- Tự sát?
- Không ngờ Trương sư lại nói hco. . . Tên Dị Linh tộc này tự sát?
. . .
Dưới đài lặng ngắt như tờ.
Dị Linh tộc, đối thủ của Danh sư, kinh khủng đến cực điểm!
Mà tên trước mắt này càng là cường giả Hợp Linh cảnh. Ở đây ngoại trừ Hồng sư ra, hầu như không người nào có thể địch nổi, kết quả. . . Bị hắn nói mấy câu lập tức dùng một chưởng đánh vào trên trán mình, tự sát mà chết. . .
Có cần giống như một giấc mơ vậy hay không?
Không phải là thật sự đó chứ?
- Là. . . Sư Ngôn thiên bẩm!
- Đây không phải là năng lực chỉ khi giảng bài mới có thể thi triển ra sao?
- Chỉ cần nói nội dung, chính xác không sai, phối hợp với khắc độ tâm cảnh là có thể mê hoặc người khác. Thân thể bị ngôn ngữ của hắn làm ảnh hưởng, làm ra chuyện mà chính hắn cũng không thể khống chế! Xem ra, những lời mà Trương sư mới vừa nói đều là đúng. Cho nên dưới sự xúc động phẫn nộ, tên Dị Linh tộc này mới chụp chết chính bản thân mình!
- Sư Ngôn thiên bẩm có thể khiến cho người ta tự sát? Như vậy chẳng phải. . . Chỉ cần tìm được mọi chuyện chính xác, Danh sư có thể tùy tiện giết người hay sao?
- Không dễ dàng như vậy, không chỉ phải nói mọi chuyện chính xác, còn phải phù hợp với nội tâm của người đối thoại. Như vậy mới có thể khiến cho hắn trúng chiêu. Nếu không, không có một chút tác dụng nào cả! Giống như ngươi nhanh chóng tu luyện vậy, Sư Ngôn thiên bẩm dẫn động nội tức của ngươi tự động vận chuyển, trong tiềm thức sẽ không kháng cự! Tên Dị Linh tộc này, mặc dù hung tàn thành tính. Thế nhưng dù sao cũng là do nhân loại nuôi dưỡng lớn lên, hiểu được nhân tình lễ nghi. Sau khi huyết mạch cuồng hóa giết nhiều người như vậy, trong lòng cũng rất sám hối. Cho nên, Trương sư mới có thể sử dụng lời nói khiến cho hắn tự sát!
- Thì ra là thế...
- Chỉ là, có thể mê hoặc tộc nhân Dị Linh tộc Hợp Linh cảnh, cho dù là tâm cảnh khắc độ tứ tinh đỉnh phong cũng không làm được a! Như vậy. . . Tâm cảnh khắc độ của Trương sư, rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới gì rồi? 15. 0? 16. 0?
. . .
Một lát sau, mọi người ở dưới đài mới hiểu ra, toàn bộ đều xôn xao.
Tên Dị Linh tộc nhân này cam tâm tình nguyện tự sát, chết ở trước mặt mọi người, hiển nhiên đã trúng Sư Ngôn thiên bẩm.
Nhưng. . . Cực hạn của Danh sư tứ tinh, nhiều nhất chỉ có thể mê hoặc cường giả Hóa Phàm tứ trọng, ngũ trọng thì gần như không có khả năng.
Tên Dị Linh tộc nhân trước mắt này, linh hồn vốn đã rất mạnh mẽ. Thế nhưng vẫn bị hắn mê hoặc như cũ, như vậy. . . Rốt cuộc tâm cảnh khắc độ của Trương sư này đã đạt đến trình độ gì rồi?
Quá kinh khủng a!
- Cứ thế mà nói tới. . . chết sao?
Thấy cảnh này, đám người Khang đường chủ lệ rơi đầy mặt.
Vốn bọn họ đang cho rằng Trương Huyền đứng ngây người tại chỗ chính là kiếm chuyện, gây ra chuyện gì đó thiêu thân. Thế nhưng hiện tại xem ra, bọn họ vẫn quá là đơn thuần!
Qua hai quan, hủy hai quan, khiến cho người khác không có đường có thể đi. . .
Đây mới là mục đích của hắn, mới chân chính là kiếm chuyện. . .
. . .
Dưới đài khiếp sợ, đám người Nhược Hoan công tử, La Tuyền trên đài cũng ngậm miệng không nói gì.
