toàn thân, sau đó quay đầu nhìn về phía gia hỏa đang ngây người này, miệng rít lên một tiếng.

- Tiểu gia hỏa, lá gan của ngươi rất lớn a? Ngươi có tin hiện tại lão tử sẽ giết chết ngươi hay không...

Rầm rầm!

Thanh âm như là cuồng phong quét qua, dọa cho một vị Danh sư tứ tinh đang ở dưới khán đài từ trên chỗ ngồi trực tiếp rớt xuống, mí mắt khẽ đảo, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Trước đó đã có rất nhiều Danh sư tứ tinh ngã sấp xuống. Lúc này tất cả đều nhao nhao ôm lấy đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chỉ là. . .

Người thanh niên mà hắn chuyên môn công kích vẫn yên tĩnh đứng tại chỗ như cũ, hết sức chuyên chú. . . Ngây người!

Dường như, người ta căn bản không có cảm thấy được hắn vừa mới chuyên môn công kích hắn một lần!

- Ta muốn giết chết ngươi!

Không nghĩ tới Dị Linh tộc cao ngạo không gì sánh được lại bị một Danh sư coi thường nho nhỏ, đại gia hỏa này đã triệt để nổi giận.

Lúc trước khi Hồng sư bắt hắn cũng phải tốn một cái giá cực lớn, xuất động hơn bảy mươi vị Danh sư thì mới có thể thành công.

Trong trận chiến kia, hắn đã tự tay xé rách thân thể của chí ít hơn hai mươi vị, còn khiến cho hơn ba mươi vị trọng thương, sát khí ngút trời. Ngay cả ngũ tinh như Hồng sư cũng phải kiêng kị, một tiểu gia hỏa tứ tinh sơ kỳ, vậy mà dám không để ý tới hắn. . .

Khinh người quá đáng!

Ầm ầm!

Một cỗ khí tức to lớn hơn lần nữa vọt tới, cảm nhận được cỗ khí tức này, ngay cả Hồng sư cách đó không xa khuôn mặt cũng trắng bệch. Mà người thanh niên đối diện hắn, vẫn. . . Ngây người như cũ.

Giống như ngây người mới là chuyện mà đối phương phải làm, cái gì mà áp lực, sát lục chi khí, tất cả đều là mây bay.

- Cái này. . . Ta đã sớm biết Trương sư sẽ kiếm chuyện, không nghĩ tới. . . Lại là sự thực!

Đám người Khang đường chủ, Tô sư cố nén sắc mặt trắng bệch, không ngừng run rẩy.

Người thanh niên này đương nhiên chính là Trương Huyền.

Mọi người đã sớm nghĩ đến có thể hắn sẽ làm ra chuyện gì đó thiêu thân, thế nhưng không nghĩ tới, quả thực đã làm ra.

Đối phương là người của Dị Linh tộc, một khi vận dụng sát khí, xem như bọn họ cũng cảm thấy khó mà chống chọi được. Hiện tại lại dùng sức ra tay với ngươi. . . Ngươi không sao thì cũng nên có phản ứng, coi như là tôn trọng đối thủ. Thế nhưng lúc này vẫn đứng tại chỗ ngây người, không nhúc nhích, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

- Không phải. . . Vừa bắt đầu Trương sư đã bị dọa ngất đi đó chứ?

- Dọa ngất? Dọa ngất còn có thể đứng đấy sao? Vừa rồi ta còn nhìn thấy hắn ngẩng đầu...

- Không phải là ngất đi thì là cái gì ah, ngươi nhìn tên Dị Linh tộc đã dùng sức quá độ, sắp thổ huyết rồi. Làm sao người này ngay cả phản ứng cũng không có cơ chứ?

- Chuyện này. . . Ta cũng không biết!

Không chỉ bọn họ nhìn ra vấn đề, không ít Danh sư đang ở dưới đài và rất nhiều người ở dưới quảng trường cũng đã nhìn ra. Mỗi một người trừng mắt, vẻ mặt đều giống như là gặp phải quỷ.

Đầu Dị Linh tộc này dùng linh hồn đặc thù để chấn nhiếp, ép cho tất cả những người dự thi xụi lơ trên mặt đất, không dám nói thêm một câu.

Mà bây giờ lại gầm loạn với Trương sư, lại còn là gào thét, còn nhe răng trợn mắt, giương nanh múa vuốt. . . Thế nhưng Trương sư ngay cả sửng sốt, một chút phản ứng cũng không có. . .

Đại ca, ngươi không sợ, hay là đã chết rồi vậy?

Bình Luận (0)
Comment