Gió mà ống tay áo tạo ra, bình tĩnh tự nhiên, không có khả năng thổi đứt sợi tóc. Sở dĩ như vậy, chỉ có một khả năng, đó chính là. . . Vừa rồi Trương sư chặt đứt hắn tóc, căn bản không phải chỉ là một kiếm, mà là. . . Mấy chục kiếm!
Chỉ là những kiếm chiêu này chưa trực tiếp chặt đứt tóc, thoạt nhìn vẫn là một sợi. Thế nhưng một khi gió nhẹ thôi một cái, rốt cuộc cũng không chịu nổi mà bị cắt thành mấy chục đoạn.
Cúi đầu nhìn về phía những đoạn tóc bay phất phới, mỗi một đoạn dài ngắn hoàn toàn giống nhau, chỗ đứt gãy bóng loáng mượt mà, không có một chút cẩu thả nào.
Một kiếm chặt đứt tóc, rất nhiều cường giả kiếm thuật cũng có thể làm được. Thế nhưng có thể liên tục chém ra mấy chục kiếm, không ngừng, mỗi một chiêu đều vừa vặn. . . Đây là lực khống chế như thế nào chứ?
Toàn thân run rẩy, Liêu Vũ Chí đã không nói ra lời được nữa.
Vốn hắn cho rằng đối phương dùng một kiếm cắt tóc hắn đã nhìn rõ, nhưng bây giờ mới biết. . . Căn bản hắn không hiểu!
Chuyện này đã không riêng gì vấn đề lực khống chế nữa. Mà là kiếm đã giống như ngón tay của đối phương, đã có cảm xúc, biết tóc to bao nhiêu, phải chém tới loại trình độ nào thì gió mới có thể thổi gãy. . .
Vẻ mặt giật mình, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương sư đã đi xuống đài tỷ thí, về tới vị trí của mình.
- Ta sẽ cố gắng, cố gắng không phụ lòng ân ngươi truyền kiếm!
Nhớ lại động tác vung kiếm và thần thái vừa rồi của Trương Huyền, nhớ lại một lần ở trong đầu, hắn đã biết mình được lợi rất nhiều. Lúc này hai tay xiết chặt, Liêu Vũ Chí cũng đi xuống. Vừa mới trở lại Hàn Khí tông thì đã bị tất cả trưởng lão trong môn phái vây quanh.
- Vừa rồi rốt cuộc tại sao lại nhận thua? Ta không nhìn thấy hắn cầm kiếm ah, rốt cuộc hắn đã dùng cái gì để đánh bại ngươi vậy?
Mọi người rất là nghi hoặc.
Ngay cả Trương sư kiếm cũng còn chưa có lấy ra, vì sao Liêu Vũ Chí đã chủ động nhận thua rồi?
- Dùng cái gì để đánh bại ta sao?
Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, Liêu Vũ Chí cười khổ một tiếng, con ngươi không kìm lòng được co lại, thân thể khẽ run:
-Một ngón tay...
- Một ngón tay?
Tất cả mọi người đều ngây người.
. . .
Từ tám chọn ra bốn, tác dụng của vận khí đã không còn lớn, Tống Siêu, Nhược Hoan công tử đều dừng bước ở đây. Người có thể tấn cấp, ngoại trừTrương Huyền có tu vi hơi yếu chút ra, ba người khác đều đạt đến tứ tinh đỉnh phong, Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong.
Hầu như đều là người có tiếng ủng hộ tranh đoạt quán quân lớn nhất trước đó.
Nhất là La Tuyền đối chiến với Nhược Hoan công tử, toàn bộ quá trình đều là nghiền ép, căn bản không phải là cùng một cấp bậc.
Chỉ là, mặc dù chưa tiến vào trước bốn, thế nhưng Nhược Hoan công tử cũng đã hài lòng. Nếu như không phải có Trương sư thì có khả năng hắn đã bị loại từ vòng tuyển chọn, làm sao có thể đi vào trước tám. Còn có cơ hội đi vào Hồng Viễn Danh sư học viện học tập cơ chứ?
- Trận tiếp theo, Lưu Vân tông La Tuyền đối chiến với Vọng Giang tông Tất Giang Hải, Lạc Sa tông Hoàng Tranh đối chiến với Vạn Quốc liên minh Trương Huyền!