Tên đại gia hỏa đáng sợ thế nào, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy. Đối mặt với sát khí khủng bố như thế, ngay cả chống lại cũng không làm được. Thế nhưng, tên này không những không có việc gì mà còn nói chết người ta. . .
Các ngươi thực sự xác định, tên này thực sự nhỏ mười tuổi so với chúng ta, lại cùng một cấp bậc với chúng ta đó chứ?
Mà không phải là Danh sư lục tinh, thất tinh chạy tới giả mạo?
Trước đó ngay cả Liêu Vũ Chí cảm thấy không coi trọng Trương Huyền thì lúc này cũng đã bị dọa đến mức bờ môi run rẩy, ngay cả một câu nói nhảm cũng không dám nói lại nữa.
. . .
Không quản mọi người đang suy nghĩ gì, nhìn thi thể cực lớn đang nằm dưới đất, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi sở dĩ hắn ngây người là cũng bởi vì thực sự quá mức khiếp sợ vì những việc ác này. Vốn hắn nổi giận, thấy tên lại không biết hối cải, chạy tới nhục mạ nhân loại. Cho nên hắn cũng không nhịn được nữa, thi triển ra Sư Ngôn thiên bẩm chém giết đối phương!
Tâm cảnh khắc độ của hắn hiện giờ đã đạt đến 16. 1, so với một chút Danh sư ngũ tinh cũng còn mạnh hơn, dù vậy, muốn mê hoặc một đầu tộc nhân Dị Linh tộc, đồng thời còn để hắn tự sát. Chuyện này vẫn tiêu hao rất nhiều, nếu không phải ý niệm của hắn mạnh mẽ, như vậy cũng đã có chút không kiên trì nổi.
(Bản thân Trương Huyền chỉ có 0.1 tâm cảnh khắc độ, sau khi sử dụng hai lần kim sắc thư tịch đã gia tăng lên 10.0. Một lần sư chữ luyện tâm gia tăng 1.0, hai lần Thiên nhân Danh sư 3.0, một lần tâm cảnh đốn ngộ tăng 2. 0, hợp lại vừa vặn là 16. 1)
Bất quá, may mắn hắn đã thành công.
Hít sâu mấy hơi điều chỉnh một chút, lại quay đầu nhìn về phía Hồng sư. Chỉ thấy vị Danh sư đỉnh phong nhất trong đám người này, lúc này khóe miệng co giật, cả người cũng muốn khóc.
Hiện tại trong lòng Hồng sư thực sự rất muốn sụp đổ.
Quỷ Vực huyễn thành trước đó đã xem như toàn bộ tài sản của hắn, bị làm hỏng thì cũng thôi đi. . . Vốn hắn nghĩ, chỉ cần mang theo đầu Dị Linh tộc này trở về tổng bộ. Như vậy đối phương sẽ có ban thưởng phong phú, tất nhiên sẽ có thể bù lại, kết quả. . .
Trong nháy mắt đã bị người ta nói chết rồi!
Đại ca, ngươi có còn để cho người ta sống nữa hay không?
Rốt cuộc ngươi tới tiến hành thi đấu Danh sư, hay là tới làm loạn vậy chứ?
Lại nói. . . Khảo hạch dũng khí của ta mới tiến hành một nửa thì đã bị chặn ngang, chặt đứt, kế tiếp còn tiến hành thế nào đây?
Cửa thứ nhất đã như vậy, đành phải nhờ vào ba cửa ải đằng sau. Như vậy còn có thể nói ảnh hưởng không lớn. Thế nhưng cửa thứ hai cũng như vậy. . . Ngươi muốn cho làm loạn lần thi đấu Danh sư này, khiến cho ta không tiến hành được hay sao chứ?
- Hồng sư, thi thể này làm sao bây giờ?
Ngay khi hắn đang buồn bực, có nên đá tên này đá ra hay không, đừng để hắn so tài nữa thì đã nghe đến đối phương hỏi một câu.
- Dị Linh tộc, hung ác tàn bạo, không có nhân tính, chém giết nó cũng một đại công đức, chết thì chết, không có gì đáng tiếc!
Trong lòng nhỏ máu, thế nhưng trên mặt lại xấu hổ cười một tiếng.
Không nói như vậy thì cũng hết cách rồi, tên kia đã chết. Dù có lại truy cứu thì có ích lợi gì chứ? Làm không cẩn thận sẽ khiến cho rất nhiều Danh sư cho là hắn bao che cho Dị Linh tộc.
- Được rồi, đầu Dị Linh tộc này đã chết, khảo hạch dũng khí cũng không có cách nào tiếp tục tiến hành. Trừ bỏ ba vị vừa rồi không chịu nổi áp lực chạy trốn ra. Trên đầu của chúng ta còn lại 53 vị Danh sư. Những người này tiếp tục tiến hành khảo hạch vòng trong!
Biết nếu cứ tiếp tục xoắn xuýt cũng vô dụng, Hồng sư miễn cưỡng vui cười, tiếp tục tiến hành thi đấu.
- Vâng!
Nghe thấy hắn nói như thế, tất cả Danh sư trước đó nằm rạp trên mặt đất, tràn ngập bối rối đều đứng lên. Trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Khi lần nữa nhìn về phía Trương sư cách đó không xa, trong lòng tràn ngập cảm kích.
Nếu không phải có vị Trương sư này, chỉ sợ bên trong bọn họ sẽ có ít nhất mười người khó mà qua ải.
Mà bây giờ, nương theo tên Dị Linh tộc này chết đi, nguy hiểm đã biến mất.
- Cửa tuyển chọn thứ ba là khảo thí trí tuệ của chư vị!
Không để ý tới suy nghĩ của mọi người, Hồng sư mở miệng nói.
- Trí tuệ mới là vốn liếng tu luyện và học tập kiến thức, trí tuệ càng cao thì năng lực học tập càng mạnh. Với các Danh sư mà nói, cũng là tiềm lực rất lớn! Khảo nghiệm cửa này, mọi người yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm như vừa rồi nữa, chỉ là. . . Đọc sách!
- Đọc sách?
Mọi người sững sờ.
- Ừm, ở đây có 56 giá sách. Trên mỗi cái giá sách đều có năm ngàn sách báo. Là bản độc nhất mà bản thân ta cất giấu, nội dung hoàn toàn tương đồng. Ta có thể cam đoan, tất cả các ngươi chưa có nhìn qua. Trong đó bao gồm cả công pháp tu luyện, võ kỹ, chăm sóc linh thú. Lại thêm các loại lý giải về tu luyện của ta, ta cho chư vị thời gian một canh giờ lật xem, nhớ, phải hiểu rõ và lý giải được!
Bàn tay vung lên, sân khấu ở giữa sương mù biến mất, từng dãy giá sách xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trên giá sách có bày đầy thư tịch, mỗi một giá sách đều có năm ngàn cuốn.
- Khảo hạch cửa này rất đơn giản, chính là tùy ý quan sát những sách vở này. Một canh giờ sau, ta sẽ dùng phương thức đặc thù để tiến hành khảo hạch với các ngươi. Nhớ kỹ nội dung, hiểu rõ càng nhiều nội dung thì nói rõ trí tuệ càng cao!
Hồng sư nói.
- Khảo hạch cái này sao?
Sau khi nghe rõ quy tắc, Trương Huyền gãi gãi đầu, trên mặt rấ tlaf xấu hổ.
So cái khác, hắn không có nắm chắc, đọc sách. . . Hắn tuyệt đối có thể bỏ xa chư vị ở đây vô số con đường. Coi như là Danh sư bát tinh chân chính tới thì cũng phải quỳ xuống!
Kiểm tra cái này. . . Như vậy có phải hắn có thắng cũng không vẻ vang gì hay không?
- Quên đi, nếu thực sự không được, một lát nữa trả lời. . . Ta cố ý nói sai mấy chỗ là được, dù sao mục đích của ta là qua ải, lần này. . . Không thể làm hỏng đồ vật của người ta nữa!
Trương Huyền đã đưa quyết định.
Liên tục hai quan, làm những người đằng sau không có biện pháp khảo hạch, hắn cũng rất là bất đắc dĩ.
Cửa thứ nhất Quỷ Vực huyễn thành, hắn chỉ là muốn làm cho trận pháp dừng lại, ai ngờ. . . Phân thân vừa xuất hiện, ra sức quá lớn, quả thực không phải hắn cố ý.
Còn cửa thứ hai, nhìn thấy Dị Linh tộc làm ra nhiều chuyện xấu như vậy. Đổi lại là ai, nhất định cũng sẽ không nhịn được, chỉ nói tới chết xem như đã nhẹ. Nếu không phải đang thi đấu Danh sư, thậm chí hắn còn muốn tự mình ra tay. . .