Hồng sư nói ra số trận chiến đấu kế tiếp.
- Lạc Sa tông Hoàng Tranh? Gia hỏa xếp hạng thứ tư trên tiềm lực bảng?
Trương Huyền nhìn về phía một thanh niên đang ở trên đài.
Tên này cũng đứng ở trong tiềm lực bảng, xếp hạng thứ tư, bất kể là tu vi hay là thực lực, so với Liêu Vũ Chí cũng không kém hơn một chút nào.
- Ừm, Trương sư cẩn thận, khi tranh tài Hoàng Tranh này ta cũng đã nhìn qua. Mỗi một trận đều không giống nhau, lại đều có thể dùng phương thức nghiền ép để chiến thắng. Thật sự có thực lực, thật không đơn giản! Ta cũng hoài nghi, thứ tự trước đó của hắn không có cao bằng đám người Liêu Vũ Chí, liệu có phải hắn đã lặng lẽ che giấu thực lực hay không!
Sắc mặt Khang đường chủ ngưng trọng nói.
Trước đó Hoàng Tranh này tranh tài, toàn bộ quá trình hắn đều nhìn vào. Có mấy lần tỷ thí, không có một lần nào tương đương, lại đều có thể lấy dáng dấp vô địch để chiến thắng. Thủ đoạn chân thực chỉ sợ so với tin tức lan truyền ra bên ngoài không kém chút nào.
Thậm chí so với La Tuyền cũng sẽ không rơi xuống hạ phong.
- Quản hắn là ai chứ? Một khi gặp được Trương sư, người nhức đầu sẽ là hắn!
Triệu Phi Vũ cười nói.
- Chuyện này cũng đúng...
Khang đường chủ xấu hổ cười một tiếng.
Nếu nói trước đó hắn còn lo lắng tu vi của Trương sư thiếu hụt, có khả năng khó mà đi đến cuối cùng. Thế nhưng trải qua tỷ thí với Ngô Thiên Hào và Liêu Vũ Chí, hắn đã hoàn toàn vứt bỏ loại ý nghĩ này.
Trương Huyền trước mắt này giống như Chiến Thần vô địch vậy, ai gặp được hắn thì kẻ đó sẽ xui xẻo, bị đả kích lòng tự tin.
Mặc dù Hoàng Tranh này mấy quan trước thoạt nhìn rất lợi hại, thế nhưng cũng là bởi vì gặp người khác. Một khi gặp Trương sư. . . Chỉ sợ kết quả sẽ không thể tốt hơn so với những người khác là bao.
Thấy mọi người tự tin về hắn như vậy, Trương Huyền cười khổ một tiếng, nhấc chân đi đến lôi đài.
Lúc này Hoàng Tranh này đã đi tới phía đối diện, thấy hắn đi lên, hắn lập tức ôm quyền nói:
-Trương sư!
- Hoàng sư!
Trương Huyền cũng cung kính đáp lễ.
- Ta muốn cùng Trương sư tỷ thí dạy học trồng người!
Hoàng Tranh thản nhiên nói.
- Dạy học trồng người?
- Ừm, quy tắc rất đơn giản, tùy ý chọn một trăm người từ trên quảng trường, đồng thời giảng bài, không cho phép sử dụng Sư Ngôn thiên bẩm, giảng bài kết thúc, ai bằng lòng lạy người khác làm sư nhiều hơn thì người đó sẽ chiến thắng!
Hoàng Tranh nói ra quy tắc.
Trong một trận tỷ thí, quy tắc cũng có nhiều loại đa dạng, đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy không công bằng thì cũng có thể cự tuyệt.
- Được!
Trương Huyền gật đầu.
. . .
- Tỷ thí dạy học trồng người? Còn không cho phép sử dụng Sư Ngôn thiên bẩm? Chuyện này có chút quá mức đi!
- Đúng vậy a, Sư Ngôn thiên bẩm là tiêu chí của Danh sư, là thủ đoạn khiến cho người ta tin phục của Danh sư, không cho sử dụng, so làm sao đây?