Đương nhiên, hắn tự mình ra tay, không cẩn thận còn không phải là đối thủ của đối phương, sẽ bị đối phương ngược đãi ngược lại.
Nhớ tới tình cảnh xấu hổ của hai quan trước, nhất định cửa thứ ba hắn phải cẩn thận, cùng lắm thì một lát nữa nhìn thư tịch ít một chút. Hoặc là. . . Cố ý trả lời sai mấy chỗ, cam đoan là có thể qua ải.
Khiêm tốn!
Mục đích vẫn là khiêm tốn một chút, không thể rêu rao quá mức!
Nếu như để cho người ta biết ý tưởng trong lòng của hắn, nhất định sẽ làm cho người ta khóc thét.
Đây còn gọi là khiêm tốn hay sao?
Ngươi nhìn Hồng sư mà xem, sắp phát điên rồi. Đây mà còn gọi là khiêm tốn, những cái khác lại điệu cao, quả thực không muốn sống.
- Được rồi, đều lựa chọn một giá sách riêng đi, thời gian. . . Bắt đầu được tính!
Bàn tay lớn vẫy một cái, Hồng sư lên tiếng hét lớn.
- Nhanh!
- Nhớ rõ năm ngàn quyển sách? Một canh giờ? Chuyện này sao có thể hoàn thành được a!
- Ngươi ngốc soa, không cần nhìn hết. Chỉ cần có thể nhớ kỹ mấy quyển là được, cũng không nói phải nhớ kỹ toàn bộ...
- Cũng được, mặc dù đạt tới Danh sư tứ tinh đã có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được. Thế nhưng trong vòng một canh giờ, có thể nhớ được mấy trăm quyển là tốt lắm rồi. Năm ngàn bản, coi như là Danh sư lục tinh cũng không làm được a!
. . .
Nghe thấy tỷ thí đã bắt đầu, tất cả mọi người không để ý tới người khác nữa mà vọt thẳng về phía rất nhiều gía sách phía trước.
Trương Huyền cũng tùy tiện chọn một chỗ rồi đi tới trước mặt.
Thư tịch trên giá sách cũng là mới tinh, xem ra hẳn là vừa mới được sao chép không lâu. Tên ghi chú cổ quái kỳ lạ, quả nhiên ngay cả một bản trước kia hắn cũng chưa có gặp qua.
Hắn đã sưu tập không ít tàng thư khố, lượng tri thức trong đầu, không dám nói nhiều hơn so với tất cả mọi người ở đây, thế nhưng cũng không kém nhiều!
Lượng dự trữ tri thức lớn như thế, vậy mà ngay cả một bản cũng không có gặp qua. Xem ra vì lần thi đấu này, quả thực Hồng sư đã dụng tâm lương khổ, nhọc lòng rất nhiều.
Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua ở bên trên thư tịch, thu sạch vào trong đầu. Lúc này hắn mới quan sát nội dung của những cuốn sách này.
- Ồ? Công pháp Hóa Phàm tứ trọng lại có nhiều như vậy sao?
Vừa rồi thu thư tịch vào hắn cũng vô ý, hiện tại, sau khi quan sát kỹ càng mới phát hiện ra. Hai mắt hắn lập tức sáng lên.
Trong các thư tịch bày bên trong giá sách lại có mấy trăm bản công pháp Hóa Phàm tứ trọng!
Thiên Đạo công pháp cảnh giới này vốn đã không có sưu tập hoàn chỉnh. Có nhiều thư tịch như vậy, có lẽ có thể hình thành Thiên Đạo công pháp Trọc Thanh cảnh hoàn chỉnh. Từ đó thực lực hắn sẽ tăng lên nhiều, khiến cho thực lực lần nữa có một bước nhảy vượt bậc.
- Dung hợp!
Thuận tay cầm lấy một quyển sách, làm bộ lật xem. Tinh thần thì lại tập trung ở trong đầu, miệng thấp giọng hô một tiếng.
Thư viện lay động một hồi, công pháp Hóa Phàm tứ trọng sưu tập trước đó và một đống mới vừa thu vào đã xuất hiện biến hóa.
Một bản thư tịch mới tinh lập tức xuất hiện ở trước mắt hắn.