- Hoàng sư tính toán thật hay, căn cứ vào trước đó biểu hiện của Trương sư, so cái gì cũng rất khó chiến thắng, dạy học trồng người thì không giống. Có đôi khi dù lão sư khá hơn nữa, một khi học sinh không thích thì cũng rất khó học được tri thức, bởi vậy. . . So cái này, có tính ngẫu nhiên rất lớn, lại thêm không cho phép sử dụng Sư Ngôn thiên bẩm, kết quả. . . Rốt cuộc là ai chiến thắng, rất khó nói!
- Cũng đúng ah...
Nghe thấy nội dung tỷ thí trên đài, dưới đài bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Dạy học trồng người cũng không phải lão sư có danh khí lớn là có thể khiến cho người ta tin phục đi học theo. Còn có rất nhiều những nhân tố khác làm ảnh hưởng tới, giống như dù ngươi hoàn mỹ đến đâu, lại ưu tú tới đâu thì cũng không thể khiến cho người người ưa thích ngươi vậy.
Đây là chuyện tình cảm của nhân loại, không thể dùng theo chuẩn để cân nhắc.
Tỷ thí cái khác, Trương sư đều có thể nghiền ép, mà cái này thì lại khó nói được, thắng bại, ai cũng không nói chắc chắn được.
Không hổ là thiên tài thi đấu nổi danh, một lần đã tìm được đúng chỗ mấu chốt, đưa ra hạng mục tỷ thí thích hợp nhất cho hắn.
Nếu không, so bất hạng mục nào, chỉ sợ hắn đều không phải là đối thủ của vị Trương sư này.
. . .
Đã xác định quy tắc tỷ thí, hai bên đều không có dị nghị, cho nên mọi chuyện kế tiếp cũng rất nhanh.
Không lâu sau, trên lôi đài đã có một trăm người an vị ngồi đó. Có một chút là hộ vệ của Vạn Quốc liên minh, cũng có một chút là người bình thường đến đây quan sát thi đấu Danh sư.
Người có thể được chọn, lắng nghe hai vị Danh sư giảng bài, tất cả mọi người đều hưng phấn tới mức hai con mắt sáng lên.
Loại cơ hội tốt này cũng không phải ai cũng có thể may mắn có được.
- Tu vi những người này đều không tương đồng. Ta thấy chúng ta giảng giải một ít kiến thức tu luyện căn bản đi, nếu không, ta sợ người tu vi thấp sẽ nghe không hiểu, cao quá cũng không thích hợp!
Hoàng Tranh nói.
Chọn ra một trăm người, tu vi cao thấp không đều, từ võ giả nhất trọng đến Hóa Phàm tam trọng, tất cả đều có. Nếu như giảng giải công pháp Hóa Phàm cảnh, võ giả không hiểu, nếu giảng giải công pháp cấp thấp, người tu vi cao lại cảm thấy không thú vị.
Chỉ có thể giảng giải một ít kiến thức tu luyện cơ sở bình thường, làm cho tất cả mọi người đều có thể cộng minh với nhau.
- Tốt!
Trương Huyền gật đầu.
Chỉ là quy tắc mà thôi, đối phương muốn so thế nào thì hắn sẽ so thế đó. Giảng giải cái khác hắn còn có khả năng không được, thế nhưng cơ sở. . . Đoán chừng cho dù là Khổng sư đến cũng chưa hẳn đa nói tốt hơn so với hắn.
Cơ sở mà Thiên Đạo thư viện chỉnh lý ra không có sai lầm, đây là chuyện mà bất luận Danh sư gì cũng khó có khả năng làm được.
- Được, ngươi ta cùng nhau dùng truyền âm giảng bài, bọn họ bằng lòng nghe ai thì nghe người đó, không liên quan tới nhau. Thời gian là một nén nhang. Sau một nén nhang, trong một trăm người ai bằng lòng lạy người kia nhiều hơn thì người đó sẽ liền chiến thắng!
Hoàng Tranh nói xong nội dung thi tài, sau đó lại vẫy bàn tay lớn một cái:
-Bắt đầu đi!
- Ừm, ngươi tới trước đi!
Trương Huyền cũng không vội vã, chỉ mỉm cười.
- Vậy ta ẽ không khách khí!
Hai mắt Hoàng Tranh sáng lên, lập tức mở miệng nói.
Dùng truyền âm, ngoại trừ người trên lôi đài có thể nghe được ra, ở phía ngoài chỉ có thể nhìn thấy miệng mấp máy, cũng không biết nội dung mà hắn đang nói tới.
Nghe một hồi, cảm thấy đối phương giảng giải cũng không tệ, Trương Huyền gật đầu nhè nhẹ, lúc này hắn mới tiến về phía trước một bước, cũng bắt đầu giảng giải.
. . .
- Tỷ thí đã bắt đầu!
- Hai người đồng thời giảng bài, sao có thể biết được đối phương nghe ai, không nghe ai cơ chứ?
- Rất đơn giản, nội dung của ai hấp dẫn ngươi hơn, lại có thể có ích với ngươi về mặt tu luyện, như vậy ngươi sẽ nghe người đó!
- Cũng đúng, cùng một người tu luyện mặc dù không làm được chuyện tâm phân nhị dụng. Thế nhưng việc che một người nói chuyện, vẫn còn có thể làm được!
Nhìn thấy tỷ thí đã bắt đầu, dưới đài lập tức thảo luận.
- Các ngươi nói xem, trong bọn họ ai có thể chiến thắng?
- Cái này khó mà nói, chỉ có điều, ta vẫn cảm thấy Trương sư có thể thắng!
- Nếu như có thể sử dụng Sư Ngôn thiên bẩm, nhất định Trương sư không có vấn đề. Nhưng nếu hai bên đều không sử dụng, vậy thì phải xem ai nắm giữ cơ sở tu luyện kiên cố hơn...
- Hoàng Tranh xuất thân từ tông môn, các loại bí tịch đông đảo, chỉ sợ cơ sở còn kiên cố hơn Trương sư a!
. . .
Có tỷ thí là sẽ có người quan tâm tới thắng bại, không nghe được cụ thể hai người đang nói tới cái gì. Tất cả mọi người đều vò đầu bứt tai, mỗi một người đều muốn nhìn ra thứ gì đó từ biến hóa pử trên đài.
Nhưng rất đáng tiếc, cái gì cũng không nhìn ra được.
Mọi người ngồi nghe giảng bài giống như là bị thôi miên, từng người nghe giảng bài như si như say, cũng không biết là nghe nội dung của Trương sư mới biến thành như vậy, hay là nghe Hoàng sư giảng bài nên mới như thế.
- Tỷ thí giữa La Tuyền và Tất Giang Hải đã kết thúc...
Ngay trong lúc mọi người đang tràn ngập nghi hoặc, muốn biết hai người đang nói gì thì trong đám người, không biết là ai hô lên một câu. Cả đám vội vàng nhìn lại, quả nhiên thấy tỷ thí trên lôi đài thứ nhất đã kết thúc.
Tất Giang Hải nhướng mày, khí tức như rồng, cả người mang theo khí tức không thể xâm phạm.
Mà La Tuyền có tiếng ủng hộ lớn nhất với vị trí quán quân lại yên tĩnh đứng ở phía đối diện, không ngừng lắc đầu, dường như có chút thất lạc.
- Chuyện gì xảy ra?
- Người nào thắng vậy?
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tất Giang Hải, danh khí cũng không lớn, thậm chí ngay cả mười vị trí đầu trong tiềm lực bảng cũng không thể lên được. Vốn mọi người đều cho rằng so với đệ nhất tiềm lực bảng như La Tuyền, nhất định sẽ thất bại tại chỗ. Dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới lại có chuyện như vậy?
- La sư đã thua!
Một Danh sư vừa rồi quan sát bọn họ tỷ thí không nhịn được nói một câu, dường như khi nói ra lời này, ngay cả hắn cũng có chút không tin.
- La sư được coi là tiềm lực đệ nhất, có khả năng đoạt giải quán quân nhất, làm sao lại thua được chứ? Không ít người đều không thể tin được.
- Vừa rồi bọn họ tỷ thí tu vi, thực lực của hai người tương đương, thậm chí. . . La sư càng hơn một bậc, dựa theo đạo lý mà nói, nhất định hắn có thể chiến thắng, ai ngờ. . . Tất Giang Hải Tất sư cũng không biết là vận khí tốt, hay là tích lũy đã đến. . . Không ngờ trong quá trình tỷ thí lại nhất cử đột phá, đạt đến Hợp Linh cảnh!
Vị Danh sư này cười khổ nói.
- Nhất cử đột phá?
- Hợp Linh cảnh?
Tất cả mọi người đều đồng thời ngẩn ngơ.